Sau thi là một kỳ nghỉ rất dài.
Tôi dọn mấy món đồ không nhiều lắm bỏ vào trong hành lý, mua vé tàu đi thành phố D.
Tôi ngồi mất năm tiếng, giữa trưa thì ăn một ly mì gói, buổi tối đến trạm thì đột nhiên bụng kêu lên.
Tôi xoa bụng liên tục thở dài, cầm điện thoại xem bản đồ, nhìn đường nửa ngày cuối cùng cầm hành lý lên bắt xe buýt.
Sau khi đổi chuyến hai lần cuối cùng thì kêu xe taxi đi một đoạn ngắn, tôi mới đến nhà cổ trong truyền thuyết của nhà họ Nhạc.
Mắc gì chịu tội đi ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này, nếu tôi mà có tiền thì nhất định phải ở trung tâm thành phố, đi ra đi vào cũng tiện hơn.
Đương nhiên tôi biết suy nghĩ này quá ngu ngốc nên không nói ra.
Tôi kéo hành lý đi tìm chuông cửa, sau đó mới biết ở đây còn có một bảo vệ canh cửa, chú bảo vệ với khuôn mặt nghiêm túc liếc tôi một cái, tôi nói: "Chào chú, cháu tìm Nhạc Trăn."
Bảo vệ phải gọi một cuộc để xác nhận rồi mới cho tôi vào, theo sau là một nữ giúp việc tới dẫn đường, nói năng nhẹ nhàng mời tôi vào, cung kính rót trà, báo tôi cậu chủ nhỏ sau 7 giờ mới về.
Em trai vào một trường tiểu học quý tộc ở thành phố D, 5 giờ tan học, sau đó phải đi học đàn.
Mấy chuyện này tôi đã sớm biết, khi gọi video nó đã nói với tôi bốn năm lần rồi.
Bởi vậy lúc giúp việc nói thì tôi không tập trung mấy, cuối cùng đành cắt ngang, xoa bụng, nói với cô: "Có thể cho tôi ăn gì đó không? Đói quá."
Tôi đói đến sắp chết rồi đây này, vào lúc tôi cầm đùi gà lên tính cắn thêm cái nữa, em trai lại chạy ào vào như một cơn gió, lao thẳng tới người tôi.
Tôi chỉ kịp nâng đùi gà lên cao, nó thấy tôi thì ngừng lại nhưng bởi lưng còn mang cặp sách, theo quán tính mà nhào về phía người tôi, "bốp" một cái liền vào mặt tôi.
"Anh!" Nó kích động gọi tôi.
"Thằng nhóc này," Tôi gằn từng chữ một, "Mặt anh thiếu chút nữa bị em tông vào rồi."
Nó tự nói nhỏ câu "Không thể nói lời thô tục" với mình, sau thì ném cặp sách qua một bên, bò lên lau mặt tôi.
Tay sờ miệng rồi lau hai cái, sau đó mới ghét bỏ mà nói: "Miệng anh toàn dầu."
Bỏ đùi gà xuống, mặt tôi tối đi rồi trừng lại nó.
Nó cười khanh khách nói: "Dính dầu thì cho dính dầu vậy", vươn người ra cắn nửa cái đùi gà của tôi.
Tôi đành nhường đùi gà lại cho em trai, giờ miệng nó cũng không khác tay tôi là bao, toàn dầu mỡ.
Tôi thoáng liếc nhìn nữ giúp việc đã và đang nhíu mày rất nhiều lần, nhưng có lẽ do được dạy dỗ tốt, cô chẳng nói gì.
Ông Nhạc đã chuẩn bị cho tôi một căn phòng cho khách.
Tôi ngồi xe cả ngày, cũng thấy mệt mỏi, lòng cũng không có bất mãn gì, nói bâng quơ với em trai mấy câu rồi tắm rửa đi ngủ.
Trong lúc ngủ, tôi cảm giác như giường mình lún xuống, một con sâu bự bò đến gần người.
Tôi không nhúc nhích, sâu con như được đằng chân lân đằng đầu, nó chui vào lòng tôi, như thể xem đây là trò vui, nó cười vài tiếng rồi cũng không nhúc nhích nữa.
Ngày hôm saubởi vì lén ra khỏi phòng mà thằng nhóc bị nữ giúp việc rầy một phen, lúc này tôi mới biết cô không phải giúp việc, mà là quản gia của nhà, chuyên dạy lễ nghi cho em trai.
Tôi vì việc mình nghĩ sai về người ta mà xấu hổ ba giây, sau đó tôi kéo em trai lại rồi trưng ra gương mặt tươi cười, túm người chạy mất.
Vừa hay giờ đang cuối tuần, thằng nhóc cũng không cần đến lớp vào buổi sáng.
Chúng tôi ngồi lại trên giường, nó nói chuyện với tôi nhanh như một khẩu súng bắn liên hồi, còn cười liên tục, bộ dạng ngu ngốc đó của nó cũng làm tôi vui lên.
"Sao em vẫn ngu vậy nhỉ." Tôi nhéo mặt nó.
Đúng là ăn uống tốt hơn rồi, khuôn mặt nhỏ cũng có thịt hơn.
