Quả lão đại thầm kêu khổ trong lòng, không làm sao ngờ, may mắn lần này của đám người mình lại tệ tới mức độ này. Đám dã thú trước mắt này, hắn chưa từng thấy qua, đây mới là chỗ hắn cảm thấy xui xẻo. Dã thú trong vành đai toái tinh tử vong có đủ chủng loại, hơn nữa tính tình hung dữ, đây là điều mọi người đều biết. Nhưng một số dã thú ở tầng ngoài của vành đai toái tinh tử vong đã sớm được người ta ghi chép tỉ mỉ lại. Khi biết được đích đến của lần ủy thác này là vành đai toái tinh tử vong, dã thú đã bị con người phát hiện cùng đặc tính của nó, có phòng thì không lo, hắn làm người vẫn luôn thận trọng, huống chi cái này quan hệ tới sống chết của đám anh em.
Nhưng mấy dã thú trước mắt lại là một loại dã thú không ở trong phạm vi hắn điều tra. Loại dã thú này xấu xí vô cùng, khóe miệng có hai răng nanh to lớn, nước miếng màu xanh lá đậm men theo răng nanh tí tách rơi xuống, phần bụng thò ra sáu miếng cánh cực mỏng, đập lên như vô hình. Toàn thân bọc sát trong vỏ, vỏ có màu xanh lá, lấp lánh ánh sáng của kim loại, xem ra cực kỳ cứng rắn. Sáu cái chi nhỏ dài, nhưng gai sắc bén dữ tợn trên đó làm người ta phát sốt trong lòng.
Dã thú chưa biết nguy hiểm hơn đã biết rất nhiều. Điều này cũng nói rõ, vị trí của đám người mình trước mắt chắc là cực ít có người lui tới.
Mấy dã thú này cực kỳ đeo bám, tới giờ đã chết mấy anh em, ngay cả một người vẫn luôn có tâm tính kiên nghị như Quả lão đại này cũng phỏng chừng lần này chắc là khó thoát kiếp nạn. Tốc độ loại dã thú này cực nhanh, quang giáp của đám người mình này, lại không có một cái nào có thể so với loại dã thú này. Hơn nữa, bọn chúng cảnh giác dị thường, muốn dùng súng năng lượng bắn trúng chúng vô cùng khó khăn.
Điều khủng bố nhất là loại dã thú này thích hành động tập thể. Khi cả ngàn con cùng lao tới, vậy hoàn toàn là từng mảng mây màu xanh lực đếm không xuể, che kín trời kín đất.
Vận mệnh chờ đợi đám người mình là cái gì? Chắc cũng chỉ có cái chết thôi. Quả lão đại có chút hoảng hốt, hắn ngược lại không sợ chết, chỉ là lôi nhiều anh em như vậy xuống nước, làm trong lòng hắn thật hối hận, sớm biết lần này đã không đi nhận ủy thác này rồi. Ủy thác lần này là đi tìm thực vật gọi là Liên Y Lan, thứ bọn họ có được chỉ là một tấm hình nổi của loại thực vật này, còn có một phạm vi đại khái. Nếu như không phải thù lao quả thật cao tới mức kinh người, hơn nữa trong đoàn lại thật sự nghèo tới mức phát hoảng, Quả lão đại tuyệt đối không đi tới nơi nguy hiểm này.
Hết cách, trong đoàn quả thật đang nghèo a! Vừa nghĩ tới chỗ này trong lòng Quả lão đại liền khó chịu. Sư sĩ đoàn Parpart chẳng qua chỉ là một sư sĩ đoàn cỡ nhỏ chỉ có tám mươi người, với lại phần lớn trong đoàn đều là sư sĩ thực lực bình thường, hơn nữa lại không muốn dựa dẫm vào thế gia. Nguyên nhân lúc đầu mọi người đi cùng nhau chẳng qua chỉ là bởi vì cảm thấy người đông kiếm ăn dễ dàng hơn. Nhưng không ngờ mấy năm này lại năm sau không bằng năm trước. Điều trí mạng nhất là, mọi người trong đoàn đều là mấy tên đầu óc đơn giản, không có một ai sở trường kinh doanh. Điều này mới làm cho tình hình trong đoàn càng lúc càng tệ, hiện giờ muốn duy trì cũng trở nên càng lúc càng khó khăn.
