Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy
Sân bay... 5:00pm...
Một cô gái đeo kính mát màu nâu, đội mũ rộng vành màu trắng bước ra ngoài. Nhìn cô, mọi người ai ai cũng đều phải ngoái lại để được nhìn nữa. Cô rất đẹp, thực sự rất đẹp. Cứ 3p 1 lần, cô lại nhìn đồng hồ. Có vẻ như cô ấy đang ngóng chờ ai tới đón thì phải.
Một chiếc taxi Mai Linh phóng nhanh đến và đỗ ở ngay phía trước cô. Thiệu Tố Quyên chui ra từ trong xe. Mặt Quyên hơi sượng, có lẽ là vì cô lo sợ gì đó...
_Sao trễ thế?? - cô gái kia cau mày nói, giọng bức bối - Đứng đây cứ bị tò mò xét nét, khó chịu lắm có biết ko hả??
_Xin lỗi!! Mình thực sự có việc nên...
_Ko sao!! - cô gái hạ giọng - Trần Khánh Linh với con bé Sóc có khỏe ko?
_Uhm... vẫn khỏe!! Mình về nhà thôi! - Quyên đáp nhanh. Rồi cô tránh sang 1 bên nhường lối cho cô gái kia đi trước.
...
SG, cuối cùng mình cũng trở về rồi!! Lần này mình sẽ ko để cho những người đó yên thân mà sống nữa!! Mình nhất định phải báo thù!! - cô gái lóe lên trong đầu một suy nghĩ. Nghe qua thì có vẻ độc ác, nhưng nếu phân tích kĩ thì sẽ nhận ra đó cũng là suy nghĩ bình thường mà thôi.
Buổi sáng đầu tiên tràn ngập ánh nắng đối với cô gái diễn ra thật nhanh chóng, đơn giản là cô đang vùi mình trong chăn và co người lại như con mèo lười. Thật ko thể chịu nổi cảnh này thêm 1 giây phút nào nữa. Vậy là nhà có 2 con mèo lười. Chỉ có Quyên là khổ thôi.
_Lệ Tuyết!! - Quyên gọi lớn - Lâm Lệ Tuyết!! Có mau dậy ăn sáng rồi còn đi xin việc hay ko?????? - giọng cô có vẻ rất tức giận.
_Cô ơi... cô Quyên kêu cô dậy ăn sáng kìa!! - con bé Sóc lay lay người Tuyết. Cô vẫn ko chịu dậy. Thật quá đáng!!
Tuyết gạt tay con bé sang 1 bên, kéo mền lại rồi lại tiếp tục ngáy khò khò. Con gái con nữa gì mà...
Pinh poong...
Mới sáng mà ai lại làm phiền nữa vậy ko biết?? Quyên rất bực mình với chuyện này. Dạo này tên Vương Nam kia ko làm phiền cô nữa, thì lại đến Jin và Hy làm phiền. Thực tình cô ko biết liệu mình có quá dại dột khi cho anh em nhà đó biết sự thật ko nữa!! Mà thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã rồi, hối hận ko được ích lợi gì hết. Việc duy nhất mà Quyên quan tâm lúc này là ko biết người gọi cửa là ai. Cầu trời sao cho đừng có phải là 2 anh em nhà họ Trận, nếu ko thì Quyên chỉ có nước chết mà ko ai biết thôi!!
_Tuyết!! Mau dậy đưa con bé Sóc đi học đi!! Mình có khách rồi!! - Quyên gọi í ới.
Nhưng cô gái tên Lệ Tuyết đó vẫn nằm yên ko nhúc nhích. Đây đúng là 1 con mèo lười chính hiệu, đã vậy còn là mèo lười của ngày mưa nữa mới khổ chứ.
Bực mình, Quyên bay vô bếp lấy cái chảo với cái chày, áp vào gần tai của Tuyết rồi gõ mạnh thật mạnh. Âm thanh inh ỏi đó khiến cho Tuyết tỉnh ngủ hẳn. Tất nhiên, đã làm đến mức đó rồi mà vẫn còn ngủ được nữa mới là tài.
_Có gì?? - Tuyết ngái ngủ, bực bội hỏi.
