Chương 4
Đứng bên lối cửa ra vào dẫn ra phòng trưng bày, ngắm nhìn những tia nắng mặt trời rực rỡ nhuộm vàng khu vườn, India ước gì mẹ đừng có luôn đổ mọi tội lỗi vì sự hiểu nhầm lên đầu cô. Cô chưa bao giờ nói gì dù chỉ là chút ít khiến bà phải lo lắng. Cô không thể làm như thế. Và thật bực mình vì những câu buộc tội đó lại được nói ra ngay trước mặt Nathan.
Đây chẳng phải lần đầu tiên những chuyện như thế này xảy ra với cô. Khi cha kế còn sống, mẹ vẫn thường bắt cô phải hứng chịu những lời trách mắng mỗi khi ông Aaron phát hiện bà ta dối trá điều gì. Ồ, mà chủ yếu là những việc nhỏ thôi, như: cô đã không chuyển lời nhắn lại cho bà Adele, hay mẹ đã ở bên cô lúc đó trong khi cô biết rõ là không phải thế. Về phía Adele, bà ta thường giải thích là vì ông Aaron quá gia trưởng, ông muốn biết chính xác từng phút từng giờ vợ mình đang ở đâu mà bà thì muốn có chút ít tự do. Bà ta bảo India cần phải bênh vực mẹ. Hơn nữa, bà tiếp thêm, họ là máu thịt của nhau và nếu không có bà thì chắc giờ này India đang phải chui lủi trong một xó xỉnh tồi tàn nào đó ở London rồi.
Và India chưa bao giờ làm bà mất mặt. Mặc dầu cô rất yêu quí ông Aaron nhưng chưa bao giờ phản lại mẹ mình. Bà ấy đã phải hy sinh rất nhiều để cho cô có được một ngôi nhà “thực sự”, một “mái ấm” gia đình. Nếu không phải vì cô thì có lẽ bà đã được theo đuổi sự nghiệp người mẫu của mình sau khi cha đẻ của cô qua đời.
Tất nhiên là bà Adele đã phải lòng cha của Nathan. Mặc dù ông nhiều tuổi hơn bà rất nhiều nhưng việc từ bỏ cái căn hộ chật chội của họ ở London để đến vùng Bahamas này ở chẳng phải là sự hy sinh lớn lao gì cho lắm. Nhưng India không được phép quên rằng nếu không vì trách nhiệm với đứa con gái nhỏ thì bà Adele có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn, nhất là đối với một người tỏ ra ít tham vọng như ông Aaron.
Mặc dầu vậy những chuyện xảy ra ban sáng vẫn làm cô bực mình. Adele chẳng cần phải giả vờ rằng chính cô đã kích động tinh thần và làm bà lo lắng. Lạy Chúa, ngay tối hôm qua thôi, bà ấy còn nói chắc chắn rằng Nathan sẽ “bứt họ đi”, ấy là theo lời bà nói. Làm sao bà ấy lại có thể buộc tội cô trong khi chính cô là người đã cố làm yên lòng bà?
India thở dài. Cô tựa đầu vào chiếc cột ở khung cửa. Cô đã từng nghĩ sau khi cha kế mất, có lẽ hai mẹ con sẽ gần gũi với nhau hơn. Họ đã không còn được như vậy trong những năm gần đây, chủ yếu là do cô quá bận rộn với công việc của khách sạn, lại thêm việc bà Adele thường xuyên vắng nhà để đi thăm bàn bè bên Mỹ. Quan hệ của họ không giống như quan hệ gia đình thân thiết của những vị khách đến ở khách sạn mà cô từng được chứng kiến. Giữa hai mẹ con còn xa mới đạt được sự tương thân tương ái thực sự.
Nhưng đến cả bây giờ, dường như họ vẫn xa cách nhau. Bà Adele chỉ cần một người đồng mưu và India cảm thấy phần nào uất ức vì bị buộc phải nói dối với Nathan về tất cả mọi người.
