Sau đám cưới ba, cuộc sống nó trở lại bình thường. Nó dặn Duy đừng tới đón nó nữa, cả một tuần dậy sớm khiến nó ko chịu nổi. Nó lại tiếp tục thức khuya chơi games và chờ mail của mẹ, sáng thì lại thức dậy nhờ 7 chiếc đồng hồ báo thức. Duy đành nghe lời nó, ko tới rủ nó đi học sớm nữa.
7h sáng…
Chiếc đồng hồ thứ nhất giãy lên đành đạch.
Nó vung tay một cái, một chiếc đồng hồ đi đời nhà ma.
Chiếc thư hai lại bắt đầu nhiệm vụ của mình sau 2p.
Và chiếc này cũng chịu chung số phận với chiếc đồng hồ kia. Tội nghiệp hai cái đồng hồ trung thành, đã cố gắng báo cho nó khỏi phải dậy trễ, vậy mà lại bị chủ nhân của mình đối xử như vậy.
2p sau, lại thêm một chiếc nữa chịu chung số phận.
Nó bực mình ngồi dậy tắt hết 4 chiếc đồng hồ còn lại rồi làm VSCN.
Nó ra khỏi nhà ngay sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mà ko ăn sáng ở nhà. Đơn giản là cho tới bây giờ nó vẫn chưa thể chấp nhận được một gia đình như thế.
Ghé vào nhà sách, nó lại tiếp tục chờ đợi tiểu thuyết “Chạng vạng”. Chết tiệt, làm cái quái gì mà chỉ một cuốn tiểu thuyết thôi mà nó phải chờ đợi suốt cả gần một học kì. Bực mình chịu ko được.
Theo thói quen, nó lại ghé vào quầy đồ lưu niệm. Chiếc hộp nhạc đã ko còn ở đó nữa. Nó mơ hồ nhớ lại, dường như mấy tuần trước Duy đã mua tặng nó chiếc hộp nhạc đó rồi thì phải. À ko, là cho nó mượn tiền mua mới đúng. Phải tích cóp tiền để trả lại cho Duy thôi.
Đang lang thang vô định hướng trong nhà sách, nó ko để ý phía trước mà đụng phải một người. Vâng, ko phải ai xa lạ đó chính là đại công tử Hoàng Vĩnh Kì – kẻ mà nó mới chỉ biết cách đây 2 tuần.
_Mày làm gì trong đây?? – Kì lên tiếng hỏi trước, cách xưng hô đã ko còn lịch sự như lần đầu tiên.
_Kệ tao!! – nó quay đi – Chẳng liên quan tới mày!!
_Sắp trễ học rồi đấy!! Có đi ko hả??
_Thói quen của tao là đi học trễ mà!!
Xong nó lại bỏ đi một mạch để Kì ở lại phía sau.
Ko hiểu sao nó lại ko cảm thấy có thiện cảm với tên Kì này. Hắn là một công tử nhà giàu, phải. Ngày đám cưới của ba lúc ở nhà thờ hình như nó cũng nó thấy hắn thì phải. Mặc dù ko nhìn rõ lắm nhưng nó chắc chắn đó là hắn. Đi cùng với hắn là một con bé và một người đàn ông trung niên. Có thể đó là gia đình của hắn. Ủa mà ba nó có quen biết nhà hắn sao ta?
Mải suy nghĩ, nó lại đụng phải một kẻ nữa. Lần này cũng lại là người quen, đó chính là thằng nhóc lớp 11 đã làm nó chảy máu chân – Nguyễn Trần Đăng Khôi. Nó nhăn nhó đứng dậy rồi quát tháo kẻ ko có mắt mũi kia, đi đứng thế nào mà lại dám đụng vào nó (thực ra là nó đụng trước đấy chứ)
_Tên đi nào đi đứng ko nhìn đường à??? MẮT CÓ LÉ CŨNG PHẢI THẤY MỜ MỜ CHỨ???????????????
_Chị đụng em trước mà?? – Khôi cự cãi.
_Còn cãi giống nữa á? Mày muốn chết đấy phỏng???????????????
_Dạ ko, em sr chị nhak, hì hì!! – Khôi méo mặt cười trừ.
