Trong lời kể của Ruth, cô ta vô cùng thích văn minh cổ xưa của phương Đông, cho nên lần này đặc biệt đến Trung Quốc du lịch.
Hơn nữa điểm đích cuối cùng chính là quê hương Cố Đô của người bạn kia, đi xem kỳ tích nổi tiếng thế giới, lăng Thủy Hoàng.
Vừa nói ra câu này, Dương Bách Xuyên đã xác định người bạn của Ruth chính là Liễu Linh Linh, trùng hợp cũng sẽ không trùng hợp như vậy.
Đi được một đoạn, Ruth nói: “Dương tiên sinh, anh có thể ‘kệ’ cho tôi lịch sử ở đây không?”
Dương Bách Xuyên thấy cô lại biến điệu tiếng phổ thông, nên sửa lại: “Tôi họ Dương, không phải dương trong sơn dương.
Ài bỏ đi, nhất thời cũng không sửa được, dù sao tôi có thể hiểu được ý cô nói là được.”
“Thật sin lối, tiếng Trung của tôi học không tốt ~” Tiếng phổ thông rất lạ truyền ra từ trong miệng cô ta.
Dương Bách Xuyên cười khổ xua tay ý bảo không sao, sau đó nói với cô ta: “Nơi này gọi là Hán Đài xưa, là kiến trúc để lại thời Hán Sở tranh hùng, diện tích khoảng tám nghìn mét vuông.
Hoàng đế khai quốc triều Hán Trung Quốc, Lưu Bang bắt đầu xây dựng triều đại ở Hán Trung, đặt quốc hiệu là Hán.
Cao đài ông từng sống đã được người thế hệ sau tôn xưng là Hán Đài xưa…
Hai người vừa đi vừa nói, hơn một tiếng sau, mọi người đã tham quan xong, hướng dẫn viên du lịch giục khởi hành đến mộ Vũ Hầu.
……
Ba giờ chiều, xe buýt đã đến mộ Vũ Hầu huyện Miễn.
Lúc này sau khi Ruth và Dương Bách Xuyên quen biết, lúc tham quan mộ Vũ Hầu tất nhiên vẫn đi theo Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng không phản đối.
Anh luôn có thể thi thoảng như vô tình mà hỏi ra được một số tin tức của Liễu Linh Linh từ trong miệng của Ruth.
Tổng thể mặc dù Ruth vẫn chưa nói rõ bạn của cô ta tên là Liễu Linh Linh, nhưng Dương Bách Xuyên lại đã chắc chắn chính là Liễu Linh Linh.
Theo tin tức có được từ trong miệng của Ruth, Liễu Linh Linh đều rất tốt, điều này khiến Dương Bách Xuyên yên tâm hơn rồi.
Lúc đến mộ Vũ Hầu, Ruth nhờ Dương Bách Xuyên làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu mộ Vũ Hầu giúp cô ta.
Theo lời của cô ta thì Dương Bách Xuyên biết nhiều hơn hướng dẫn viên du lịch, cô ta muốn biết nhiều câu chuyện liên quan tới Gia Cát Vũ Hầu hơn.
Dương Bách Xuyên hắng giọng nói: “Mộ Vũ Hầu, tức mộ Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng tự Khổng Minh, người Dương Đô, Lang Nha…” Nói đến đây, Dương Bách Xuyên dừng lại, hỏi: “Không phải, tôi nói như vậy cô nghe có hiểu không?”
“Không sao, tôi có thể hiểu chút, tôi cũng thích xem văn hóa, lịch sử nhân văn Trung Quốc.” Ruth tỏ vẻ đắc ý.
“Ồ ~” Dương Bách Xuyên ồ rồi nói tiếp: “Có thể hiểu là được, tôi nói tiếp.
Cuối năm Đông Hán, Vũ Hầu ẩn cư ở quân Nam Dương, để ý thế sự, được xưng là Ngọa Long.
Sau đó trong tam quốc một người tài năng khác tên là Lưu Bị, Lưu Bị ba lần đến mời ông rời núi.
Từ đó Vũ Hầu đã trở thành mưu sĩ quan trọng của Lưu bị, xây dựng chính quyền Thục Hán, ông trợ giúp Lưu Bị xưng đế, đảm nhiệm chức Thừa tướng.
Kiến Hưng, năm đầu tiên Lưu Thiện kế vị, cũng tức là sau khi Lưu Bị chết, chon trai ông đã kế thừa vương vị, Vũ Hầu được phong là Vũ Hương Hầu, lĩnh Ích Châu mục, chính sự dù lớn hay nhỏ đều do ông quyết định, quyền lợi khá lớn.
Ông chăm lo việc nước, thưởng phạt nghiêm minh, mở rộng chính sách đồn điền, cũng cải thiện quan hệ với các tộc Tây Nam, đẩy mạnh kinh tế địa phương, phát triển văn hóa.
Nghe nói ở Liên Châu ông đổi mới có thể bắn cùng lúc mười mũi tên, lại chế tạo ra trâu máy ngựa gỗ có lợi cho việc vận chuyển đường núi, tăng năm lần xuất binh đánh Ngụy, đoạt lấy Trung Nguyên.
Năm Kiến Hưng thứ mười hai, kháng chiến với Ngụy Tư Mã Ý ở Vị Nam, chết bệnh trong gò Ngũ Trượng, chôn ở núi Định Quân.”
Vừa nói vừa đi, hai người đã đến trước mộ Vũ Hầu, Dương Bách Xuyên cúi người tế bái trước mộ, cho dù là nghe kể chuyện từ nhỏ, hay là xem trong ti vi, thì trong lịch sử Gia Cát Vũ Hầu đều là một nhân vật lịch sử Dương Bách Xuyên sùng bái, nên đến đây đâu thể không tế bái.
Mặc dù theo sách sử ghi chép Gia Cát Vũ Hầu là Thừa tướng Thục Hán thời Tam Quốc, nhà chính trị, nhà quân sự, nhà tản văn, nhà thư pháp, nhà phát minh kiệt xuất, có rất nhiều danh hiệu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...