Núi thứ sáu, Lao Sơn.
Trong căn nhà tranh đơn sơ, Hứa Vĩ Xương mỉm cười nhìn Mạc Phàm. Lão hòa ái nói với hắn:
“Con có thắc mắc vì sao ta nhận con làm đệ tử không?”
Mạc Phàm thành thật trả lời hắn:
“Sư tôn, con không biết ạ, nhưng con nghĩ hẳn là do sư tôn thương tình, nên mới...”
Hứa Vĩ Xương lắc đầu:
“Con sai rồi, người tu sĩ, khiêm tốn tất nhiên là tốt, nhưng cũng không thể coi thường bản thân mình. Ta chọn con là đệ tử chân truyền của ta, ắt phải có lý do. Ta coi trọng thiên phú của con.”
“Nhưng con chỉ là linh căn trung phẩm...”
Hứa Vĩ Xương lấy ra một hòn đá giống thông linh thạch, tuy chỉ to hơn một nắm tay, màu sắc lại tinh thuần, tinh xảo hơn ở trên nghị sự điện. Hắn phất tay tạo kết giới xung quanh nhà tranh, rồi mới nghiêm túc chỉ vào hòn đá, nói:
“Con cầm lấy nó thử đi.”
Mạc Phàm nghe lời cầm lấy.
Vẫn là hai luồng ánh sáng chói mắt hiện lên, tỏa sáng rực rỡ ngôi nhà tranh. Nhưng còn chưa hết, tia lôi điện đan xen uy thế ngày càng mạnh mẽ, đầy uy hiếp. Màu đỏ của hỏa linh căn thượng phẩm xen lẫn màu nâu của thổ linh căn hòa vào nhau, trong hai màu sắc ấy là lôi điện vờn quanh như giao long uốn lượn chín tầng trời.
Ánh mắt của Hứa Vĩnh Xương kích động, nói với Mạc Phàm:
“Con có thấy không? Tam linh căn thượng phẩm, lại là biến dị linh căn lôi hệ thượng phẩm. Đây mới chính là lý do ta chọn con đó.”
Mạc Phàm tròn mắt nhìn lên quầng sáng, hắn không nghĩ mình lại có thiên phú như vậy. Hắn nghi hoặc hỏi sư phụ mình:
“Sư tôn, lôi hệ linh căn rất lợi hại sao?.”
Hứa Vĩnh Xương cười khà khà:
“Lợi hại, đương nhiên là lợi hại. Tu sĩ sở hữu biến dị linh căn đã hiếm, nhưng lôi hệ linh căn thượng phẩm thì hiếm như lông phượng sừng lân. Đừng nói đến linh căn, công pháp tu luyện lôi hệ cũng ít ỏi vô cùng. Nhưng tu sĩ lôi hệ linh căn thì nhất định có chỗ đứng trong tu chân giới. Mạc Phàm à, thật may mắn vì con đã đến đây bái sư, nếu không thì thật ủy khuất thiên phú của con.”
Mạc Phàm ngượng ngùng, ăn ngay nói thật:
“Con xuất thân nông dân, gia cảnh rất nghèo, muốn kiếm ít ngân lượng giúp phụ mẫu nuôi đệ đệ muội muội ở nhà, nghe nói tông môn có đãi ngộ đệ tử hai mươi ngân lượng nên mới tìm đến đây kiếm cơ duyên...”
Lão chưởng môn nghe vậy gật đầu:
“Tốt lắm, con có ý chí, lại biết báo hiếu người thân. Chuyện nhà của con, ta sẽ an bài cho người làm chủ, nhất định sẽ cho họ cuộc sống tốt. Thế nên từ bây giờ hãy tập trung tu hành, đừng mai một thiên phú của mình.”
***
Từ sau đại hội thu đồ. Trở về Cửu Lao sơn, Tiểu Điềm thật sự dốc hết tâm trí cho việc tu luyện, nàng ở yên trong động phủ của mình từ ngày cho đến đêm. Ngoài việc vệ sinh cá nhân và chạy đi bắt chút động vật nhỏ trên núi lót dạ, cuộc sống của nàng gắn liền với hai chữ tu luyện và tu luyện.
Có khi Đoạn Lãng nằm trên giường đá của mình xem công pháp, ngước nhìn cửa nhỏ thông sang động phủ đồ đệ, hắn cũng tự hỏi, mình có kích thích tiểu đồ đệ quá không.
Làm đồ đệ của đại trưởng lão, tất nhiên là vạn chúng chú mục, hắn biết điều này. Tiểu Điềm thực ra tư chất không tệ chút nào, hắn cũng biết, chỉ riêng huyền âm linh thể đã là trăm vạn người có một.
Ngọc không mài dũa thì không thể tỏa sáng.
Người nếu sống quá an nhàn sẽ không thể trưởng thành.
Tiểu Hắc đã lâu không xuất hiên lúc này hiện ra bên cạnh hắn, cúi đầu:
“Chủ nhân.”
“Tiểu Hắc, ngươi nói xem có phải ta đã tự tạo phiền toái cho mình...” Đoạn Lãng khẽ than thở.
Tiểu Hắc vừa xuất hiện tự dưng lại bị Đoạn Lãng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, hơi ngẩn ra. Nhưng đầu óc lanh lẹ, nó nghĩ những ngày gần đây chủ nhân của nó quan tâm là chuyện của nha đầu kia. Nó cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc.
Tiểu Hắc lâu nay không thích Tiểu Điềm nhưng lần này nó lại vì nàng mà mở lời:
“Nếu người không nhận nha đầu làm đệ tử, có lẽ nàng sẽ vẫn ăn xin trong thành nhỏ, sống một cuộc sống vô vọng cho đến khi chết đi. Hoặc là một ai đó có không có được thiện tâm như chủ nhân chiếm lấy nàng làm lô đỉnh, đó mới là bất hạnh. Chủ nhân, đây là duyên phận của người và nha đầu.”
“Duyên phận?” Đoạn Lãng nhếch môi cười nhạo.
“Đúng, số mệnh a chủ nhân.”
Đoạn Lãng đặt quyển công pháp xuống giường:
“Ta không tin vào vận mệnh.”
Tiểu Hắc lúng túng: “Chủ nhân...”
Căn động phủ chìm vào trong im lặng, chỉ có vài chiếc lá xanh rủ xuống cửa động, cùng vòm trời trong xanh ngoài kia là cảnh sắc tô điểm cho ánh nhìn của người trong động phủ.
Gió mát thổi mang theo chút mùi hương của núi rừng, Đoạn Lãng khép hờ đôi mắt, cảm thấy tháng ngày tự do tự tại như bây giờ quả là không tồi.
Khi Tiểu Điềm vươn vai bước ra khỏi động phủ của mình, theo thói quen đi bằng cửa thông sang phòng sư phụ.
Nàng thấy một nam nhân tay cầm quyển sách còn đang xem dở, nằm ngủ say trên giường đá. Hắn nằm nghiêng, đưa mặt về phía ánh sáng. Tóc đen dài tán loạn trên vai trên cổ hắn, nhưng mị lực không thể nói thành lời.
Tiểu Điềm biết, sư phụ nàng thích màu đen, từ ngày gặp hắn nàng chưa bao giờ thấy hắn mang màu sắc khác. Lúc nào hắn cũng có chút khí chất u ám. Nhưng hôm nay, nhìn nét mặt của Đoạn Lãng khi ngủ say, nàng thấy ở đó là sự bình thản và an tĩnh. Khuôn mặt của Đoạn Lãng là một khuôn mặt thanh tú, mọi đường nét có chút giống như một mĩ nhân, nhưng cố tình không ai dám dùng từ như vậy để gọi hắn. Bởi khí chất và khí tràng hắn bày ra đều khiến người ta quên đi, thật ra nam nhân này cũng rất đẹp.
Giờ Tiểu Điềm bỗng nhiên không muốn lên tiếng, nàng sợ quấy rầy sư phụ của mình. Chỉ dám chậm rãi tiến lại gần giường đá, ngồi xổm xuống hai tay ôm má nhìn hắn.
Chỉ là chưa nhìn được nổi bao nhiêu, người trên giường đã chau mày kiếm, chớp chớp hàng mi dày, nheo mắt, rồi mở mắt ra, sửng sốt nhìn nàng. Hắn cất giọng hỏi nàng, âm tiết vẫn còn mang theo chút khàn khàn:
“Sao lại ngồi đây?”
Tiểu Điềm vẫn mỉm cười, đôi mắt hạnh ánh lên nét tinh nghịch:
“Ngắm sư phụ ạ.”
“...”
***
Nửa tháng sau đó. Một đêm nằm xem công pháp. Đoạn Lãng mới nhớ ra một điều. Đồ đệ của hắn không biết chữ. Vậy thì đến lúc hắn dạy nàng muốn đưa cho công pháp để nàng lựa chọn, thì phải biết làm sao.
Vậy nên sáng ngày hôm sau hắn trực tiếp xuống tạp vụ đường, yêu cầu một đống giấy bút nghiên mực.
Khi Tiểu Điềm vui vẻ chạy sang bái kiến sư phụ nàng, thì thấy hắn khoanh chân ngồi chỉ vào đống giấy bút nói:
“Từ giờ mỗi ngày một canh giờ theo ta học viết chữ.”
Việc học của Tiểu Điềm bắt đầu ngay từ buổi sáng ngày hôm ấy. Ban đầu nàng rất chật vật, từ việc cầm cây bút cho đến tư thế ngồi viết, Đoạn Lãng thực sự rất nghiêm túc chỉ dạy nàng. Mỗi lần nàng ngồi sai tư thế hay cầm bút không đúng thì hắn ngồi bên dùng cây quạt gõ vào tay nàng, lạnh lùng nói: “Làm lại!”
Hàng ngày sau khi thổ nạp xong, việc đầu tiên nàng làm lại là ngồi viết chữ, viết đi viết lại từng từ, đến khi sư phụ kiểm tra xong, thì mới được thông qua mà học chữ khác. Tiểu Điềm rất dụng tâm mỗi khi học tập. Khi nào chữ này nàng viết vừa ý sư phụ, hắn sẽ mỉm cười mà khích lệ đôi chút. Mỗi lần như vậy, lại cảm thấy có động lực cố gắng.
Đến khi viết thành thạo hơn, chữ nàng viết nhiều nhất là tên đồ ăn, tên nàng, tên sư phụ.
Tiểu Điềm rất cố chấp với đồ ăn. Đây là thói quen của nàng từ khi còn đi ăn mày. Trong nhẫn trữ vật của nàng, thứ nhiều nhất là đồ ăn. Cứ cách một thời gian, là lại chạy vòng quanh ngọn Cửu Lao tìm kiếm, có khi là con thú nhỏ, khi thì là nấm dại. Phương pháp ưa thích nhất là trực tiếp nướng. Sau đó Đoạn Lãng thấy vậy cũng không nói gì, cứ để nàng tùy hứng. Chỉ là cách một đoạn thời gian, bên tạp vụ lại theo yêu cầu của hắn, lên núi thả vào ít động vật.
Cuộc sống của hai sư đồ cứ thế thoải mái trôi qua. Nửa năm sau, một đêm trăng thanh gió mát, Tiểu Điềm thu công lại, vui mừng chạy sang nói với Đoạn Lãng:
“Sư phụ ơi, con đã đến đỉnh luyện khí tầng mười rồi ạ! ”
Nhưng lại không thấy hắn trong động phủ như mọi ngày.