Thằng nhóc đẩy tay tôi ra, "Ông nội dẫn em đi kiểm tra chỉ số IQ rồi, em rất thông minh đó!"
"Ồ —— " Tôi kéo âm dài ra, hỏi nó: "Được bao nhiêu?"
Nó kiêu ngạo nói: "118!"
Tôi chưa từng làm mấy loại kiểm tra đó bao giờ nhưng vẫn thấy hẳn là rất cao, gật đầu, nói: "Vậy em đừng lãng phí."
Nó nắm tay áo tôi, "Em không có đâu!"
"Nhiều người trông chừng như vậy em cũng không lãng phí được." Tôi nhéo mũi nó.
Hai mắt nó sáng như sao, lớn tiếng nói với tôi: "Anh cũng sẽ trông chừng em mà! Em sẽ không bỏ phí nó đâu!"
Tôi lập tức im lặng.
Em trai bật dậy, vui vẻ nói: "Anh ở đây còn em sẽ ở phòng bên cạnh, đến tối em sẽ trốn qua đây! Nếu không muốn dì Lục phát hiện thì em sẽ chui qua lan can!"
Nó nhảy xuống giường, chỉ vào kệ sách nói với tôi: "Anh thích đọc sách đúng không? Em sẽ mua sách chất đầy cả kệ, sau đó mỗi ngày anh đều dạy em!" Nói đến đây nó chợt dừng lại, rầu rĩ chu miệng lên, "Nhưng ban ngày em phải đi học, anh không thể dạy em rồi …" Nó tự hỏi trong chốc lát rồi vỗ tay một cái, tự đưa ra một quyết định, "Anh có thể đọc truyện cho em mỗi tối được không? Em còn bé lắm, em muốn nghe."
"Sao anh không nói gì?" Nó bò lại trên giường, lay bả vai tôi, "Tỉnh, tỉnh."
Tôi nhìn vẻ ngây thơ và vui vẻ của nó, thật lâu sau mới thở dài.
"Tiểu Trăn," Tôi nói, "Em nghe anh nói."
Đôi mắt thằng nhóc mở lớn.
"Anh đăng ký vào một trường khác, là trường A mà anh nói muốn vào nhưng thi không đậu ấy, em còn nhớ không?" Tôi nói, "Có lẽ anh không thể sống chung với em được rồi."
Em trai như không hiểu ý của tôi, "Ơ..."
Tôi nói lại một lần nữa: "Điểm của anh đủ rồi, có thể vào một trường còn tốt hơn D."
Im lặng một lát, vẻ mặt của nó vẫn mờ mịt, mới hỏi: "Nhưng không phải anh nói muốn đến chỗ em sao?"
"Tình huống thay đổi, anh không thể tới.
Anh cũng không nghĩ anh làm tốt như vậy."
Nó ngơ ngác mà nhìn tôi, nó đang không biết liệu tôi có đang giỡn hay muốn trêu nó không.
Sau một hồi suy nghĩ, từ vẻ mặt tôi nó mới biết tôi không đùa.
Thằng nhóc bước tới nắm cổ áo tôi, "Anh đã nói là sẽ sống chung với em!"
Tôi trả lời: "Anh không nói vậy, anh nói sẽ cố."
Nó lại bắt đầu rớt nước mắt, nức nở nói: "Anh lừa em!"
Tôi không còn lời gì để nói, gỡ tay nó khỏi cổ áo tôi.
Nước mắt nó luôn tuôn nhanh như vậy, căn bản không ngừng được, càng khóc càng nhiều, cảm xúc cũng kích động lên.
Nó kêu to: "Anh không thể lừa em! Anh phải đến sống với em!!! "
Cơ thể nhỏ bé của nó nhào lên ôm người tôi không tha, khóc đến mức như muốn tắt thở, gân cổ lên khóc lớn: "Em chờ anh rất lâu, lâu lắm!! Em vẫn chờ, mỗi một ngày đều chờ, khi ngủ cũng chờ! Anh không thể đổi ý được!! Tại sao, tại sao lại không...!"
Tôi an ủi: "Tiểu Trăn đừng khóc."
"Không phải chỉ là đại học thôi sao … Đại học có cái gì tốt! Em ghét đại học! Nó có gì khác trường học đâu chứ! ".
Đam Mỹ Hài
Tôi nói: "Khác chứ." Nhưng nó cũng không nghe, tiếng khóc vang rung trời, nước mắt nước mũi dính hết lên quần áo tôi.
Tôi cắn môi, cảm giác như lỗ tai mình bị nó xuyên thủng luôn rồi.
Cuối cùng tôi vẫn nhẫn tâm gỡ nó xuống, ôm lấy khuôn mặt ướt sũng, nhìn thẳng mắt nó.
"Tiểu Trăn, anh cũng có cuộc sống của mình." Tôi nói với nó, "Anh phải suy nghĩ cho tương lai của anh, mà tương lai của anh không thể cứ quay xung quanh em được."
Nó lắc đầu thật mạnh, không nghe tôi nói, giống như một con chó con cố chấp, đụng phải tường cũng không chịu đi nơi khác, chỉ nhắc đi nhắc lại một cách nghẹn ngào "Anh lừa em"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...