Điềm Yên, âm thầm quan sát thần sắc cô.
Thú thật Điềm Yên cũng đã từng đều tra qua những tư liệu về cô, Doãn Hạ làm ở Tân Thời được hơn ba năm, thì đã thu về cho Tân Thời không ít bội thu.
Những dự án lớn nhỏ trong ngoài Bắc Kinh hầu như đều đỗ dồn về Tân Thời, năng lực có thừa lại còn được Tống Dương Phàm ở phía sau làm hậu thuẫn, đạt được không ít thành tụ khiến người khác nể phục.
Doãn Hạ, hai mày giãn rộng.
"Không ngờ...chỉ là một dự án, lại khiến lại người của Cố tiên sinh hao tâm điều tra lai lịch của tôi.
Một chút thiếu sót cũng không có!"
Nụ cười trên môi Điềm Yên càng đậm.
"Trưởng phòng Hạ không nên nghĩ xấu cho Cố tiên sinh của chúng tôi.
Bên chúng tôi có hẳn một công ty truyền thông, cho nên chút tin tức này biết được cũng là chuyện thường tình! Chúng ta đôi bên hợp tác lâu dài, nếu không hiểu nhau xem ra không thể hợp tác rồi."
Cách làm việc tương đối thận trọng, đối với người làm ăn vốn rất đúng tác phong.
Doãn Hạ, suy cho cùng là bản thân suy nghĩ quá sâu xa rồi sao? Dự án penthouse quả thực làm tâm huyết của cô...
"Được, vậy chuyện hợp đồng cứ quyết định như vậy đi.
Nhưng tôi thực sự muốn biết, Cố tiên sinh dựa vào cái gì mà tin rằng tôi sẽ đồng ý.
Anh ta đã kí sẵn từ trước, mà không cần thảo luận sao? Cách làm việc này..."
Không đợi Doãn Hạ đưa ra thêm nhiều thắc mắc, Điềm Yên đã giải bày.
"Cố tiên sinh của chúng tôi, là người không quá cầu toàn.
Tuy chữ đã kí sẵn, nhưng nếu phía đối tác có thắc mắc gì, hoặc muốn thay đổi cái gì thì về sau có thể thảo luận cùng sửa lại.
Nhưng với đều kiện này, thì hình như...cũng chẳng ai thắc mắc thêm đều gì?"
"À...ra là vậy! Có lẽ là tôi quá đa nghi rồi, vậy đến khi nào tôi mới có thể gặp được ngài ấy?"
Điềm Yên, thấy cô không còn bâng khuân mới yên tâm thở phào trong lòng.
"Ngài ấy gần đây lịch trình bận rộn, cho nên hôm nay mới thất hứa với cô.
Trưởng phòng Hạ, không cần gấp gáp sau khi kí kết xong bản hợp đồng, chúng ta xem ra cũng là đối tác của nhau, sớm hay muộn cũng có thể gặp!"
Doãn Hạ, mi tâm hạ xuống bình tĩnh hơn hẳn bút hạ xuống liền kí lên vài chữ, nét chữ đậm nhạt đều rõ, thanh tú giống y như con người của cô vậy.
Kí xong cô đưa lại bản hợp đồng cho Điềm Yên, nụ cười điềm tĩnh vẫn đậm trên môi.
"Rất cảm ơn, sự hợp tác lần này!"
Điềm Yên, nhận lấy bản hồ sơ từ tay cô, nụ cười lễ độ liền đáp lại.
"Hợp tác vui vẻ!"
"Không còn sớm nữa, tôi phải về Tân Thời giải quyết chút công việc!"
Doãn Hạ, nhìn đồng hồ trên tay mới sực nhớ đã quá giờ rồi.
"Được, vậy tôi tiễn cô!"
Điềm Yên, đưa Doãn Hạ ra cửa, cô liền hối hả rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Doãn Hạ, trong lòng Điềm Yên có nhiều suy nghĩ sâu xa về cô...
Người ta vẫn thường nói, phụ nữ càng tài giỏi thì lại càng bận rộn.
Câu nói này, xem ra là dành cho Doãn Hạ!
Một người phụ nữ lúc nào cũng đeo đồng hồ trên tay, chính là một người phụ nữ không có thời gian và cuồng công việc.
"Nghĩ gì vậy?"
Câu nói bất thình lình của người đàn ông ở phía sau truyền đến, làm gián đoạn cuộc suy tư của cô.
"Không, chỉ là mới tiễn cô ấy ra về.
Cố tiên sinh đến từ lúc nào vậy?"
Cố Dựt, dáng người cao ráo mặc bộ ves xám nhạt, đường rảnh của áo sơ mi đường cắt gọn vô cùng tinh tế, gương mặt vốn vĩ điển trai nhưng rất thâm trầm.
"Đã đến rất lâu!"
"Tại sao ngài không gặp cô ấy? Lần này trở về nước chẳng phải chỉ là vì chuyện này thôi sao?"
Cố Dựt, né tránh ánh mắt của Điềm Yên.
Lúc anh đứng bên ngoài lén lúc nhìn vào, bắt gặp gương mặt của Doãn Hạ trái tim anh ngày đêm mong nhớ, thật muốn chạy đến ôm chặt lấy cô.
Nhưng anh thật sự phải nhẫn nại, cô hiện tại là bà Tống nếu anh hành xử không có chừng mực, sẽ ảnh hưởng đến cô.
Anh cũng không được lợi!
"Hợp đồng cô ấy đã kí rồi, còn có thể chạy được sao? Tôi sẽ để cô ấy từ từ tiếp nhận lại tôi."
Điềm Yên, cũng không muốn nói thêm điều gì? Ba năm trước, anh bị cô ấy đá, ba năm sau anh vẫn muốn cô ấy tiếp nhận anh.
Rốt cuộc phải nói là anh kiên trì hay anh ngu ngốc nữa, Doãn Hạ đã là vợ của Tống Dương Phàm bọn họ từ đầu đã xác định không thể ở bên nhau, hiện tại lại càng không thể.
Chỉ là anh không cam tâm thôi!
Cố Dựt, tính tình thật sự rất háo thắng! Anh Chưa từng nhận sai, càng không chấp nhận thua cuộc.
Ba năm qua, người ở cạnh anh chính là Điềm Yên, cô hiểu anh hơn ai khác.
Cô chứng kiến anh từ hai bàn tay trắng có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng thấy anh thất bại như thế nào?
Quả thật có cố gắng, nhưng bộc trực không kém.
Điềm Yên, vừa là trợ lý vừa là cánh tay đắc lực của anh, nếu không đủ kiên nhẫn thật sự sẽ không chịu nổi tính tình háo thắng đó của anh.
Nhưng hà tất gì lại phải kiên nhẫn như vậy, chỉ có một lý do duy nhất, chính là...cô yêu Cố Dựt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...