Sư Sư uyển chuyển đi xuống, nếu đeo tạp dề ngược trông có vài phần giống công chúa, cô nàng hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ cái bình nhỏ giọng hỏi:
- Em xem cái thứ đó có phải thời của bọn em không?
Sư Sư tùy tiện cầm lên xem, thấy tay nàng đầy dầu mỡ, tay họ Trần có vẻ không vừa ý nói:
- Có biết xem không vậy? Cẩn thận tí đi!
Sư Sư cười hi hi nói:
- Tưởng gì, hóa ra là cái thính phong bình, chuyện nhỏ.
Họ Trần biến sắc mặt, làm một tư thế mời, Sư Sư thì bỏ bình vào hộp, lấy tạp dề lau tay, nhìn trời đất bên ngoài, cứ như lúc nãy nhìn không phải đồ cổ mà là một quả táo bị sâu cắn nham nhở. Tôi liếc mắt nhìn ra ý tuân vấn, nàng cười đáp:
- Đồ thì đúng là thời nhà Tống, nhưng chỉ là loại phổ thông, không quý trọng gì.
Họ Trần tỏ ra nghiêm túc nói:
- Không ngờ tiểu thư là người trong nghề, có lỗi, có lỗi quá. Hàng đã xem rồi, xin cho giá đi?
Đến lượt tôi ngẩn tò te, đồ gốm sứ tôi chỉ biết hai nơi là sứ Cảnh Đức và Nhị Lý Diêu, chỗ sau là nơi sản xuất vại ngâm dưa ở gần thành phố. Tôi kéo Sư Sư ra chân cầu thang hạ giọng hỏi:
- Cái đó là cái thứ quái gì thế?
- Là cái thính phong bình, thời bọn em, nhà nào khá giả đều có một gian bên cạnh phòng khách, có một cái giá ở đó, bình này đặt trên giá, cứ bị gió thổi vào sẽ đung đưa, rất thú vị. Đáy của nó là hình sáu góc để không bị rơi xuống, không sờ tử tế sẽ không biết, ngoài ra còn có một cái đế cũng hình đó, cái đế rất mỏng, đặt trên giá nhìn không ra. Cái bình này làm thì cũng đúng cách thức quy củ, chỉ có điều không phải xuất phát từ thợ nổi tiếng, nếu do đại sư làm, họ hay khắc tên dưới đáy bình, cũng phải dung tay sờ kỹ mới thấy.
- Thế cái đó đáng giá khoảng bao nhiêu?
- Anh phải cho em biết hối suất ( từ này học đâu vậy ta?) giữa bạc và NDT mới tính được.
Vụ này tôi biết thế quái nào được, đành hỏi:
- Hồi đó thịt lợn giá bao nhiêu?
- Em cũng chưa mua bao giờ, nhưng hình như là 160 xu một cân.
- Bây giờ là 16 đồng, nhưng chỉ có 10 lạng, như vậy 1 lạng bạc giá khoảng 200 đồng, cái bình này hồi đó giá bao nhiêu?
- Khoảng 20 lạng bạc.
- 4000 đồng,?
Tôi cảm thấy nghi hoặc, sao đồ nhà Tống lại rẻ dữ vậy, đến một cái nồi không có nắp cũng đã không có giá ấy rồi. Tôi vỗ vào đầu một cái, đúng là ngu như heo, quên béng mất them vào đó 1000 năm. Đến lúc này thì Sư Sư cũng hết nước, tôi để con bé đi, quay lại, vênh vang ngồi xuống salon, chỉ cái bình hỏi rất hách:
- Đế của nó đâu rồi?
Tay họ Trần càng lúc càng cung kính:
- Bị mất rồi, nhưng hàng được bảo tồn hoàn hảo cũng khó gặp lắm rồi.
Tôi dung giọng điệu của một tay địa chủ chuyên cho vay lấy lãi cao nói:
- Thế không được, không có đế thì nó chỉ để trong hộp được, không có giá trị sử dụng, cũng như cầu lông vậy, vợt tốt mấy mà không có cầu cũng vô dụng.
- Vậy….
- Thêm nữa, cái này cũng không phải do thợ nổi tiếng làm, những người chơi đồ này giảng cứu lắm, anh thấy người ta thờ méo chiêu tài chứ có ai thờ mèo Garfield đâu, phài không?
