Lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện, bốn người Bách Biến thần quân đã có cảm giác có chút không ổn, có điều giờ phút này trên người Dương Bách Xuyên bị trăm linh hồn quấn lấy, căn bản không thể nhúc nhích được, vì vậy Bách Biến thần quân chỉ xem như Dương Bách Xuyên đang mạnh miệng.
Ông ta cười lạnh nói: "Nhãi con, không thể không thừa nhận ngươi thật sự có chút thủ đoạn, nhưng trong mắt bổn quân chung quy ngươi chỉ là con sâu cái kiến, giao chìa khóa minh văn ra đây, bổn quân sẽ giữ cho ngươi được toàn thây."
"Con sâu cái kiến?" Dương Bách Xuyên cười kỳ lạ, tiếp tục nói: "Quả thật là con sâu cái kiến, mặc dù có tu vi đỉnh phong Nguyên Anh trung kỳ thì trong mắt ta quả thật vẫn chỉ là con sâu cái kiến, giết ngươi như giết chó, ha ha."
Tuy rằng lúc này Dương Bách Xuyên đã bị Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh thả trăm linh hồn quấn thân, cơ thể không nhúc nhích được, nhưng hắn vẫn không hề căng thẳng sợ hãi chút nào.
Bởi vì vừa rồi trong thời khắc nguy cấp hắn đã gọi sư phụ Vân Thiên Tà, bị lão già mở miệng liền mắng: "Thằng nhóc thối, trong không gian Tịch Diệt chỉ có pháp lực của con không bị hạn chế, chẳng lẽ còn không xử lý được mấy Nguyên Anh nho nhỏ, còn muốn làm phiền vi sư sao?"
"Trong tay lão già đáng chết Bách Biến thần quân có cờ Chiêu Hồn, làm sao con đối phó được?" Dương Bách Xuyên già mồm.
"Thứ vô dụng, chẳng phải là là mấy hồn phách oán linh hơi mạnh một chút thôi hả? Nghe kỹ chân ngôn vô thượng mà vi sư truyền cho con, đừng nói là đám oán linh cấp thấp này, cho dù là cổ hồn cũng có thể siêu độ được..." Vân Thiên Tà vừa chửi bới Dương Bách Xuyên vừa truyền thụ chân ngôn chi pháp đối phó với những oán linh trong cờ Chiêu Hồn của Bách Biến thần quân trong đầu Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên khua môi múa mép đấu khẩu với Bách Biến thần quân chỉ là để kéo dài thời gian, âm thầm tìm hiểu chân ngôn mà sư phụ truyền thụ.
Dù sao đi nữa hắn tin rằng lão già nắm chắc trăm phần trăm như vậy thì nhất định chân ngôn mà ông truyền thụ cho mình sẽ có tác dụng.
Vào những lúc thế này có thể kéo dài thời gian một chút thì kéo dài một chút, tìm hiểu cho quen với pháp thuật chân ngôn thêm một chút luôn không sai.
Nói về bốn người Bách Biến thần quân, tuy rằng bọn họ dựa vào dấu vết đã sớm biết hắn xuất hiện, đào cái bẫy lớn để bẫy hắn, nhưng suy cho cùng vẫn dùng bùa chú mà ngoại lực khác, tu vi pháp lực của bản thân bọn họ vẫn bị hạn chế.
Dương Bách Xuyên biết chỉ cần hóa giải cờ Chiêu Hồn của Bách Biến thần quân thì chuyện còn lại không đáng để lo.
Bọn họ không thể có nhiều phù chú như vậy để lấy ra, cho dù là ở đâu thì phù chú có cấp bậc như bọn họ sử dụng cũng không phải dễ tìm, sẽ không có nhiều, cho dù là có thì hắn cũng có biện pháp ứng phó, chịu thiệt một lần là đủ rồi, không thể nào có lần thứ hai đúng chứ?
Lúc này Bách Biến thần quân nhìn Dương Bách Xuyên mạnh miệng, trong lòng càng xác định Dương Bách Xuyên đang ra vẻ bình tĩnh, trong lúc nhất thời cho rằng đã ăn chặt được Dương Bách Xuyên, bèn cười lạnh nói: "Thằng nhãi, bổn quân ngược lại muốn xem thử miệng của ngươi cứng đến mức nào."
Sau khi ông ta nói xong thì nói với ba tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bên cạnh: "Ba vị đạo huynh giết hắn đi, lấy lại chìa khóa minh văn, đến lúc đó toàn bộ thiên tài địa bảo trong La Phù đạo cung chính là của bốn người chúng ta."
Bách Biến thần quân ngược lại không hề nhúc nhích, bởi vì lúc này trong tay ông ta vẫn đang thao túng cờ Chiêu Hồn đối phó Xích Tượng Yêu Hồn.
Trong mắt ông ta thì Dương Bách Xuyên không khó đối phó bằng Xích Tượng Yêu Hồn, khó khăn lắm ông ta mới trấn áp được nó, ông ta không muốn vì Dương Bách Xuyên mà xảy ra sự cố.
Bách Biến thần quân nói với ba người xong thì không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa, tập trung đối phó với Xích Tượng Yêu Hồn.
Chỉ cần triệt để trấn áp Xích Tượng Yêu Hồn, đến lúc đó pháp bảo mà nó bảo vệ chính là của ông ta.
Dù sao Dương Bách Xuyên bị ông ta thả trăm linh hồn quấn thân cũng không dấy lên nổi sóng gió gì.
Sâu trong lòng Bách Biến thần quân vốn không hề tin tưởng bất kỳ kẻ nào, ba tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bên cạnh bà ta cũng không ngoại lệ, chỉ là bia đỡ đạn mà bà ta tìm để lợi dụng.
Nếu như bà ta tin tưởng người khác thì đã không gọi là Bách Biến thần quân.
Ba tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lại gần Dương Bách Xuyên, muốn ra tay với hắn.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên nở nụ cười khinh, trong lòng mặc niệm pháp quyết chân ngôn mà lão già truyền thụ cho hắn.
Chỉ cần sử dụng pháp quyết chân ngôn thì trăm linh hồn dây dưa trên người hắn sẽ lập tức bị tiêu diệt, hắn chỉ cần đợi ba người tới gần sau đó bất chợt giết chết ba người.
Thế nhưng hắn đã quên mất Diệp Vô Tâm.
Hay nói cách khác là quên mất Diệp Vô Tâm luôn đối xử tốt với hắn.
Vào những lúc thế này đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng làm sao có thể bỏ mặc hắn bị người khác hại được?
Chính sự sơ suất này đã khiến người nào đó họ Dương hoàn toàn bùng nổ..
Ngay khi ba tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tiến lên một bước, đồng thời trong khoảnh khắc Dương Bách Xuyên chuẩn bị để xuất chiêu thì một bóng người xinh đẹp lao đến.
"Tìm đường chết!"
Một lão già trong đó trở tay tung ra một kiếm.
"Phập!"
"A!"
"Phụt!"
Diệp Vô Tâm vốn cho rằng nàng đánh lén thì sẽ thành công, có thể tranh thủ thời gian cho Dương Bách Xuyên, ai ngờ còn chưa tới gần đã bị một kiếm đâm xuyên lồng ngực, ngã dưới đất phun máu.
"Vô Tâm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...