Suốt cả ngày hôm đó, cô không gặp lại anh. Qua cô thư ký, cô biết anh dành hầu hết thời gian của mình ở trong phòng ông Aaron để xem xét lại sổ sách của những năm trước. Anh đã hỏi về các khoản chi phí, con số lỗ lãi hiện tại, dự toán lỗ lãi trong các tháng tới. Nathan không hề lúng túng khi phải sử dụng máy tính và chẳng biết trong những năm qua anh ta đã làm gì nhưng rõ ràng không hề bị lạc hậu với phương thức kinh doanh hiện hành. Rõ ràng anh ta đang muốn tìm hiểu càng nhiều càng tốt trước khi Arnold Hasting đến và India chỉ có thể đoán mò những động cơ của anh. Cô thắc mắc không biết có phải Nathan đang có ý định bán lại khách sạn trong một ngày gần đây hay không. Cho dù anh đã hứa hẹn gì với mẹ thì cô vẫn không tin anh có thể đặt lợi ích của họ lên trên lợi ích của mình.
Mà cô còn muốn điều hành khách sạn nữa không nếu Nathan quyết định ở lại đảo? Liệu cô có thể vờ không quen thân anh, rằng cả hai là những người xa lạ trong khi sự thật lại phủ nhận điều đó!
Cô không thể nào quên được hình ảnh buổi tối hôm đó khi ông Aaron đuổi cậu con trai đi. Và mặc dầu đã quyết định thôi không nghĩ về nó nữa nhưng cô vẫn sởn gai ốc mỗi khi nhớ lại cảnh đó.
Thêm vào đó, dư âm của sự si mê còn trẻ cô dành cho anh vẫn còn. Vì một lý do nào đó, có thể do Nathan đi xa nên cô đã không xóa sạch hoàn toàn những cảm xúc đó. Chẳng phải là cô vẫn còn quan tâm đến anh – ít nhất thì cũng không giống như trước kia – nhưng cô vẫn cảm thấy nuối tiếc sự ngây thơ trong trắng đã bị mất đi của mình.
Nhưng trước mắt India bây giờ là việc nghiêm trọng hơn, Nathan đang làm suy yếu dần quyền lực của cô. Chẳng hạn những lời khiển trách Paolo hôm qua ở quán bar. Và việc anh ta xuất hiện trong bữa sáng, mặt không rửa, râu không cạo, có lẽ là cố tình phớt lờ những quy tắc đã đề ra để chứng tỏ ta đây chẳng buồn quan tâm. Cả cái lối anh ta giữ cô lại bên bàn ăn cho thấy một sự ngạo mạn ghê gớm. Cổ tay cô vẫn còn đau bốn giờ sau đó, mặc dù đến lúc xem lại cô không thấy một vết bầm tím nào.
Cũng có thể mình quá nhạy cảm, cô nghĩ một cách mệt mỏi. Kể từ cuộc nói chuyện căng thẳng hôm qua, cô vẫn chờ anh có phản ứng kế tiếp. Thế nhưng đến lúc mẹ cô cho anh mọi cơ hội để tán đồng với bà ấy rằng cô đã xử sự không ra sao cả thì anh lại im lặng. Biết đâu anh ta lại chẳng đợi một thời điểm tốt hơn để ra tay, một đối thủ thông minh không bao giờ dùng hết những quân bài của mình cùng một lúc. Anh ta phải giữ lại một cái gì đó để dự trữ chứ.
Hay do đêm qua mất ngủ nên cô có phần bị kích động, India nghĩ mệt mỏi. Nhưng gặp lại Nathan, rồi có một cuộc cãi vã với anh đã khiến cô trở nên thật sự căng thẳng. Cô đã muốn tiếp nhận sự trở về của anh một cách bình thản để chứng tỏ rằng mình không còn là cô bé ngây thơ, dễ xúc động như hồi anh ra đi nữa. Nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, cô đã để vuột mất điều đó và bây giờ đột nhiên cô cảm giác như mình đang đi chệch hướng.
India cố nhớ lại cái cảm giác khi lần đầu nghe nói rằng Nathan có thể sẽ trở lại đảo. Có một cái gì đó như báo động, sự ân hận, sự cay đắng, cho đến khi bằng lý trí và cả kinh nghiệm sống, cô nhận ra rằng anh không thể có ảnh hưởng gì đến quyết định của cha anh cả. Có thể chính dư âm nỗi đau về cái chết của ông Aaron khiến cô cảm thấy miễn cưỡng khi lái xe đến đón anh ở sân bay. Nhưng nhìn thấy anh bước từ trên máy bay xuống, cô nhận ra rằng, giữa giấc mơ và hiện thực có một sự khác biệt rất lớn.
Anh đã thay đổi nhiều. Không chỉ là ở vẻ ngoài cao to hơn, khỏe mạnh hơn. Trong giây lát, cô không thể nhận ra cậu thanh niên ngày xưa đã bỏ đi trong con người đàn ông có vẻ chai sạn vừa mới đáp lại lời chào của cô. Nhưng trước sự ngờ vực lạnh lùng của anh, cô luôn cố gắng tỏ vẻ thờ ơ và điều đó cũng như những thứ khác lúc này đang làm cô khổ sở.
Điều bực mình là ở chỗ anh ta vẫn nghĩ rằng có thể đối xử với cô như với một đứa trẻ. Anh ta đã chứng tỏ điều đó khi họ từ sân bay trở về khách sạn. Chẳng lẽ suốt 8 năm qua, cô đã thay đổi quá ít? Hay tại cô quá dễ bị kích động trước sự khiêu khích của anh ta?
Giá như lúc đó cô để cho Steve đi cùng với mình. Anh ta đã tỏ ý muốn vậy. Anh ta đã nhận ra – rõ ràng với khả năng phán đoán tốt hơn cô – có thể cô sẽ bị rơi vào thế khó xử. Và anh ta đã đúng. Nếu Steve đi cùng cô thì Nathan sẽ không có cơ hội để trêu chọc hay khiến cô cảm thấy bị đối xử như với đứa trẻ.
Nhưng hình như cô lại phản ứng thái quá rồi. Chắc chắn là buổi tối hôm đó, sau cuộc nói chuyện, Nathan đã phải nhận lấy toàn bộ sự tức giận của cô. Cô chỉ ước gì không để cho anh ta làm mình tức giận. Nhưng những câu nhận xét của anh ta về cha thật không thể nào tha thứ nổi.
Những lời buộc tội của Nathan đã chạm vào nỗi phiền muộn trong lòng cô. Mặc dầu ông Aaron có vẻ rất hăng hái khi họ mới lập ra bản thiết kế xây dựng khiến cho khách sạn Kittrict trở thành một torng những khách sạn lớn nhất trên thế giới nhưng không thể phủ nhận rằng, sau đó ông đã phải chịu nhiều sự bất ổn.
Nhưng lúc đó India mới có mười bốn tuổi, còn quá trẻ để nhận ra điều đó. Cô không có chút ý niệm gì về việc những lời gợi ý của mẹ gây ảnh hưởng với ông bố dượng ra sao. Cô chỉ nhìn thấy giấc mơ mà không thấy việc thực hiện của nó. Và toàn bộ trách nhiệm nặng nề phát sinh trút cả lên đôi vai ông Aaron.
India thở dài. Cô đã quá ích kỷ hay là mẹ cô? Về phần mình, cô tiếp nhận ý nghĩ đó vì muốn xua đi cái cảm giác về sự phản bội khi nghĩ đến những hành động của Nathan. Cô sẵn sàng chấp nhận lời khẳng định của bà Adele rằng ông Aaron cũng cảm thấy thế. Theo bà thì ông ấy cần một cái gì mới, sôi động để giúp mình dứt bỏ quá khứ. Nhưng bây giờ nhìn lại thì dường như điều đó đã không thành công, nếu không thì vì sao ông ấy lại đưa Nathan trở lại với cuộc sống của họ?
Đúng là ông Aaron đã rất đau khổ vì những hành vi đối xử của con trai. Mặc dù ông rất yêu quí người vợ kế và dành cho India một tình cảm trìu mến thực sự nhưng Nathan chiếm một vị trí đặc biệt trong tim ông. Bà Adele đã bực mình vì điều đó, mãi cho đến khi những sự kiện xảy ra tiếp theo làm thay đổi tất cả.
Thậm chí đến ngay cả bây giờ, India cũng không thể nghĩ đến chuyện đã xảy ra là điều gì khác ngoài sự phản bội. Còn xa cô mới có thể giải thích được những hành động của anh và nó vẫn mãi là một bí ẩn không thể lý giải một cách thỏa đáng.
