Sư Phụ Như Phu

Lôi Diệc Thương cười, đỡ vai nàng, giọng nói khó nén được tình
ý, “Nguyệt Nguyệt, nàng gả cho ta, sau này, chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm Trung Vĩ. Huống hồ, không phải nàng muốn ra ngoài chơi sao, chỉ
cần nàng gả cho ta, ta bảo đảm ngày ngày dẫn nàng dạo chơi.”

“Thật chứ?” Hoa Trung Nguyệt đột nhiên lòng tràn đầy vui sướng, gật đầu, “Hay quá hay quá, Nguyệt Nguyệt sẽ gả cho Thương ca ca!”

Đột nhiên, nàng ôm ngực, nhíu nhíu mày, tại sao trong lòng dường như rất đau thế này?

“Sao thế, Nguyệt Nguyệt?” Nhận ra nàng hơi ngẩn ngơ, Lôi Diệc Thương liền vội vàng hỏi.

Hoa Trung Nguyệt lắc đầu, “Không sao, có thể là vì muội quá vui chăng?” Nói xong, nàng nở một nụ cười ngọt ngào, thấp thoáng má lúm đồng tiền.

Thật ra, giờ phút này dung mạo của nàng so với Hoa Tiểu Nhã lúc trước, dù thế nào vẫn có bảy phần giống nhau!

Kéo tay nàng, Lôi Diệc Thương tâm tình vô cùng tốt, mỗi lần, y chỉ cần gặp
Hoa Trung Nguyệt, mới nói nhiều hơn bình thường. Hơn nữa mấy ngày nay
mất nàng…

Hai người kéo tay, vừa cười vừa nói đi ra
ngoài, Tịch lão đang đợi bên ngoài nhìn thấy hai người như vậy ra ngoài, lại càng kinh ngạc cơ hồ không ngậm được miệng lại.

Đôi môi run run kia tựa như đang cảm thán, tiêu rồi!


Mà Hoa Trung Vĩ nhìn thấy dáng vẻ muội muội của mình nguyên vẹn không chút tổn hao, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cuối cùng, mắt cũng đỏ hoe, ôn nhu nhìn về phía Hoa Trung Nguyệt.

“Ca ca…” Hoa
Trung Nguyệt cười vui vẻ nhảy tới trước mặt Hoa Trung Vĩ, ôm cánh tay
của y ngọt ngào làm nũng, “Ca ca, tại sao huynh lại ở đây?

Hoa Trung Vĩ dường như nhớ lại lúc ban đầu, y vuốt vuốt mái tóc nàng, ôm
nàng vào lòng, giọng nói lộ vẻ cảm động, “Nguyệt Nguyệt, sau này đừng
bao giờ… rời xa ca ca nữa nhé.”

“Vâng!” Hoa Trung
Nguyệt gật đầu, có điều, lại hơi nhíu mày, nhỏm dậy từ trong lòng y,
nhìn về phía Hoa Trung Vĩ. “Ca ca, huynh làm sao vậy, có phải đã xảy ra
chuyện gì không?”

“Không, Trung Vĩ biết ta muốn cưới nàng nên mới vậy.” Giọng nói của Lôi Diệc Thương nhu hòa.

“Cái gì?”

“Cái gì ~”

Hoa Trung Vĩ và Tịch lão, hai người một trước một sau cùng cảm thấy khiếp sợ!


Hoa Trung Vĩ đương nhiên thương yêu muội muội của mình, mặc dù bây giờ muội ấy đã quên mất Bạch Trì Hữu, nhưng ấn tượng của y đối với Bạch Trì Hữu
không tồi, hơn nữa rất yêu muội muội của mình! Điều quan trọng là hai
người họ yêu nhau!

Bây giờ, muội ấy mất đi trí nhớ,
Lôi Diệc Thương lại muốn lấy muội ấy vào lúc này, vậy sau này muội ấy có thể hạnh phúc hay không?

Cũng không phải y lo lắng Lôi Diệc Thương không đối tốt với muội muội, y lo lắng muội muội không vui, không hạnh phúc!

Mà Tịch lão lại hoàn toàn khiếp sợ! Lúc này mới bốn mươi chín năm, tiểu tử Bạch Trì Hữu kia luyện đến chết xem chừng cũng không hóa thành hình
người được đâu! Đây không phải là muốn lấy mạng hắn rồi sao!

Nếu như tiểu tử kia biết vậy chẳng phải sẽ liều mạng tới đây sao?

Hơn nữa, bây giờ nhìn bộ dạng thế kia, đứa nhỏ Hoa Tiểu Nhã này chắc đã không nhớ Bạch Trì Hữu nữa rồi!

Vậy thì chẳng phải Bạch Trì Hữu tương tư đơn phương sao?

“Ấy, ca ca, huynh không thích muội lấy Thương ca ca ư?” Hoa Trung Nguyệt chớp mắt, tỏ vẻ tò mò.

“Chuyện này.” Hoa Trung Vĩ liếc nhìn Lôi Diệc Thương, lúng túng lắc đầu. “Chỉ
cần Nguyệt Nguyệt thích, ca ca không có vấn đề gì! Dù muội có lấy tên
nghèo rớt mồng tơi, ca ca cũng sẽ không phản đối!”

“Ca ca, huynh thật tốt!” Hoa Tiểu Nhã gật đầu, nhìn về phía Tịch lão, “Ông ấy là…”

“Ông ấy là Tịch lão, cai quản chuyện nhân duyên.” Hoa Trung Vĩ vội vàng giới thiệu.

Hoa Trung Nguyệt gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Tịch lão? Cai quản
nhân duyên? Vậy ông có thể chọn cho một ngày để ta và Thương ca ca thành thân không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui