Sư Sĩ Truyền Thuyết

Đối thủ yêu cầu tái chiến, nhưng Diệp Trùng chẳng thèm để ý. Trong khái niệm của hắn, nhiều sai lầm sơ đẳng như thế đủ để hắn chết mấy lần rồi, cái mà hắn cần là cao thủ, không phải thằng ngốc, chỉ có cao thủ mới có thể rèn luyện kỹ thuật của mình, mới có thể nâng cao thực lực bản thân.

Mục Thương đột nhiên xuất hiện: "Ừ, thành tích không tồi, nhưng đối thủ cũng thật là có yếu một chút!"

Diệp Trùng chẳng ừ hử gì gật gật đầu.

Mục Thương hỏi: "Nhưng, bây giờ xem ra Hắc điểu đã không thỏa mãn được nhu cầu của ngươi rồi, ừ, có hứng thú đổi cái khác không?"

Trước mắt Diệp Trùng như sáng lên: "Quang giáp mới? Loại nào?"

Mục Thương hỏi: "Ngươi cảm thấy quang giáp của người vừa rồi thể nào?"

Diệp Trùng: "Không sai! Cực kỳ cân bằng, cải tạo cực kỳ hợp lý!"

Mục Thương nói: "Ngươi mỗi lần thắng một trận thì có thể thu được một số điểm nhất định, mà những điểm số này, ngươi có thể ở nơi bảo hành của khu thực chiến đổi lấy các loại quang giáp hoặc bộ phận, ở đây cũng có thể được phép cải tạo quang giáp. Đương nhiên, ta không hề đồng ý ngươi lúc này lại sử dụng quang giáp cải tiến, mặc dù ngươi về mặt này có khả năng nhất định. Kiến nghị của ta là sau khi ngươi hiểu rõ các loại quang giáp tiêu chuẩn hãy hưởng thụ niềm vui cải tiến."


Mục Thương vừa nói xong, Diệp Trùng gấp rút tới thẳng khu bảo hành. Trong đại sảnh mênh mông đặt đủ loại quang giáp, Diệp Trùng giống như một con sói đói gặp được đồ ăn ngon, hai mắt phát sáng không ngớt đảo qua đảo lại mấy cái quang giáp này, một chút lại gõ gõ cái này, một chút lại sờ mó cái kia, sắc mặt cực kỳ hưng phấn.

Mỗi cái quang giáp đều có ghi rõ điểm số cần thiết, Diệp Trùng lúc này mới nghĩ tới điểm này, liền cuống tay cuống chân mở bảng tin tức của mình ra, tìm hồi lâu mới tìm thấy, trên đó bỗng đâu có viết: 1000 điểm. Diệp Trùng thở phào, cũng tốt, Thanh Lang (sói xanh) có hai kiểu, đều chỉ cần 300. Xem ra điểm số của mình cũng không ít a, Diệp Trùng thầm mừng.

Diệp Trùng vẫn muốn nghe đề nghị của Mục Thương, lời của Mục nói thường đều không vô nghĩa.

Diệp Trùng lưu luyến tiếc rẻ nhìn những quang giáp khác, nhưng không hề do dự chọn quang giáp kiểu Thanh Lang - I .

Dáng vẻ bên ngoài của quang giáp Thanh Lang cực kỳ giống một con sói, bốn chân chạm đất, trong miệng ngậm một khẩu súng laser, có thể bắn ra tia laser dài nửa mét về hai bên. Quang giáp kiểu Thanh Lang là quang giáp chiến đấu trên đất điển hình, nó không có cánh hông giống Hắc điểu, không thể bay trên cao, động cơ của nó trong vũ trụ cũng không tốt gì mấy. Nhưng trên đất liền, lực bạo phát rất lớn, di chuyển linh hoạt, không hề thua kém tốc độ bay làm cho nó được dùng rất phổ biến.

Thanh Lang có hai kiểu: kiểu I và kiểu II. Kiểu I là kiểu cận chiến, kiểu II là kiểu đánh xa. Điểm khác biệt giữa kiểu II và kiểu I là: kiểu II không có súng laser mà có pháo bắn hạt năng lượng cao; ngoài ra, còn bố trí 3 khẩu pháo bắn hạt vạn cấp. Một phát không trúng, lập tức bỏ chạy, là một lựa chọn không tồi để du đấu trên lục địa.

So với Hắc điểu, các mặt của Thanh Lang đều mạnh hơn không ít.

Mục Thương giống như u linh đột nhiên xuất hiện trước mắt Diệp Trùng, ngắm Diệp Trùng và Thanh Lang đang chồm hổm sau lưng hắn, đưa ra một đánh giá trúng trọng tâm: "Sự giao lưu của dã thú và dã thú!"


Diệp Trùng không khỏi nhăn mày nóng giận: "Ngươi lại dám so ta với dã thú?"

Mục Thương lười biếng nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"

Diệp Trùng chắc nịch nói: "Đương nhiên không phải!"

Mục Thương: "Vậy ngươi là cái gì?"

Diệp Trùng mạnh miệng không chút xấu hổ nói: "Ta là Thú Vương!"

Mục Thương như bị đánh mạnh, ngã trên mặt đất, trên đầu vô số sao bay, miệng sùi bọt mép, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là đầy thú tính a!"

Nhìn Diệp Trùng hai tay chống nạnh, ngạo nghễ mà đứng, nhạc nền vang lên chính là vô số tiếng gầm rú của dã thú. Đột nhiên, âm nhạc thay đổi, âm thanh giao phối thê lương của dã thú đột ngột vang lên bên tai, lông tóc của Diệp Trùng dựng đứng hết cả lên, lập tức vung tay đập Mục Thương.

Mục Thương cười hi hi, kéo dài giọng: "Thú.........Vương...........!"


Diệp Trùng mặt nhăn nhó như quả cà chua héo.

Mục Thương quăng cho Diệp Trùng một danh sách, Diệp Trùng vội vàng nhận lấy.

- Đây là bảng đăng ký tất cả những người có xác suất chiển thắng trên 90% ở trong này, hơn nữa còn đăng ký tập luyện ở đây trong vòng 3 tháng, ngươi đi khiêu chiến từng người một, ừ, đúng rồi, đừng quên bắt đầu từ người đầu tiên từ dưới lên.

Tôn Tuyết Lâm và A Tú nhìn sân tập trống không trước mặt, chết lặng cả người.

A Tú thẫn thờ nói: "Tuyết Lâm, hắn không ở đây!" Trong buồng lái của Hắc điểu, trên gương mặt xinh đẹp, hai hàng lệ yên lặng chảy xuống.

Tôn Tuyết Lâm tức giận: "Tên khốn này, thật quá đáng, quen biết lâu như vậy, vậy mà một lời không nói đã bỏ đi. Thật quá đáng, thật quá đáng mà. Lần sau nếu gặp lại nhất định sẽ đập ngươi một trận tơi bời!" Nàng hoàn toàn quên rằng mình đã từng bị Diệp Trùng đánh bại.

Tôn Tuyết Lâm kéo A Tú: "Đi, chúng ta đi khu thực chiến tìm thử xem!"

Bọn họ tìm từng phòng một trong khu thực chiến, nhưng mãi chẳng nhìn thấy Hắc điểu quen thuộc, cũng không thấy YC quen thuộc mà xa lạ đó.

Bọn họ không biết, Diệp Trùng đã thay đổi quang giáp, cũng không biết, không lâu trước khi bọn họ tới khu thực chiến, Diệp Trùng vừa mới rời khỏi, đi tới khu Guti Star.


- Này, tiểu Y, mấy bữa nay bận chuyện gì vậy? Cũng một khoảng thời gian không tới rồi nha! Một ông già trên đường hỏi thăm Diệp Trùng.

Diệp Trùng hơi khom người nói: "Chào Hứa gia gia, người gần đây thế nào? Con mấy hôm nay tập luyện khá căng thẳng nên ít tới hơn!" Ông già họ Hứa trước mặt, Diệp Trùng thật lòng tôn kính, ông là một kỹ sư đầy kinh nghiệm, từng chỉ điểm cho Diệp Trùng không ít, Diệp Trùng kiếm được lợi ích không ít từ lão.

Hứa gia gia cười ha ha: "Lão già như ta sẽ có gì không tốt, tiểu Y vẫn lễ phép như trước nha! Thật là một đứa trẻ ngoan, mấy lão già kia gặp ngươi nhất định rất vui đó! Được rồi, không tán dóc với ngươi nữa, tiểu Y, ngươi chơi vui vẻ nha!"

Diệp Trùng xấu hổ cười, đáp lời: "Vâng, Hứa gia gia, đi chậm rãi!"

Nơi Diệp Trùng muốn đi là một phòng thảo luận của khu Guti Star, gọi là "Cực Quang". "Cực Quang" ở chỗ này cực kỳ nổi tiếng. Phần lớn thành viên trong này đều là kỹ sư quang giáp hoặc thợ máy cao cấp đã về hưu, các loại kiến thức về quang giáp đều cực kỳ cao siêu. Một đám "trâu bò" tập trung tại một chỗ, uy lực phát huy tuyệt đối là khủng bố. Rất nhiều công ty gặp vấn đề đều nghe danh tìm tới, kiếm sự giúp đỡ. Mà tính khí quái dị của bọn họ cũng giống với cái tên "Cực Quang" vậy. Mấy người này ai cũng thân hoài tuyệt kỹ, kinh nghiệm phong phú, ngoài đời nhận được tiền về hưu cực kỳ lớn, ai cũng không lo ăn, không lo mặc. Cho nên, muốn mời bọn họ giúp đỡ, tiền bạc ở chỗ này cũng vô dụng. Nếu như họ thấy ngươi vừa mắt, ngươi muốn bọn họ đừng giúp, bọn họ cũng trăm phương ngàn kế giúp ngươi nghĩ cách; mà nếu như họ không vừa mắt, ngươi có mang cả núi vàng đổ ra trước mặt, bọn họ cũng không thèm liếc qua. Đây cũng là điều làm rất nhiều công ty có thói quen dùng tiền nói chuyện vô cùng đau đầu.

Nhưng có việc cầu người, làm cho đám này không thể không cúi người trước đám lão già cao cao tại thượng này, một mặt trong lòng nguyền rủa đám lão già này, ai ai cũng chết không được tử tế; một mặt vẫn phải tươi cười xưng con gọi cháu. Nhưng mấy lão già này, ai mà chẳng là già thành tinh, ai chẳng cố chấp muối dầu không vào (1), thật sự là làm cho mấy tên muốn kiếm chút tiện nghi này đơn giản là chuột lôi kéo rùa, không biết ra tay thế nào (2).

------------------------------------

(1): Nguyên tác: 不進油鹽: Là tục ngữ, thành ngữ được sử dụng ở khu vực Tây Nam Trung Quốc. Ý ban đầu là chỉ sinh mạng đang bị nguy hiểm, ăn gì cũng không vô. Về sau, ẩn dụ để chỉ những người cố chấp, không nghe lọt tai lời khuyên của người khác, không nhận sự đánh giá, ý kiến của người khác.

(2): Nguyên tác: 老鼠拉乌龟,无从下手: Mai rùa vừa trơn vừa cứng, sau khi nó thu tay, chân, đầu, đuôi vô mai, chuột chỉ có hàm răng sắc, cũng không biết nên cắn chỗ nào mới có thể di dời được rùa. Dùng để hình dung khi gặp phải việc mà không biết phải bắt đầu từ đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui