Trong lúc ấy, tại một căn phòng rộng rãi ở tận cùng phế tích. Một đám người đang ngồi xếp bằng trước những bức tường cao lớn có hình vẽ khác nhau. Không biết họ đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết không một ai trong số họ cử động, mỗi người đều chăm chú nhìn vào bức bích họa trước mặt mình.
Bốn bức tường dày đặc hình vẽ, mực vẽ sau bao nhiêu năm tháng vẫn tươi màu, sống động, tranh vẽ tràn đầy một loại thần vận và ý cảnh không nói thành lời. Tu sĩ ở đây có hóa thần, có xuất khiếu, có đại thừa, đủ cả. Ở một bức bích họa, chỉ có vài người đang tham ngộ, xung quanh họ các tu sĩ khác tự giữ khoảnh cách, không ai đến lại gần.
Người đầu tiên thân mặc áo choàng màu vàng, trước ngực để lộ vòm ngực vạm vỡ, đeo một tràng hạt lớn bằng gỗ. Người này tướng mạo trung niên hung dữ, lông mày lưỡi mác, thần thái nghiêm nghị, trên đùi hắn còn gác một thanh trường côn tỏa ra kim quang lập lòe.
Người thứ hai làn da hơi tái, sắc mặt nhợt nhạt, mái tóc dài màu nâu xõa tung trên vai. Hắn ngồi tách biệt so với hai người còn lại. Nhưng dường như cả ba đều đạt được sự thống nhất nào đó, chưa có xung đột xảy ra.
Người thứ ba một thân trường bào đen tuyền, khuôn mặt trẻ trung nhất trong cả ba người đang ngồi tại đó. Vẻ mặt hắn bình thản tham ngộ bích họa, thi thoảng khẽ nhíu mày kiếm.
Người thứ tư ngồi bên cạnh hắn, lại chính là Vu Lam đại trưởng lão Luyện Hồn tông. Đôi mắt già nua của lão hiện giờ nổi lên sự hứng khởi, say mê nhìn vào bức tranh vẽ trên tường. Từ khi tiến vào Mê Vụ Đảo, hắn đã tìm được tới thẳng căn phòng này.
Ba người vừa kể trên không ai khác chính là Phục Ma đại trưởng lão, Thiết Kình Lão Tổ của hải yêu tộc và Đoạn Lãng của Luyện Hồn tông.
Cả ba người đã đến Mê Vụ Đảo từ ba tháng trước, dừng lại trong căn phòng này cũng tròn ba tháng. Không phải vì thứ gì vây hãm, mà bản thân những hình vẽ trên bức tường này ẩn chứa một tia thần vận đại đạo khó tả. Vốn tất cả tu sĩ đều nghĩ đây là truyền thừa yêu tộc, cũng đã giao tranh một chút để tranh giành. Nhưng đến khi vào căn phòng mới nhận ra hoàn toàn sai lầm. Bởi không chỉ yêu tộc, nhân tộc cũng có thể tham ngộ bích họa. Vì thế mới đình chiến mà tập trung thể ngộ.
Đạt đến cảnh giới đại thừa, truy cầu cũng không còn hạn hẹp. Mà là đại đạo, đến khi đánh ra đạo của mình, công đức viên mãn mới độ kiếp mà đột phá, tiến đến một vùng trời khác rộng mở hơn. Đến cảnh giới đó, sẽ được tôn xưng là Đế. Chỉ là từ sau thái cổ, thiên địa điêu linh, muốn có thành tựu như thế nói thì dễ mà làm thì khó.
Nói đâu xa, Đoạn Lãng thiên phú như vậy, hơn ba trăm năm tu đến đại thừa kì, được mệnh danh là tu sĩ kì tài năm ngàn năm có một, hắn cũng còn một đường ngăn cách xa tột cùng với đột phá. Tuy lần trước, hắn ngộ ra đạo thủ hộ của mình, nhưng suy cho cùng, vẫn không đủ, chỉ giúp hắn đi xa hơn một chút về cảm ngộ.
Không gian trong căn phòng im lặng đến một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Sau cùng, Đoạn Lãng lại là người dừng lại trước tiên. Đôi mắt hắn bình lặng, đứng dậy rời khỏi căn phòng, quyết định từ bỏ để đi thăm dò chỗ khác trong phế tích. Động tĩnh của hắn không gây sự chú ý nhiều của người khác, dù sao bớt đi một kẻ cạnh tranh vẫn tốt hơn.
Khi Đoạn Lãng rời khỏi căn phòng, Tiểu Hắc đã lâu không hiện thân mới xuất hiện bên cạnh hắn, tò mò hỏi:
“Chủ nhân, với thiên phú của người cũng không cảm nhận được ư? Có thể phế tích này chính là nơi thành đạo của một vị đại đế. Hay lại trở về thử thêm lần nữa?”
Đoạn Lãng trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng:
“Đạo của người khác suy cho cùng vẫn không phải của mình, chỉ có thể xem mà không thể ngộ. Nếu như thành tựu đại đế đơn giản như vậy thì sao bao năm tháng không có người đạt được. Bỏ đi thôi.”
Trong lòng của Đoạn Lãng dấy lên cảm giác bất an hiếm có. Di tích này vì sao xuất hiện, bản thân hắn cũng chưa có giải đáp. Chỉ biết nhìn từ bên ngoài nó trông không rộng lớn, nhưng bên trong như một cái mê trận, căn phòng vừa rồi chỉ là một trong những căn phòng ở đây. Nếu chỉ đơn giản là truyền thừa hậu thế, thì nó sẽ không tỏa ra mê vụ bao trùm cả hải vực này.
***
Biển xanh vô tận, cách phế tích của Mê Vụ Đảo không xa, sâu thẳm lòng đại dương tận ba ngàn trượng. Ở đó có một cái khe vực tồn tại, tối đen hun hút, độ sâu của nó vậy mà có thể sánh ngang với độ cao của dãy núi Hi Mã Lạp Á. Vốn khe vực này sẽ không thể có sinh linh nào tồn tại, lúc này nó lại phát ra ánh sáng màu xanh âm u, một thanh âm mơ hồ vang lên:
“Tu sĩ nhân loại thật giảo hoạt...”
Đáp lại thanh âm đó, không có tiếng người, sóng nước khẽ rung chuyển, chỉ có thứ gì đó nhẹ nhàng chuyển động, thân hình nó che lấp đi lam quang. Vực sâu lại chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...