Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Hiện tại Ninh Kha đã rút súng ra, giơ súng lên, chĩa vào Dương Bách Xuyên.
Thật ra cô ta vốn định nhắm vào Độc Cô Vô Tình ở phía sau Dương Bách Xuyên, nhưng anh lại chắn phía trước nên biến thành cô ta chĩa súng vào Dương Bách Xuyên.
Ninh Kha bừng bừng lửa giận.
Cô ta vốn là người nóng tính, cực kỳ tức giận vì Độc Cô Vô Tình đánh mình, lại càng giận Dương Bách Xuyên lăng nhăng.
Đương nhiên lúc chĩa súng vào Dương Bách Xuyên, cô ta cũng rất buồn.
Lúc này Dương Bách Xuyên lạnh lùng cất lời: "Anh lặp lại một lần nữa, Độc Cô Vô Tình là bệnh nhân của anh, tin hay không tùy em.
Anh nói cho em biết, nếu vừa rồi anh không lên tiếng thì e là em đã chết chục lần trong tay Độc Cô Vô Tình rồi.
Hôm nay anh nói thẳng, anh không chỉ có một người phụ nữ là em, em muốn nổ súng thì cứ nổ.
Anh đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với em, đây không phải lời nói dối.
Nhưng anh không cho phép em quản anh.
Em đã biết sự tồn tại của võ cổ giả thì cũng nên biết trong giới võ cổ vẫn còn một số truyền thống."
Dương Bách Xuyên dứt khoát nói rõ.
Đúng là ban đầu anh và Ninh Kha đến với nhau chỉ là vô tình, anh cũng hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm với đối phương, thậm chí còn truyền dạy công pháp tu chân cho cô ta, đích thân giúp cô ta dẫn khí, đưa cô ta bước vào con đường tu chân.
Ninh Kha không phải người phụ nữ đầu tiên của Dương Bách Xuyên, nhưng là người đầu tiên được anh truyền thụ công pháp tu chân, anh không hề qua loa lấy lệ với cô ta.
Ninh Kha nghe thấy lời tuyên bố thẳng thừng của Dương Bách Xuyên thì trái tim khẽ run rẩy, không ngờ anh lại có thể thản nhiên nói ra những lời này.
Anh không chỉ có một người phụ nữ là cô ta ư?
Mặc dù Ninh Kha biết đúng là trong giới võ cổ có một số truyền thống, quả thật người đàn ông có thân phận, thực lực và địa vị có thể lấy nhiều vợ.
Nhưng dù sao khi chính tai nghe thấy, cô ta vẫn khó lòng chấp nhận được.
Giờ khắc này cô ta thật sự muốn bắn Dương Bách Xuyên một phát.
Nhưng ngay sau đó Ninh Kha nhìn thấy ánh mắt Dương Bách Xuyên tràn đầy lạnh lùng, hờ hững không chút tình cảm, thậm chí còn xen lẫn cảm xúc buồn bã.
Điều này khiến Ninh Kha giật mình, thầm nghĩ: "Lẽ nào anh ấy thất vọng về mình rồi ư?"
Ninh Kha tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không kìm được lo lắng Dương Bách Xuyên sẽ trách mình.
Nghĩ tới đây, cơn giận tiêu tan bớt.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ta mới phát hiện mình đang cầm súng chĩa vào Dương Bách Xuyên.
Ninh Kha hoảng hốt cất súng đi.
Cô ta là cảnh sát, không được tùy tiện chĩa súng vào người khác, trong trường cảnh sát có luật thép là không được chĩa súng vào người phe mình.
Bây giờ cô ta chĩa súng vào Dương Bách Xuyên hình như không hợp lý.
Sau khi cất súng, Ninh Kha nhìn Dương Bách Xuyên, vẫn chỉ thấy sự lạnh lùng không chút cảm xúc trong mắt anh.
Trái tim chợt đau nhói, mắt đỏ hoe, Ninh Kha dậm chân xoay người bỏ đi.
Dương Bách Xuyên thở dài nhìn theo bóng lưng cô ta, không đuổi theo.
Con đường anh phải đi quá nguy hiểm, có lẽ để cho Ninh Kha rời đi không hẳn là chuyện xấu.
Kể từ tối qua sau khi Mạc Đông Thiên và Vương Nghệ Lâm thuộc tổ chức sát thủ xuất hiện, Dương Bách Xuyên bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, tâm trạng bực bội không yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...