Tiểu Điềm lắc đầu, trong lòng thắc mắc sư phụ đã đi đâu rồi. Ngoài cửa động, ánh trăng soi sáng một vùng, trên những tán lá cây nhuộm một màu bàng bạc. Tiểu Điềm bước ra ngoài, nương theo ánh trăng, thấy sư phụ nàng và Tiểu Hắc đang đứng bên vách núi, trước mặt hắn là đông nghìn nghịt quỷ hồn. Những quỷ hồn đó đủ nhân dạng, con số không sao kể xiết, biến ngọn Cửu Lao thành một ngọn núi đầy âm khí, dưới ánh trăng, cảnh vật này trông sao cũng quá quỷ dị. Tiểu Điềm thấy thế liền a lên một tiếng, vạn quỷ đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sư phụ nàng cũng quay đầu lại. Bóng dáng thon dài cao lớn, trường bào đen tuyền tung bay theo gió núi, hắn nhìn thấy nàng liền phất tay thu lại đám quỷ hồn. Tiểu Điềm tận mắt trông thấy một đám quỷ hồn đông như vậy lại bị thu về chiếc quạt trên tay hắn.
Đến khi nàng định thần lại thì hắn đã đi đến trước mặt. Bên cạnh hắn, Tiểu Hắc cười với nàng bằng cái miệng đen ngòm, nó nói với Đoạn Lãng:“Chủ nhân, nha đầu bị người dọa hết hồn rồi.”
“Thật sao. Tiểu Điềm, bị dọa sợ rồi hả?” Nàng nghe thấy giọng nói của sư phụ vang lên đều đều.
Lúc này mới ngơ ngác lắc đầu:
“Con không sợ.” Như để khẳng định mình không hề sợ lại lắc đầu thêm cái nữa: “Không sợ một chút nào.”
Đoạn Lãng không vạch trần nàng. Nhưng Tiểu Hắc thì cười khoái chí không chút nể nang:
“Ồ tiểu nha đầu không sợ, chủ nhân, chân nàng còn đang run lẩy bẩy kìa, ha ha.”
Tiểu Điềm cứng người, chân nàng thực sự đang run, vẫn cứng miệng cãi lại:
“Ta không có run vì sợ, ta...lạnh!”
Bàn tay sư phụ trực tiếp xoa lên đầu nàng, hắn dắt tay nàng đi vào động phủ, cũng thu lại luôn Tiểu Hắc đang muốn lải nhải:
“Vào đi rồi nói.”
Vào trong động phủ, Đoạn Lãng để nàng ngồi trên ghế, còn hắn trở lại giường, khoanh chân ngồi, hỏi lại nàng:
“Tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu Điềm bỏ qua chuyện lúc nãy, mặt lại hớn hở khoe với hắn:
“Đệ tử tu đến luyện khí tầng mười rồi, nhưng đệ tử có tiếp tục tu luyện thế nào cũng không thấy tiến triển.” Nàng lại xụ mặt.
Đoạn Lãng ngạc nhiên nhìn nàng, thấy vẻ mặt mong chờ muốn được khen, không khỏi cười với nàng:
“Giỏi lắm. Ngươi không tiến thêm được nữa là vì ngươi chưa trúc cơ, không sao cả.”
“Trúc cơ là gì ạ?”
“Sau luyện khí là trúc cơ, là sự thay đổi rõ rệt về chất. Nếu ngươi bây giờ thổ nạp linh khí, cảm thấy mình có sức khỏe hơn người bình thường, căn cốt tốt hơn, ngoài ra thì không có gì cả. Tu sĩ sau khi trúc cơ, có thể ngự khí phi hành, cũng có thể tu luyện công pháp, một chiêu đánh ra ngưng tụ linh khí trong kinh mạch, uy lực hơn nhiều so với luyện khí.” Đoạn Lãng giảng giải sơ qua cho nàng.
“Sư phụ, có nghĩa trúc cơ xong con cũng có thể bay được ạ?”
“Là ngự khí, ngự pháp bảo, không phải bay.”
Đoạn Lãng nhìn nàng vui mừng, mặt cũng bất giác dịu dàng:
“Giờ ngủ đi, mai ta xuống dưới luyện đan các lấy đan dược, muốn trúc cơ phải có trúc cơ đan.”