Sư sĩ cũng không dễ sống a, có thể hội sâu sắc, Quả lão đại nhịn không được mà cảm khái trong lòng. Thị trường cạnh tranh khốc liệt, so ra, mấy sư sĩ đoàn cỡ lớn đó, vô luận là uy tín hay là dịch vụ, so với mấy sư sĩ đoàn cỡ nhỏ này đều có ưu thế bẩm sinh quá nhiều. Lúc trước, mấy sư sĩ đoàn cỡ lớn này chỉ nhận mấy ủy thác cỡ lớn đó, ai mà biết mấy năm nay bọn họ thật sự bành trướng quá dữ dội, mấy ủy thác cỡ lớn đó đã không cách nào đáp ứng được nhu cầu của bọn họ, vì vậy, xúc tu của bọn họ bắt đầu thò vào thị trường cấp thấp. Cứ như thế, thảm nhất chính là sư sĩ đoàn cỡ nhỏ giống như Parpart này.
Sư sĩ đoàn Parpart đã rất lâu không nhận ủy thác rồi, mắt thấy duy trì không bao lâu nữa thì chỉ có đối mặt với kết cục duy nhất là giải tán. Sau khi Quả lão đại nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người trong đoàn, cắn răng nhận ủy thác đã rất lâu không có ai dám nhận này. Mỗi thành thị đều có một vài ủy thác giống thế này, tuy thù lao cực kỳ khả quan, nhưng do cực kỳ nguy hiểm nên thường treo vài năm mà không ai dám nhận. Dù sao, so với tiền, tính mạng mới càng quan trọng hơn.
Lần này Quả lão đại cũng thật sự nghèo điên rồi, nếu không, có đánh chết cũng sẽ không nhận ủy thác này. Nhưng nếu như thật sự hoàn thành ủy thác này, thù lao đủ trong đoàn tiêu xài mấy năm. Mẹ cha đám người có tiền này, Quả lão đại nhịn không được chửi rủa trong lòng. Một cây thực vật ngắm nhìn của bọn họ lại cần mọi người dùng mạng lấy về.
- Lão đại, anh nói bọn chúng muốn làm cái gì? Trong tần số, tiểu đệ Francis cố gắng nuốt nước bọt, run giọng hỏi.
- Đúng vậy, lão đại, đám sâu bọ này chỉ vây chúng ta, chẳng lẽ muốn chúng ta đói chết? Hoàng đại đầu dù sao cũng quen nhìn sống chết, lúc này vẫn có thể nói đùa, nhưng sự không tự nhiên trong lời nói vẫn lộ ra sự khẩn trương trong lòng hắn.
- Ta cũng không biết, mọi người yên lặng quan sát, cảnh giác chút. Quả lão đại trầm giọng nói.
Đám quang giáp trước mắt này, cái nào xem ra cũng khá cũ kỹ, nhưng có thể nhìn ra, chủ nhân của chúng đối với chúng vô cùng yêu quý, bảo dưỡng và duy tu khá tốt. Với lại, mấy người này phối hợp khá ăn ý, tuy so với người Tang tộc vẫn thô sơ rất nhiều, nhưng trong mắt Diệp Trùng, đây đã là khó có được rồi.
Trên đất rơi vãi rất nhiều xác quang giáp, có một số vẫn tí tách bắn ra tia lửa, trong đó có lẫn vết máu. Có thể thấy được vừa rồi mấy cái quang giáp này và loại dã thú này nhất định đã xảy ra xung đột dữ dội. Loại dã thú này Diệp Trùng từng thấy qua ở Thiên vực trì, người Tang tộc đều gọi nó là Lục sí lục trùng (sâu xanh sáu cánh), không ngờ ở chỗ này lại có.
Vây mà không tấn công, Lục sí lục trùng ở chỗ này lại thích chơi trò này, Diệp Trùng hơi kinh ngạc, nhưng hắn trước giờ không có hưng thú xem trò vui chút nào, tính toán tỉ mỉ một hồi, xác định tất cả mọi thứ đều trong kiểm soát của mình, coi trọng hiệu suất đứng đầu, Diệp Trùng lập tức truyền lệnh tấn công mấy con lục trùng này.
Nhận được mệnh lệnh, Tang Phổ không trù trừ chút nào, theo lời mà làm. Chính trong cùng thời gian này, Tang tộc vẫn luôn sẵn sàng đợi lệnh cùng lúc phát động lôi đình nhất kích!
Tiếng rít không khí bén nhọn đâm đau buốt màng nhĩ người ta, tố dưỡng chiến thuật cao siêu của Tang tộc lại một lần nữa được thể hiện hoàn mỹ. Năm trăm cái quang giáp, chia thành năm mươi tiểu tổ, trong nháy mắt đẩy tốc độ lên cao nhất, trong không khí, tàn ảnh của quang giáp tông ủi liền liền. Năm mươi tiểu tổ giống như năm mươi cái kim, đồng thời đâm vào vòng vây do Lục sí lục trùng tạo thành này.
Lục sí lục trùng dừng ở trên không rất mau liền phát hiện ra mấy kẻ đánh lén này, ầm, bọn chúng lập tức vỡ tổ, nhưng, lúc này đã trễ rồi.
Dưới sự xay nghiến của quang giáp tông ủi, mọi thứ đều rõ ràng yếu ớt vô lực.
Thôn dân Tang gia căn bản không cho con dã thú nào đó là mục tiêu tấn công, bọn họ chỉ một mực bay lướt qua không trung. Nhưng cái lưới chết chóc kín kẽ do năm mươi tiểu tổ hình thành, mấy con Lục sí lục trùng này không thể nào tránh được. Bốn cái cánh xương trên quang giáp tông ủi bay với tốc độ cao lúc này trở thành vũ khis có sức sát thương lớn nhất. Chỉ cần bị quệt một chút, vỏ có cứng hơn nữa cũng bị cắt thành hai mảnh.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu bi thương của dã thú, đối với mấy người Tang tộc này mà nói, không có bất cứ ảnh hưởng nào. Sau năm trăm cái quang giáp này, lại là một làn sóng tấn công của năm trăm cái quang giáp. Trên không, quang giáp giao thoa ngang dọc qua nhau, trong không gian nhỏ hẹp thế này, không có bất cứ hai cái quang giáp này xảy ra va chạm. Trình độ điều khiển quang giáp của mấy người Tang tộc này có thể từ đó mà thấy được đôi chút.
Đầu óc mấy người của sư sĩ đoàn Parpart lúc này đã hoàn toàn đoản mạch, mất đi năng lực tư duy.Xung kích của đợt tấn công quy mô lớn đột nhiên tới này gây cho mọi người của sư sĩ đoàn Parpart, giống như một người không hề chuẩn bị, không có bất cứ khúc dạo đầu nào, đột nhiên giống như khỏa thân, làm bọn họ hoàn toàn trố mắt, đầu óc trống trơn.
Hai làn sóng tấn công, mọi dã thú không có con nào vẫn có thể bay ở trên không. Rất nhiều dã thú trọng thương lăn lộn kêu gào trên mặt đất. Nhưng lại không có bất cứ ai thương xót, trước mặt quy tắc của đại tự nhiên, sự thương xót của con người rõ ràng là ngu xuẩn. Rất mau, mấy con dã thú vẫn đang kêu gào này lập tức bị bổ thêm một cái. Tiếng kêu gào càng lúc càng ít, khôi phục lại sự tĩnh mịch một lần nữa.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Giọng nói của Hoàng đại đầu xem ra giống như nằm mơ.