Cô vẫn luôn tin là Nathan yêu cha mình như ông Aaron đã yêu anh. Có thể anh phật lòng khi cha mình lấy vợ lần thứ hai. Đúng là anh đã luôn tỏ ra kính trọng bà Adele nhưng quan hệ giữa hai ông bà không thể coi là êm ả, mỗi khi có mặt Nathan và cả cô nữa. Hoặc có thể là cô đã ngây thơ khi nghĩ như vậy. Sau khi chuyện xảy ra, cô đã khẳng định chính là sự si mê của Nathan với người mẹ kế đã khiến anh hành động như vậy. Một sự si mê không cưỡng lại được và Nathan đã tìm đến với bà.
Tại sao anh ta lại làm một điều như thế thì India không thể hình dung được. Cô không phải không hay biết về những thói xấu của mẹ mình, nhưng không bao giờ ngờ rằng, bà ta có thể khuyến khích Nathan. Chứng cớ là vào buổi sáng đó cô đã nhìn thấy mẹ lao từ giường anh ta ra, miệng kêu thét hoảng loạn – chính cái buổi sáng khủng khiếp mà cha anh đã vĩnh viễn từ anh, như sau này cô đã thấy. Không một ai, kể cả mẹ cô có thể ngờ những gì ông Aaron đã làm – trao quyền thừa kế tài sản cho Nathan! Trao cho anh tất cả những gì mà hai mẹ con cô đã làm lụng vất vả mới có được sau chừng ấy năm. Đối với bà Adele thì đó chẳng khác gì một sự cướp công. Việc bà không đóng góp tiền bạc vào công trình đó chẳng có gì quan trọng, bà ta khẳng định. Bà đã làm tất cả mọi thứ cho ông Aaron để rồi cuối cùng chẳng được nhận lại một xu nào.
Ồ, không hẳn là không có xu nào, India thừa nhận. Cô chợt nhớ ra món tiền bảo hiểm lớn mà ông Aaron đã mua ẹ cô. Nhưng nếu so nó với giá trị của đảo Pelican thì chẳng thấm vào đâu. Và nếu không có sự hào phóng của Nathan thì chắc họ sẽ phải rất chật vật để bắt đầu lại cuộc sống.
Vậy tại sao anh ta lại hào hiệp như thế? Phải chăng ở một mức độ nào đó, anh ta vẫn còn thích mẹ cô, sau ngần ấy năm. Cô tự hỏi mà không muốn nghĩ tới một cách giải thích khả dĩ hơn. Nếu đúng như vậy thì mẹ cô sẽ phản ứng như thế nào?
India run lên. Chỉ nghĩ đến giả thiết đó thôi đã khiến cô cảm thấy kinh tởm. Đúng là trước lúc bà Adele xuất hiện trong bữa sáng ở nhà hàng, anh ta đã cố ý tránh đề cập tới tương lai. Cô đã hỏi anh dự định sẽ làm gì và anh đã tránh né câu trả lời. Nhưng khi mẹ cô tới thì anh ta lại vội vàng nói ngay để trấn an bà.
Chuyện gì xảy ra tiếp sau khi mẹ cô kể lể những chuyện vớ vẩn bịa đặt về cô, cô không biết. Thay vì ngồi lại để nghe bà ấy tiếp tục dối trá, cô đã đứng dậy xin lỗi và bỏ đi. Và thực lòng mà nói, cô đã cố tránh mặt họ suốt cả ngày hôm đó. Cô tự nhủ rằng mình chẳng thèm quan tâm tới những điều đã xảy ra.
India đưa một bàn tay lên nâng mái tóc đang ép chặt vào gáy. Khu vườn mỗi lúc một tối trong ánh chiều nhập nhoạng. Gió thổi lay những ngọn cây và làm dịu làn da nóng hầm hập của cô, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lạnh buốt như nước đá.
Có phải cách đây có hơn hai tuần, trong buổi đọc di chúc, trông bà Adele nhợt nhạt và đáng thương trong bộ đồ ren màu đen? Thực ra, trông bà đã như vậy ngay cả trước khi biết nội dung của bản di chúc, ngay cả trước khi ông Hasting cho nổ quả bom.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...