Từ sau khi Mục tới, thói quen nói một mình của Diệp Trùng từ từ giảm bớt, mà thay vào đó là sự ngẩn ngơ, nếu theo góc nhìn của người ngoài, mà thật ra là Diệp Trùng đang giao lưu trong lòng với Mục.
Diệp Trùng xoay người lại, nhìn về phía âm thanh truyền tới, liền thấy Tôn Tuyết Lâm, A Tú và còn có 3 thanh niên đang đi về phía mình. Diệp Trùng cẩn thận quan sát 3 thanh niên trẻ tuổi này. Thanh niên dẫn đầu rõ ràng tuổi lớn nhất, bước đi không nhanh không chậm, trầm ổn, cảm giác gây cho Diệp Trùng rất đặc thù. Thanh niên bên trái hắn dáng người tương đối cường tráng, tứ chi cân xứng, dẻo dai, vừa nhìn liền biết đã qua huấn luyện đặc biệt, nhưng dấu vết không quá nặng, rõ ràng hắn đối với việc khống chế sức mạnh không đủ như ý. Thanh niên bên phải là một tên gầy ốm, nhỏ bé, hai tay thon dài, xem ra nhất định là vô cùng linh hoạt, Diệp Trùng thầm ước đoán.
Diệp Trùng quan sát một người, điều chú ý đầu tiên là động tác của hắn, sau đó là thể hình của hắn, các loại dấu vết lộ ra ở những nơi khác, ngược lại, không hề lưu ý tới tướng mạo.
Tôn Tuyết Lâm đứng bên cạnh, sắc mặt hầm hầm, ngoảnh mặt đi, không thèm ngó ngàng gì tới Diệp Trùng. A Tú ở bên cạnh cẩn thận giật giật ống tay áo Tôn Tuyết Lâm.
Thanh niên dẫn đầu khẽ cười nói: “Các hạ chắc là Diệp Trùng theo lời của Tuyết Lâm rồi, xin chào, tôi là Dương An, lần trước các hạ giúp Tuyết Lâm sửa quang giáp, chúng tôi vô cùng cảm ơn, hơn nữa, Tuyết Lâm đối với kỹ thuật của các hạ đánh giá rất cao và vô cùng khâm phục, đối với giá cả mà lần trước các hạ đưa ra, chúng tôi cho rằng có thể chấp nhận, không biết có vinh hạnh mời các hạ hỗ trợ chúng tôi không?”
Nói một tràng làm Diệp Trùng như đi vào sương mù, hắn chỉ miễn cưỡng nghe hiểu một việc, chính là bọn họ đồng ý mức giá mà mình đưa ra, liền suy nghĩ một hồi, rồi mới nói: “Ừ, được thôi!”
Đối với sự nhạt nhẽo của Diệp Trùng, Dương An không tỏ thái độ gì, giới thiệu với Diệp Trùng: “Đây là Kha Hàn, là sư sĩ của tổ chúng ta lần này. Đây là Đinh Dĩ Ninh, là sinh viên đứng đầu khoa cơ giới trong học viện chúng tôi, đối với cải tiến quang giáp cũng vô cùng hiểu rõ, lần này sẽ là trợ thủ của các hạ.”
Kha Hàn thấy Diệp Trùng sắc mặt vẫn không hề có chút quan tâm, không khỏi tức giận với sự kiêu ngạo của Diệp Trùng. Thật ra hắn nào biết trong lòng Diệp Trùng đang giao lưu với Mục, căn bản không chú ý tới lời nói của Dương An.
- Mục, ngươi nói Johnson và quang giáp màu trắng kia, ai sẽ thắng?” Diệp Trùng cảm thấy cuộc chiến giữa 2 người chắc là cũng sắp kết thúc rồi, liền thầm hỏi Mục.
Mục bình thường nói: “Theo tư liệu cho biết, tỉ lệ thắng của Johnson là 87%, tỉ lệ chạy thoát của quang giáp màu trắng là 10%, tỉ lệ thắng là 3%!”
Diệp Trùng nói: “Vậy thì Johnson sẽ thắng!” Đối với lời của Mục, Diệp Trùng vô cùng tin cậy, nếu như Johnson có thể thắng, mình nếu như có một quang giáp giống vậy, vậy thì nhất định có thể thắng rồi.
Đột nhiên, trên không bay vụt qua vài cái quang giáp, khí lưu kéo theo làm y phục mọi người bị thổi phần phật. Diệp Trùng không khỏi ngước mắt nhìn, nhất thời giật bắn mình, rõ ràng là mấy cái quang giáp vừa trông thấy giống y như quang giáp màu trắng kia.
Nhất định là cái quang giáp màu trắng đó bị Johnson đánh bại rồi. Mấy người này chắc là đồng bọn của hắn. Diệp Trùng thầm đếm, tổng cộng có 7 cái bay qua trước mắt mình! 7 cái, hắc hắc, lần này Johnson có chuyện rồi!
Diệp Trùng mải tính toán trong lòng, không hề chú ý tới lời của Dương An, cũng khó trách Kha Hàn cho rằng hắn quá ngạo mạn, nhưng, cho dù Diệp Trùng biết Kha Hàn cho rằng như vậy cũng không có chút ý hối cải nào.
Ánh mắt Dương An lóe lên một tia không vui, nhưng vẻ mặt không đổi, tiếp tục khẽ cười nói: “Nếu đã như thế, vậy chúng ta đi thử trước, để mọi người làm quen, không biết ý các hạ thế nào?”
Diệp Trùng hoàn hồn trở lại liền thờ ơ ừ một tiếng, hiểu rõ đối phương là đang muốn thử mình có hay không chân tài thực học.
Một nhà kho rộng lớn, bên trong khắp nơi để đủ loại linh kiện quang giáp, công cụ, lộn xộn, bừa bãi.
Đinh Dĩ Ninh ốm yếu ngại ngùng xoa xoa tay: “Ha ha, trong này có chút lộn xộn, bình thường ta một mình ở trong này, cho nên cũng không biết sắp xếp thế nào!”
Diệp Trùng nhìn thấy các loại linh kiện đầy trên đất, Diệp Trùng bây giờ đã thấy được quang giáp của Hắc giác, còn có mấy quang giáp màu trắng đó nữa, đối với mấy quang giáp bình thường này cũng chẳng có mấy hứng thú. Quang giáp cao cấp bình thường đặt trước quang giáp của Hắc giác, cho dù là trước quang giáp huấn luyện như F-58 cũng thấp kém không ít, chứ đừng nói tới quang giáp chiến đấu đó của Hắc giác mà Johnson điều khiển, còn có quang giáp màu trắng cùng đẳng cấp với nó.
Diệp Trùng có chút không hiểu, tại sao quang giáp của Hắc giác và hiệp hội sư sĩ lại vượt xa mấy thứ được gọi là quang giáp cao cấp trên thị trường đó như vậy?
Hắc giác và hiệp hội sư sĩ rốt cuộc có bối cảnh thế nào?
Càng nghĩ, nghi vấn trong đầu Diệp Trùng càng nhiều, nhưng, bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt để nghĩ mấy vấn đề này.
Diệp Trùng tập trung tinh thần, lạnh nhạt hỏi: “Các người cần quang giáp loại hình nào?”
Kha Hàn lên trước một bước, hưng phấn nói: “Loại tốc độ, chúng tôi chỉ cần tốc độ, đương nhiên, tính cơ động cũng vô cùng quan trọng!”
Diệp Trùng không khỏi nhớ tới cái quang giáp màu lam mấy ngày trước thi đấu với mình trên đường đó, loại bố trí cực đoan đó.
Diệp Trùng hỏi: “Yêu cầu hỏa lực?”