Trong tần số truyền tới một loạt tiếng nôn mửa, tiểu Francis là người đầu tiên, cảnh tượng này quả thật quá tanh máu, quá có sức chấn nhiếp. Vừa rồi, dã thú vẫn giống như từng đám mây trên không trung mà hiện giờ không còn một con có thể bay được. Khắp nơi trên mặt đất rơi vãi thịt vụn, xương gẫy, máu chảy thành sông. Mà sự nhanh nhẹn khi mấy cái quang giáp đó bổ thêm một nhát lên mấy con dã thú trọng thương cũng chấn nhiếp đám người này. Đám người này quả thật là quá máu lạnh.
Thật ra, điều này cũng không thể nói người Tang tộc máu lạnh, các đời tranh đấu cùng dã thú, bọn họ cực kỳ hiểu rõ thói quen của dã thú. Dã thú thụ thương thường trở nên cuồng bạo vô bì, càng dễ gây thương tích cho người ta. Tang tộc chịu thiệt thòi rất nhiều ở phương diện này, cho nên mới hình thành thói quen tốt đẹp này.
Đối với mấy người Tang tộc này, bốn ngàn người không ra tay phía sau lúc này đã chửi toáng cả lên, không dễ gì mới có hành động, không ngờ mấy người này ở một bên xem thì đã kết thúc rồi. Đã sớm ngứa tay khó chịu, bọn họ lúc này ai nấy đều chửi toáng lên, nếu như mấy cái quang giáp tông ủi này có thiết bị liên lạc, phỏng chừng lúc này trong tần số đã bị chìm ngập trong tiếng chửi mắng như nước thủy triều rồi.
Hải Liên đáng thương, lúc này đã bị tiếng quát như bạo lôi của Tang Thiết nổ lùng bùng, trước mắt đầy sao.
Hải tặc? Thế lực thế gia? Trong đầu của Quả lão đại xoay chuyển mấy ý nghĩ, nhưng vẫn không có bất cứ kết quả nào.
Hải tặc? Không thể nào! Nếu như hải tặc có thể có sức chiến đấu thế này, vậy thì cả thiên hà Hà Việt chỉ e đã sớm bị nhánh hải tặc này cướp sạch rồi. Quân đội thần bí của thế gia? So với loại khả năng trước, khả năng của loại suy đoán này ngược lại lớn hơn chút. Chẳng qua dáng vẻ của mấy cái quang giáp này, màu sắc lung tung, một mảng xanh, một mảng đỏ, giống như một đám ăn mày mặc đồ có vô số mảnh vá. Trông thế nào cũng là một đội quân tạp nham, hơn nữa, tạp nham so với đoàn của mình còn tạp nham hơn. Hắn không tin mấy tên con cháu thế gia cứng nhắc đó lại có loại sở thích khôi hài này, mấy tên này cả ngày trơ cái mặt, chỉ biết đưa ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng, làm người ta chán ghét.
Phi hành khí thật kỳ quái! Ánh mắt của Quả lão đại khá không tồi, vừa nhìn liền nhận ra chỗ lợi hại của loại phi hành khí này. Nhưng sự kinh hoảng trong lòng lại một lớp cao hơn một lớp, hắn không hề kinh hoảng vì loại quang giáp này, mà là kinh hoảng vì thực lực cao siêu sư sĩ cần của loại quang giáp này.
- Các người đã bị bắt. Lời một giọng nói khá trẻ nói ra lại làm mọi sư sĩ của Parpart ngạc nhiên.
Trừ hải tặc, không có ai lại dùng từ bắt vào lúc này! Chẳng lẽ đây thật sự là một nhánh hải tặc, trong mắt Quả lão đại lộ ra vẻ không thể tin được. Hải tặc, bình thường là vì tiền tài. Chẳng lẽ đám hải tặc này nhìn không ra trên người đám người mình nghèo tới mức ngay cả chút dầu cũng thiếu sao?