Thấy Tiểu Điềm dù đáp lời nhưng vẫn ngồi trên ghế nhìn hắn.
“Sao nữa?”
“Sư phụ ơi...” Giọng nàng trở nên nhỏ nhẹ, lúng túng nói với hắn.
“Đêm nay con ngủ ở đây nhé.”
“Sao không về giường của ngươi mà ngủ?”
“Giường sư phụ to hơn...”
“Được, thế ta ngủ giường của ngươi.” Nói rồi hắn định đứng dậy.
Tiểu Điềm hấp tấp giơ tay cản lại:
“Không, ý con là muốn ngủ cùng sư phụ cơ.”
Đoạn Lãng ngạc nhiên nhìn nàng:
“Ngươi cũng đã lớn rồi, không ai dạy ngươi nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?”
“Nhưng người là sư phụ của con mà, chỉ một đêm thôi được không sư phụ?” Nàng cò kè mặc cả.
Hắn trực tiếp lắc đầu, hỏi nàng:
“Tại sao hôm nay lại như vậy? Bình thường ngươi vẫn ngủ một mình mà.”
Hắn như nghĩ ra điều gì, hóa ra là nàng sợ, nhưng lại không dám nói ra. Đành nói với nàng:
“Tiểu Điềm, thực sự những quỷ hồn đó không đáng sợ. Ngươi quên tên gọi của tông môn rồi? Đệ tử Luyện hồn tông không sợ nhất là quỷ hồn, còn trực tiếp luyện hóa làm tăng uy lực pháp bảo của mình. Không cần sợ.”
Nhưng Tiểu Điềm vẫn lắc đầu, nàng ủy khuất nói:
“Sư phụ không biết đâu, những quỷ hồn đó luôn làm con có cảm giác khó chịu. Con gặp quỷ nhiều rồi, đều không thấy sao cả, nhưng những con quỷ kia lạ lắm.”
Đoạn Lãng giờ mới nhận ra, thứ nàng sợ là sát khí của chúng, cẩm tú phiên là pháp bảo đã đi theo hắn bao năm tháng, ôn dưỡng vạn quỷ lâu dài sinh sát khí, người thường khó thể chịu được, Tiểu Điềm may có chút tu vi, không thì đã trực tiếp ngất xỉu rồi. Là do hắn suy nghĩ không chu toàn. Có lẽ, ngày mười năm hàng tháng nên đổi chỗ khác để nuôi quỷ hồn.
Nghĩ vậy hắn phất tay gọi đồ đệ:
“Được rồi, chỉ hôm nay thôi, lại đây ngủ đi.”
Nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt Tiểu Điềm, nàng nhanh nhẹn như một con sóc nhỏ trèo lên giường hắn. Miệng nhỏ ngọt ngào:
“Cảm ơn sư phụ, con nhất định sẽ ngủ rất ngoan, sư phụ, chúc người ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ đi.”
Tiểu Điềm ngủ rất thành thật, Đoạn Lãng không ngủ, hắn khoanh chân ngồi ở mép giường, dùng tu vi kiểm tra kinh mạch cho nàng. Thấy không có việc gì cũng an tâm hơn, phất tay tẩy đi âm sát khí trên ấn đường của nàng. Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng an giấc, đôi môi hơi hé mở, ngủ thực an tĩnh, hắn thấy hơi buồn cười, lẩm bẩm:“Đúng là tiểu hài tử.”
Ánh trăng vẫn tỏa sáng dịu dàng trên bầu trời đêm, ánh sáng bao phủ lên cửa động một màu vàng dịu nhẹ. Trong động phủ, nến trên bàn đã cháy đến chân đèn, ánh nến chập chờn. Nữ hài tử ngủ say giấc không mộng mị, còn nam nhân vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt đẹp đầy nét lạnh lùng. Một đêm cứ như vậy mà trôi qua...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...