_Mình có khách!! Bồ đưa con bé Sóc đi học rồi đi zùm luôn đi, đừng có về nữa!! - Quyên bực bội xả vô mặt Tuyết.
_Ok, chỉ sợ mình đi rồi bồ sẽ nhớ thôi!! - Tuyết buông giọng điệu đùa cợt.
Hajzz... lại thế nữa rồi. Ko hiểu từ khi nào mà Tuyết lại trở thành 1 con người như vậy. Dù nói gì thì Quyên vẫn thấy thích tính cách của Tuyết lúc còn học trung học hơn. Tính cách bây giờ sao sao í, ko hợp với phong cách của 1 nữ hoàng như Tuyết...
...
Tuyết đưa bé Sóc đến trường mẫu giáo, hôn tạm biệt nó rồi quay gót bỏ đi. Dù gì cũng phải xin việc làm, chứ đâu thể ăn ko ngồi rồi được!! Nhưng mà trước tiên là phải tìm gặp Khánh Linh cái đã.
Brr...
_Alo?? Có chuyện gì ko??
_Gặp mình chút đi!! - Tuyết nói đều đều, nghe thì rất thân mật nhưng lại mang 1 uy nghiêm gì đó khiến người nghe phải run bần bật,
_OK!! Ở đâu??
_Trước tòa nhà nè! Ra đi...
...
5p sau...
_Có chuyện gì mà lại kêu mình ra đột ngột vậy?? - Khánh Linh ngồi xuống, đối diện với Lệ Tuyết.
_Mình muốn bồ giới thiệu mình vào tập đoàn đó!! - Tuyết trỏ ngón tay vào tòa nhà trước mặt.
_Tập đoàn của HVK sao?? - Khánh Linh ngạc nhiên - Nhưng việc này...
_Đây là quyết định của mình... Bồ có ý kiến gì ko?? - Tuyết nhìn Linh, gương mặt bình thản nhưng đôi mắt như dao lam.
_À... ko!! - Linh túa mồ hôi.
_Ko phải sợ!! Mình có ăn thịt bồ đâu!! - cô gái nhếch mép - Cứ vậy nhé. Cố hết sức mà làm. Ngày mai mình sẽ tới đó... bồ cứ liệu mà lo!! - cô nói như ra lệnh, đôi mắt sắc lạnh và gương mặt đanh lại. Nhìn cô lúc này khác hẳn với vài giây trước đó, ko cười nữa, gương mặt thì cứ như tảng băng lớn. Ko chỉ riêng gì Khánh Linh mà tất cả những ai vô tình bắt gặp gương mặt đó đều lủi mất.
...
Tuyết mân mê sợi dây chuyền trên cổ. Đó từng được gọi là kỉ niệm trong ngày hẹn hò tình bạn của cô. Có điều, giờ sợ dây chuyền ấy đã trở thành mốc đánh dấu ngày ra đi của tất cả những kẻ thiếu suy nghĩ. Nó ko đơn thuần là 1 sợi dây chuyền nữa, mà đã là 1 công cụ để giúp người con gái đó trả thù, trả lại tất cả những gì mà mình đã nhận từ kẻ đó...
...
Brr...
_Alo?? Ai đó? - Nhược Lam bắt máy, ngạc nhiên khi thấy có số lạ.
_Tôi là người quen!! - đầu dây bên kja trả lời - Có thể gặp nhau chút ko?
_Nhưng đó là ai ạ?? - Lam bực mình vì thái độ úp mở của người kia.
_Tôi là hồn ma về đòi trả mạng!! Cô phải gặp tôi để thanh toán chứ??
Lam thoáng giật mình. Ko lẽ... ko lẽ là người đó?? Ko... ko thể nào... Lam lắc đầu, cố xua tan suy nghĩ đó. Ko thể nào có chuyện người chết sống lại được. Chắc là trò đùa của ai đó thôi!!
_Xin lỗi... tôi ko hiểu cô nói gì hết! - Lam khẳng định.
_Ko hiểu thì gặp sẽ hiểu!! Tối nay, trước công ty của HVK chúng ta sẽ thanh toán hết nợ nần. Nếu ko tôi sẽ đưa cô lên báo vì tội giết người đấy!! Hẹn gặp lại lúc 7pm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...