Dù sao đám người mình cái gì cũng không có, trong lòng Quả lão đại ngược lại trở nên bình tĩnh.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mấy phi hành khí quái dị mà lại cực có lực sát thương này, mọi người lập tức ngoan ngoãn nhảy ra khỏi quang giáp.
Đầu lĩnh của đám hải tặc này lại trẻ không ngờ, đây hoàn toàn là một đứa trẻ mà. Nhưng Quả lão đại không vì đối phương trẻ tuổi mà có chút xem thường nào, trẻ thế này lại có thể ngồi ở vị trí này, chỉ có thể nói rõ hắn lợi hại hơn người khác nhiều. Nhưng rất mau, hắn lại phát hiện, cấu tạo của nhánh hải tặc này lại trẻ hóa rất rõ ràng. Xem ra hải tặc cũng phải từ con nít mà bò lên, Quả lão đại nhịn không được mà cảm khái trong lòng.
Rất có giác ngộ đối với hoàn cảnh của mình, Quả lão đại khá phối hợp với câu hỏi của Diệp Trùng.
Thật ra, khi nhìn thấy mấy người này, Diệp Trùng có một suy nghĩ. Hắn bức thiết cần một số người bản địa vô cùng quen thuộc với thiên hà Hà Việt. Hải Liên cùng mình đi Cơ Nguyên thành, chắc hẳn đã bị lộ rồi. Nếu như không có người ra mặt ứng phó nhiệm vụ bình thường, đám người mình muốn dung nhập vào xã hội là một việc cực kỳ khó khăn.
Kinh nghiệm xử thế của Diệp Trùng không hề nhiều, nhưng tư duy của hắn lại cực kỳ tỉ mỉ, điều này là chịu ảnh hưởng của Mục. Kinh nghiệm đã không thể giúp đỡ mình, vậy thì dùng tư duy để thay thế.
Khi biết đám người này là một sư sĩ đoàn cỡ nhỏ, trước mắt Diệp Trùng sáng lên.
Đây có lẽ là một phương pháp không tồi.
Sư sĩ đoàn năm ngàn người có chói mắt không? Diệp Trùng hỏi Hải Liên.
- Chỉ có thể coi như là một sư sĩ đoàn cỡ vừa nhỏ, ở trong lúc sư sĩ đoàn cỡ lớn có quy mô từ mấy mươi vạn tới trăm vạn lưu hành hiện này, loại sư sĩ đoàn quy mô này quả thật không coi là gì.
Thí dụ sư sĩ đoàn Hani Stuart, quy mô của người ta, gần như mỗi hành tinh đều có văn phòng, thế lực giăng đầy thiên hà Hà Việt, ngay cả ba đại thế gia cũng không dễ dàng gây chuyện với bọn họ, là thế lực lớn có số má của thiên hà Hà Việt.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Nhìn thấy hàn quang lấp lánh của cánh xương sắc bén trên phi hành khí có hình dáng quái dị này, Quả lão đại tự nhiên không chút do dự đồng ý.
Nhưng hắn rất hiểu tác dụng của mình, đã ở trong tình cảnh này, hắn cũng thoải mái bỏ xuống. Rất tự nhiên, hắn mang tài chính ngay cả cặn cũng không có của đoàn giao cho Diệp Trùng. Một sư sĩ như hắn, đã sớm bị thứ này làm cho mệt rã người, chỉ là vẫn luôn không cách nào buông tay, giờ có cơ hội buông tay, còn không buông tay, hắn ngốc à? Lần này bỏ được rất thoải mái, dù sao sáng lập cũng không phải lý tưởng gì, chẳng qua chỉ là muốn lăn lộn kiếm ăn thôi.
Loại việc độ khó cao này, vẫn là để người có năng lực cao đi làm đi. Mặt Quả lão đại thể hiện ra dáng vẻ cảm khái, ở một bên cười lén trong lòng.
Diệp Trùng bắt đầu đau đầu rồi.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...