Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên


Quả nhiên, đợi Hạ Lộ nói xong, đạo trưởng Bách Sơn của Võ Đang bèn tiến lên một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, gằn từng chữ: "Dương tiểu hữu, Võ Đang bọn ta xuống núi lần này quả thật vì thông tin nói thế giới bình thường có đan Bồi Nguyên hiện thế.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trên dưới tông môn vô cùng quan tâm chuyện này, cũng xin đạo hữu hãy thành thật trả lời là có chuyện đan Bồi Nguyên không? Nếu có thì đạo hữu đã lấy được từ đâu?"  
Nghe thấy lời Bách Sơn coi như có lễ, lòng Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ xem không biết có nên nói thật không.  
Sau hồi suy nghĩ, Dương Bách Xuyên quyết định vẫn nói thật.

Dù sao phương thuốc lưu truyền về đan Bồi Nguyên trong tay mình cũng không phải võ đạo, còn nói xong rồi Bách Sơn có tin không, đây sẽ không phải chuyện anh quyết định được.  
Nếu anh đã nói thật rồi ông ta vẫn không tin mà vẫn muốn gây khó dễ, Dương Bách Xuyên bèn nghĩ thầm: "mình không hề phải trái hồng mềm, cùng lắm thì liều mạng thôi".  
Dưới ánh nhìn gấp gáp của Bách Sơn, Dương Bách Xuyên chậm rãi mở miệng trả lời: "Tôi nói thật thế này, trong tay tôi quả là có phương thuốc lưu truyền điều chế đan Bồi Nguyên, nhưng tuyệt đối không phải từ phía Võ Đang các vị.


Mấy tháng trước, tôi đã phát hiện được một bộ hài cốt ở nơi núi sâu.

Đó là phần còn sót lại của một người tên Tư Không Nguyên, trong còn vật truyền lại, chính là đan Bồi Nguyên..."  
Lúc anh nói đến đây, sắc mặt Bách Sơn đột nhiên đỏ bừng, vô cùng kích động.

Ông ta cắt ngang lời Dương Bách Xuyên, hỏi: "Xin hỏi đạo hữu, ngoại trừ phương thức điều chế đan Bồi Nguyên ra, còn lấy được phương thuốc lưu truyền nào nữa không?"
“Ừm, tổng cộng có ba phương thuốc luyện đan, hai đơn thuốc bên ngoài là “đan Tinh Long” và “đan Tôi Thể”.

Dương Bách Xuyên nói, anh vẫn ngạc nhiên vì Bách Sơn lại dùng giọng điệu rất tôn kính để nói.  
“Nói như vậy, xem ra ngài là truyền nhân của vị tiền bối Tư Không nào chứ?” Bách Sơn lại hỏi.  
“Chậc ~ cứ coi là vậy đi!” Dương Bách Xuyên ngẫm lại, anh truyền thừa phương thuốc của Tư Không Nguyên, nhất là còn tu luyện công pháp “Kinh Nguyên Thần”, tu luyện linh thức của Tư Không Nguyên cũng coi như là truyền nhân của hắn.  

Sau khi nhận được câu trả lời của Dương Bách Xuyên, trong mắt mọi người, toàn thân Bách Sơn đều run rẩy, vẻ mặt ửng hồng.  
Hắn ta lập tức lui về phía sau, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, lớn tiếng nói: “Đệ tử đời thứ mười hai của Võ Đang là Bách Sơn xin bái kiến sư tổ.”  
Giờ khắc này, toàn hội trường xôn xao.  
Nhất là Nguyên Thần Tử càng mở to hai mắt, tuyệt đối không ngờ một cường giả Tiên Thiên tầng hai như  Bách Sơn lại có thể bái lạy một tên phản tặc như Dương Bách Xuyên.  
Quan trọng hơn là Bách Sơn lại gọi Dương Bách Xuyên là sư tổ?  
Chuyện gì đang xảy ra vậy?  
Không chỉ riêng Nguyên Thần Tử ngây ngốc, tất cả mọi người ở đây đều mơ hồ.  
Kể cả Dương Bách Xuyên bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bách Sơn.  
Nhưng sau một khắc, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên xẹt qua một tia chớp.  
Anh đột nhiên nhớ tới, trong tin tức Tư Không Nguyên lưu lại, ông ta ở Trung Quốc mấy trăm năm, há có thể không lưu lại truyền thừa ở vùng đất Trung Quốc này chứ?  
Mà đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang và đan Bồi Nguyên mình lấy được từ trong tay Tư Không Nguyên, vẻn vẹn chỉ kém một chữ, chỉ có thêm một chữ đan Tiểu Bồi Nguyên.  
Chẳng lẽ nói, Võ Đang truyền thừa hay là nói đan Tiểu Bồi Nguyên chính là Tư Không Nguyên lưu lại? Ông ta từng lưu lại truyền thừa cho Võ Đang, hay là thay Võ Đang nhận đệ tử?  
Càng nghĩ càng có khả năng này, nếu không Bách Sơn sao có thể xưng mình là sư tổ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui