Tôi thấy còn sớm, hỏi Bánh Bao; ‘Giờ đi đâu.”
Bánh Bao: ‘Tìm chỗ ăn cơm.”
“Anh Kha, anh Thắng làm sao?
Bánh Bao: ‘Gọi điện thoại kêu đi.”
Tôi gọi về máy nhà, kêu mãi hồi lâu mới có người nghe, nhưng không nói. Tô biết Lưu Bang khẳng định không ở nhà, ba người còn lại đều không quen dùng điện thoại, tôi lớn tiếng hỏi; “Ai vậy? tôi là Cường nè.”
Đầu dây bên kia nghe tên tôi, mới nói; “Chụ đoán ạnh là ai?”
Tôi nói : « Tôi đoán là anh Kha. »
Tần Thủy Hoàng cũng biết tôi đang chọc, chười ha hả nói : « Chuyện chi thệ ? »
« Tôi mời các anh đi ăn cơm, anh kêu anh Kha cùng anh Vũ, Lưu Bang thằng nhóc kia đang ở quán mạt chược cũng gọi đi, các anh tới.. » tôi lúc này mới nhớ ra tôi chưa chọn quán cơm, Bánh Bao nói : « Ăn Lẩu. » Nói xong chỉ vào quán đồ nướng « Tứ Xuyên Hồng » ở bên kia đường.
“Đúng, bốn người các anh tới “Tứ xuyên hồng”, thuê một chiếc xe, nói cho tài xế địa chỉ, giá là 6 NDT nhé, tiền xe để anh Kha trả…” Tôi an bài rất cụ thể.
“Được, được, không cận nói nựa, đói chệt rồi.”
Hắn còn hiềm tôi dài dòng!
Quán tên Tử Xuyên Hồng, kỳ thực là theo phong cách cay nóng Trùng Khánh, cửa hàng này lúc nhỏ tôi đã tới qua, lúc đó còn chưa đổi phong cách kiểu Trùng Khánh, sau mấy năm kinh doanh khoách kiến tú ửa đã ẩn ẩn trở thành nhà hàng lẩu hàng đầu trong thành phố, trong tiệm có 16 nồi lẩu nóng hừng hực đang đỏ lửa, từng chuỗi lồng đèn lớn, bàn ghế cũng màu hồng, tường hồng, ngày cả trang phục nhân viên cũng hồng, lộ rõ vị cay nồng, e rằng có người bị trĩ đi vào lập tức sẽ đau đít mà đi ra luôn.
Vừa vào cửa, nữ nhân viên phục vụ đã dùng phương ngôn nói; “tiên sinh đi mấy người?” Tôi nói 7 người, sau đó hiếu kỳ hỏi: “phục vụ viên của quán đều là người Trùng Khánh?”
Nữ phục vụ: “Làm sao có thể, dù sao đa phần cũng nói được một hai câu.”
“Vậy cô chắc là người Trùng Khánh? Chỉ có người địa phương mới nói thế được.”
Nữ phục vụ lúc này mới nói một tiếng đặc trưng vưng: “Tôi là người Đường sơn.”
Bánh Bao cũng góp vui: “Cô có thể nói tiếp bao nhiêu vùng?”
Phục vụ dùng tiếng phổ thông: “Tôi 14 tuổi đi làm thuê, cái khác không hoc được, nhưng phương ngôn các nơi tôi đều biết, từ Sơn Đông tới tiếng Việt, không gì không biết.”
Tôi than: “Thiên tài ngôn ngữ, vậy cô biết tiếng Anh không?”
Phục vụ đỏ mặt: “Mới học lớp 4….”
Chúng tôi chọn một list thức ăn, trước gọi ba ly trà, Lý Sư Sư khịt mũi, ngửi vị nóng hôi hổi của tiệm, tôi hỏi nàng; “Lúc đó bọn em có ăn lẩu chứ?”
Lý Sư Sư gật đầu: “Chúng em lúc đó đều ăn một loại gọi là Cổ Đồng Huân, về nguyên lý thì cũn thế thôi.”
Bánh Bao: “hai người nói chi vậy, còn có nơi chưa từng ăn lẩu sao?”
Lý Sư Sư cười: “hẳn mấy người Kinh đại ca chưa ăn đâu.”
Bánh Bao đột nhiên nói với tôi: “Cường, em thấy mập mạp mấy người…” nói tới đây chỉ Lý Sư Sư; “kể cả em, tiểu Nam, vì sao chị cảm thấy được bọn em thật kỳ quía, nhưng cụ thể không thể nói nổi điểm kỳ quái ở chỗ nào.”
Lý Sư Sư nhìn tôi, thản nhiên nói: “chị dâu, chị cùng anh đính hôn, cũng là người một nhà, em cũng không có gì tặng chị, lưu cái này làm kỷ niệm.” Nói xong nàng tùy tiện lấy từ trong túi ra một cái kim tram, tram khảm một hạt châu nhỏ, nàng khẽ đập đạp lên bàn, hạt châu lăn ra, sáng ra như bảo khí, sau khi dừng lại vãn lấp lánh nhấp nháy không ngừng.Thứ này tôi chưa từng thấy qua kể từ ngày nàng tới, đại khái sớm đã thu lại, khó trách, nhìn hạt trâu trên kim trâm dễ rơi, nàng thường đi lại nơi hoàng cung, bước đi nhẹ nhàng hẳn không vấn đề, hiện tại giúp bánh bao quét nhà rửa bát không thể lúc nào cũng mang theo.
Bánh Bao cầm lấy hạt châu, tay hơi trầm xuống, thích thú nói: “Uhm, còn thật nặng.” Nói xong cầm lên soi dưới đèn: “Em à, em chắc bị lừa rồi, thứ này không sáng như pha lê?”
Lý Sư Sư cười nói: “nếu so hạt châu với pha lê, pha lê thật đắt hơn”
Bánh Bao nghe nàng nói thế, nghĩ thật là hàng vỉa hè, gỡ dây đeo trên cổ xuống, nhấp chút nước bọt, treo xâu hạt châu vào tren trước ngực, ánh sáng lấp lánh, tuy không lóa mắt nhưng cũng không đến mức nhìn rõ bộ dáng của Bánh Bao.
Dù tôi không hiểu lắm, nhưng rốt cục cũng làm chưởng quầy nhiều năm cũng có chút nhãn lực, vừa nhìn hạt châu đã biết không phải phàm phẩm mà có thể bị Lý Sư Sư quốc mẫu trân trọng, chỉ sợ lúc Tống triều là chí bảo vô giá, còn lý sư sư nói không đáng tiền bằng pha lê,… hoàn toàn là nó dối, Tống triều có pha lê sao? Bánh bao cho là đây chỉ là một thứ hàng vỉa hè rè tiền có tính tượng trưng, nên không chút từ chôi thu lấy.
Lý Sư Sư nhìn tôi, ý vị sâu xa nói: “Anh à, em thấy biệt thự kia rất được.” ý nói rất rõ, muốn tôi bán hạt châu mua nhà. Đừng nói một cái biệt thự nhỏ đó, dù đổi hạt châu lấy bất kỳ một tòa biệt thự hào hoa nào trên thế giới đều được, nhưng vấn đề là tôi dám đổi sao?
Tôi lắp bắp nói với Bánh Bao; “Cất vào trong, đừng để ngoài, khó coi.”
Bánh Bao cúi đầu nhìn, để hạt châu vào trong áo; “Thật à/’ Ánh sáng giảm bớt, lại vẫn nhìn rõ mặt. Tôi có ý nghĩ xấu xa; có lẽ về sau chúng tôi làm việc trong tối có thể kêu nàng đeo nó để có tác dụng kích tình.
Bánh bao bao vỗ bàn, buồn chán nói; “Mập mạp cùng to con sao còn chưa tới?”
Lúc này một chiếc xe tắc xi dừng ở cửa, sau đó cửa mở, Lưu Bang bước xuống đầu tiên, hắn lấy ra cái điện thoại, vừa nhấn số vừa nhìn vào trong, Kinh Kha ngồi phía trước, mở cửa xe nhưng chưa xuống, chờ tài xế trả tiền thừa, tôi nhìn thấy cười vui: mấy người này, thực giống người hiện đại.
Điện thoại của tôi đổ chuông, tiếp điện thoại tôi nói luôn: “Vào cửa rẽ trái là thấy.”
Lưu Bang ok rồi cúp may, gọi ba người đi tới chỗ chúng tôi, hắn mua điện thoại lúc nào tôi cũng chẳng biết.
Lưu Bang vừa thấy tôi liền nói: “Sao lại nghĩ tới ăn ngoài?”
Lý Sư Sư: “Hôm nay chúng em đi xem đồ gia dụng, này là khánh chúc anh cùng chị đính hôn.”
Lưu Bang vung tay: “Vậy anh mời.”
Tôi nói; “Nhóc này kiếm đâu ra tiền thế, ahf, còn có cái bóp nhỏ, bên trong có gạch hả?”
Lưu Bang cười he he: “Bánh bài lãi chút.”
Phục vụ viên mới học lớp bốn thấy bọn tôi tới đủ, cầm lấy thực đơn nói, tôi trước tiên gọi một nồi uyên ương, sau đó gọi lên chút hải sản, thịt dê, thịt trâu, cá, … rau, … khoai sọ…, tôi xem hết nói: “Trừ mấy thứ này ra chỗ này còn có cái gì không?”
“Rau xào, đặc sản đầu cá chưng.”
“Cho hai đĩa lớn.”
“Mấy vị muốn uống rượu gì?”
Kinh khờ ; « henniken.. »
Tôi đổ mồ hôi : « hai chai » . trước tiên mang thức ăn cho năm người, sau đó chuẩn bị các món khá, các bạn có thể nghĩ chúng tôi ăn rất lịch thiệp, chúng tôi không biết hành vi của chúng tôi mang tới sự khó chịu đối với người khác.
Chờ khi nồi lẩu bưng lên, Tần Thủy Hoàng cùng Kinh Khờ quả nhiên tỏ ra hiếu kỳ, Lưu Bang ní : « Đây hẳng phải là « đấu » sao ? » Kinh Khờ cũng cầm một miếng thịt sống, lật đi lật lại, thấy không có ai có ý kiến, cứ thế đút vòa miệng. Tôi sửng sốt, vội dậy Kinh khờ, Bao Tử không biết họ không biết ăn, bọn Tần THủy Hoàng mấy người càng đừng nói, hồ đồ ăn bừa.
Kinh khờ nhia mấy miếng, hơi gật đầu, người khác hỏi vị thế nào, hắn không lên tiếng. Tần Thủy HOàng đi đầu học tập, sau đó là Lưu Bang, hạng vũ, bọn họ liên tiếp nhặt thịt tươi bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Ngay cả Lý sư Sư đều không kiềm chê snooir gắp một miếng nhỏ cắm ăn.
Bọn họ dồn dập nhíu mày, cố nuốt xuống họng, đều hét toáng lên : « Còn sống… » Sau đó đều bội phục Kinh Khờ, Kinh khờ mặt tỉnh bờ, tháy mọi người đều thống khổ, hỏi Lưu Bang ở bên : « Anh nói là còn sống hả ? » Lưu bang gật đầu, Kinh khờ cúi đầu nhổ thịt xuống đất : « còn sống thì không ăn. »
Mọi người đều sững sờ,nhìn nahu, bánh bao phì cười, tôi cũng cười ha hả. Lý Sư Sư lau miệng phát cáu : « Kinh đại ca rất xấu. » Hạng Vũ cùng Lưu bang rốt cục vẫn là khắc chế nhất, nhìn nhau rồi cất tiếng cười to. Hai người đều là anh hùng cái thế, hôm nay lại bị Kinh khờ đùa. Chính béo đấm Kinh Khờ, mắng ; « Mạy lựa anh rội. »
Bánh bao cười nói : « Em rốt cục cũng biết vì sao mọi người đều kỳ quái – mọi người quá nháo ! » lúc này nồi đã soi, tôi đỏ thịt vào, quấy qua rồi kêu mọi người : « giờ có thể ăn rồi. » banlonghoi.com
Bánh bao vừa văn vừa tùy ý căng hạt châu ra cho Tần Thủy Hoàng nhìn, Chính béo nhìn nói : « Trước ạnh cũng có viện thế này trện mủ. »
Lưu Bang nhìn qua, cũng góp vui : « Bánh bao, em thích hảj ? sao không nói sớm ! mũ anh cũng có mà, nhưng không mang. »
Tần Thủy Hoàng gắp một miếng khoai lớn, tiếc nuối : « Cường em còn chựa nhận được thự quạ gì từ anh « ! Bánh Bao đè đũa của hắn xuống : « còn chưa chín mà. »
Tần Thủy Hoàng nói tiếp : « Nếu không ạnh phong ẹm là Tề Vượng, coi nhự lệ vật tặng nhân lệ định hôn của haie m. »
Lý Sư Sư cười nói : « Hiện tại cũng có thể phong mà. »
Tần Thủy Hoàng phất tay : « Có thệ, chị sợ Cường chê nhọ thôi – chẳng qua em cụng không nên trạch anh. »
Tuy là một câu nói đàu, nhưng tỏrõ thắng mập mập không coi tôi như người ngoài, Tần Triều thống nhất thì thủ tiêu phong vương, sợ chúng vương thế đại đoạt hcur. Mà tề là thuộc đệ cách xa Hàm Dương nhất, cũng là nơi dễ tạo phản nhất, Tần Thủy Hoàng không cần nghĩ đã phong nơi này cho tôi, là sự tín nhiệm lớn nhất giành cho tôi.
Lưu Bang nghĩ chút rồi nói : « Phong chút đất có gì, không vương mệnh ngay cả kinh thành cũng chẳng dám vào, Cường, anh phong chú làm Tịnh Kiên Vương, bình khởi bình tọa với anh, đất phòng bách xá (3000 dặm), có quyền thu xá miễn xử án… »
Tôi nói; “Đừng nói dóc, chẳng qua là một tên huyện lệnh vô địch sao, chẳng bằng cho cái chi phiếu tốt hơn.”
Lưu Bang rụt cổ nói: “Bữa này anh mời…”
“Bữa này vốn là anh mời, phạt anh mời chúng tôi đi quán rượu tiêu phí.”
Lưu Bang mặt mày ủ rũ, mở bóp nhìn vào: “1000NDT đủ chứ?” Xem ra tên nhãi này mấy ngày chơi mạt chược thắng không ít. banlonghoi.com
Hạng Vũ nâng ly uống cạn, buồn bực: “Cường, Vũ ca muốn tiền không tiền, muốn đất không đất, thật không có gì tặng chú.” Hạng Vũ từ khi tới đã không vui, nghĩ đi nghĩ lại, mất thiên hạ, nữ nhân của mình chết uất ức, Sở Bá Vương uống một chén lại một chén, cả bàn đều trầm muộn.
Bánh Bao cười hì hì nhìn chúng tôi nói: “Các anh rất là nhập vai, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta đi hát, không thể để tên nhóc Lưu Quý thoải mái – nào, cạn ly.”
Bánh Bao vô tri đã cứu chúng tôi, Hạng Vũ không còn âu sầu, nâng chén, hét lớn: “Uống.”
Lý Sư Sư nói cười với tôi: “Tề Vương, thỉnh cho biết chúng ta sẽ đi đâu chơi?”
Tôi chưa kịp nói, Kinh Khờ đã đột nhiên nói: “Nghịch thời không…”
Bánh bao la lên: “Tốt, sớm nghe tới quán bar này, lát nữa chúng ta sẽ tới đó.” Mọi người đều không phản đối, gật đầu.
Tôi trừng Kinh khờ, cảm thấy tóc gáy đang dựng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...