Giờ thì một thằng ngu cũng đã thấy tôi lăm lăm dao phay, lộ ra bộ mặt nham hiểm của một tay chủ hiệu cầm đồ rồi, họ Trần cười nói:
- Vậy anh cho giá đi.
Lúc ấy lão Phan gọi lại, tôi tránh sang một bên thì thụt:
- Một cái thính phong bình giờ giá bao nhiêu?
Lão Phan ngạc nhiên nói:
- Có tiến bộ nha, biết được cái tên ấy đã không đơn giản rồi, hồi trước trong hội đấu giá, một cái hết sức bình thường đã có giá 1 triệu 8, giá cả bây giờ dù không tuyên truyền thì cũng được 2 triệu..- Lão Phan đột nhiên cảnh giác -… không phải chú mời chuyên gia khác đấy chứ?
Tôi cười hì hì:
- Mời người khác còn cần ông báo giá hả?
- Cũng đúng
Đoạn lão cúp máy, 2 triệu nha, ngon. Tôi quay trở lại, lúc ấy mới giở cardvisit của họ Trần ra xem, trên ghi trợ lý tư nhân và số điện thoại, không có công ty. Tôi làm bộ thành khẩn nói:
- Trợ lý Trần, tôi và đồng nghiệp vừa bàn qua, thấy hàng của ông không tệ chút nào, giá cả hiện nay là 1 triệu ( gì thì gì, giá phải ép một nửa), nếu cầm thì chỉ được 20%, lãi cũng là 20%, tức là sau một năm muốn chuộc lại phải trả 240000, cái này ông cũng phải hiểu, bọn tôi bỏ 200000 trong ngân hàng còn có lãi, không thể cho mượn chay được, không đủ 1 năm cũng tính là một năm, nếu ông thấy được thì tôi có hợp đồng đây.
- Không cần phiền phức thế, tôi cầm chết luôn, giá thì như ông nói, 200000 đi, chúng ta đều là người thông minh, giá thật của món này ít ra cũng gấp mười lần, tôi bán cho ông một là vì ông biết hàng, hai là coi như quà ra mắt, sau này còn hợp tác lâu dài.
Nói đoạn gã móc trong cặp ra một tập tài liệu dày cộp:
- Đây là hợp đồng chuyển nhượng và các tài liệu chứng minh chính thức của thính phong bình, chỉ cần ông chuyển tiền vào tài khoản tôi sẽ ký ngay.
Tôi chìa tay ra, gã liền cấp tôi một số tài khoản, tôi chuyển khoản trên máy tính, chỉ vài phút là xong, lát sau gã nhận được tin nhắn chuyển khoản hoàn tất bèn thoải mái ký hết những gì cần ký, bắt tay tôi nói:
- Làm ăn với ông tuy phải rất cẩn thận nhưng rất thoải mái.
Tôi cười hềnh hệch, thế là một vụ làm ăn 2 triệu đã thành công, tính ra tôi được 5% hoa hồng, them 2% đáng ra của lão Phan, hôm nay tôi kiếm được 140000. Hix, 140000, nếu là khi khác chắc tôi vui chết đi được, nhưng giờ lại rầu thúi ruột, them 10000 đủ nuôi đám “300” một tháng, mà Sáu Lưu đã quên tính tiền mua quần áo cho họ. Kể cả “300” chỉ mặc quần đùi thì cũng tốn kha khá.
Tất nhiên là tôi có thể kiếm ra 200000 bù lại cho ông chủ, một mình nuốt trọn cái bình, nhưng tôi nói chung là nghĩ cũng không thèm nghĩ. 2 triệu còn không đủ một nửa số tiền tôi cần. Cái gì, bạn bảo tôi dùng 2 triệu làm vốn, xin lỗi nhé, đi bên sông tất ướt giày, chơi giang hồ sẽ ăn chém, làm 10 vụ kiểu gì cũng sai 2,3 lần. Anh Tiểu Cường đây tuy về lý luận biết cộng trừ nhân chia nhưng là loại tham rẻ, đồ 10 đồng 1 cân cũng chỉ dám mua 10 cân một. Dùng 2 triệu để làm ăn, một tháng sau còn lại được một nửa coi như nhà có phúc, bạn còn chửi tôi gian thương nữa không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...