Kha Hàn lắc đầu nói: “Không cần!”
Diệp Trùng lại hỏi: “Yêu cầu thân giáp?”
Kha Hàn lại lắc đầu: “Cũng không cần, chỉ cần tốc độ, thứ ta muốn là quang giáp chuyên đua tốc độ!”
Quả nhiên, giống như quang giáp màu lam lần trước, nhưng, loại quang giáp này dùng để làm gì? Bỏ chạy ư?
Nhưng Diệp Trùng cũng lười hỏi, dù sao chủ thuê đưa ra yêu cầu loại này, Diệp Trùng tự nhiên phải đáp ứng.
Diệp Trùng cẩn thận dò hỏi tình hình các mặt của người điều khiển tương lai của quang giáp này là Kha Hàn, chiều cao, cân nặng, thói quen thao tác, tốc độ tay…
Chỉ thấy Diệp Trùng thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ, lâu lâu lại ngây người ra, thậm chí còn tính toán, mô phỏng trên quang não trong nhà kho.
Qua nửa giờ đồng hồ, khi mọi người sắp không nhẫn nại được nữa, Diệp Trùng cuối cùng cũng đưa ra phương án cải tiến cuối cùng.
Đinh Dĩ Ninh xem xong phương án cải tiến của Diệp Trùng, nhất thời ánh mắt nhìn Diệp Trùng giống như sói đói nhìn thấy một con dê béo mập, hai mắt phát sáng.
- Quá hoàn mỹ! Cái này thật quá hoàn mỹ! Trời ạ, ngươi thật là thiên tài! Đinh Dĩ Ninh liên tục trầm trồ kinh ngạc, sùng bái nhìn Diệp Trùng. Tình hình này, giống như hận không thể lập tức quỳ xuống bái sư. Sau một hồi đắm đuối, bình tĩnh lại, Dĩ Ninh xoay người vội vội vàng vàng bắt đầu tìm kiếm xung quanh linh kiện có trong phương án của Diệp Trùng, như điên như khùng, không thèm quan tâm những người xung quanh.
Xem dáng vẻ, chủ của cái kho này, Đinh Dĩ Ninh đối với quang giáp vô cùng cuồng nhiệt, công cụ và linh kiện các loại trong này đều vô cùng đầy đủ. Cũng may có Đinh Dĩ Ninh làm trợ thủ cho Diệp Trùng, nếu không, có thể hoàn thành cái quang giáp này hay không, Diệp Trùng thật sự cũng không thể xác định.
Mấy công cụ này Diệp Trùng trước giờ chưa từng dùng qua, thậm chí có nhiều thứ còn là lần đầu chính mắt nhìn thấy, biết sử dụng mới lạ. Nhưng, Diệp Trùng không biết không có nghĩa là không ai biết, chủ nhân của nơi này, Đinh Dĩ Ninh đối với mấy công cụ này tự nhiên là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hơn nữa hắn còn chủ động đề nghị cáng đáng, Diệp Trùng liền vui vẻ đứng một bên quan sát.
Diệp Trùng đưa ra tất cả linh kiện, tài liệu cần thiết, chỗ nào cần cải tiến thế nào, còn như công việc cụ thể, hoàn toàn do Đinh Dĩ Ninh một tay đảm nhận.
Động tác thành thạo của Đinh Dĩ Ninh, còn có đủ loại công cụ kỳ lạ, hiếm thấy, làm Diệp Trùng mở rộng tầm mắt, Diệp Trùng cẩn thận quan sát kỹ xảo thao tác của Đinh Dĩ Ninh, thầm ghi nhớ trong lòng.
Trải qua 4 giờ nỗ lực, cái quang giáp cải tiến hoàn tất này cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Chú thích: Các hạ là cách xưng hô trang trọng, kính trọng đối phương, sau này chỉ dùng trong trường hợp ngoại giao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...