Nó nhăn mặt nhìn Khôi một lát rồi lại nhìn đồng hồ. Mới có 7h45, còn sớm chán. Khi nó toan bước đi thì Khôi bỗng kéo nó lại và hỏi
_Chị ko đi học sao?? Gần trễ rồi đấy!!
_Ko liên quan tới tiền ăn sáng của mày đâu, đứng có quan tâm!!
Nó bực bội buông một câu rồi bước đi. Lần này Khôi ko giữ lại nữa, dù gì cũng đã sắp trễ học rồi, Khôi cũng phải đi học mà. Khôi chạy nhanh ra quầy đồ lấy cặp rồi phóng thẳng tới trường, trong khi đó thì nó lại tiếp tục dạo quanh khắp nhà sách. Cho tới khi tiếng chuông cứu hỏa… à ko, tiếng chuông báo vào lớp vang lên thì nó mới hốt hoảng chạy nhanh ra quầy đồ lấy cặp rồi khẩn trương co giò phóng tới trường với vận tốc 4,9m/s. Nói thì hơi quá một chút nhưng đúng là nó chạy nhanh lắm, có thể tham gia đội điền kinh được rồi.
Hộc… nó thở dốc khi vừa tới cổng. Cánh cổng trường đã khép lại kín mít. Thôi thì hôm nay đành gặp mặt thầy giám thị vậy. Ummm… lấy lí do gì đây ta??
Mải suy nghĩ, nó ko để ý rằng thầy giám thị đã đứng trước mặt. Ông khẽ chau mày rồi cất tiếng oang oang
_Thói quen cũ của em lại nổi dậy à?? Lần này thì là vì gì đây??
_Dạ… thầy… hì hì, em… em… tại em thức khuya để học bài nên…
_Haizz, em lại viện cớ rồi. Mau chạy 10 vòng quanh sân trường đi rồi vô lớp nhanh. Tôi sẽ giám sát để chắc chắn rằng em ko có chạy đểu!!
_Thầy…
Hiz, giờ nó mới hối hận thì đã ko còn kịp rồi. Biết vậy lúc nãy cứ chạy theo thằng Khôi vô trường sớm cho rồi. Trước giờ làm gì có vụ phạt chạy này chứ?
Nó bỏ cặp ra, khởi động tay chân và chuẩn bị chạy. Cùng lúc ấy, Vĩnh Kì cũng chạy tới thở hồng hộc. Nó trố mắt nhìn Vĩnh Kì. Lúc nãy ở trong nhà sách nó cứ tưởng hắn đã đi rồi chứ, sao lại đi học trễ thế này? Còn trễ hơn nó nữa. Đây là lần đầu tiên có người đi trễ hơn nó đấy.
_Cậu là học sinh lớp nào?? Tại sao cũng đi học trễ?? – thầy giám thị lại bắt đầu công việc.
_Dạ… em… em ngủ quên! – kèm theo một nụ cười tươi roi rói.
Thầy giám thị trố mắt nhìn Kì, nó cũng vậy. Tên này bị khùng hay sao nhỉ??
Rõ ràng là lúc nãy nó nhìn thấy hắn ở nhà sách, hắn còn đi học trước nó nữa, làm gì có chuyện ngủ quên? Ko lẽ mắt nó bị quáng gà???
Khẽ chau mày khi hắn bước tới bên cạnh, nó hỏi nhỏ
_Đồ ko có đầu óc, tại sao lại đi trễ hả??
_Tao thích, sao mày?? Cự nự gì? Thắc mắc gì?
_Ko có gì! Đồ ko có đầu óc…
Nó buông một cậu bâng quơ rồi chạy trước. Kì nhìn theo sau nó, hắn lắc đầu buông một nụ cười thích thú rồi chạy theo sát gót nó. Tụi nó cứ chạy “thục mạng”, thiếu điều muốn “hộc xì dầu” vì ông giám thị ngồi theo dõi nên ko thể chạy đểu được.
Sau khi bị “tra tấn đôi chân” xong, tụi nó được thả lên lớp kèm theo một lời đe dọa
_Nếu lần sau còn tiếp tục đi trễ thì cứ tự động chạy gấp đôi hôm nay!!
Má ơi, thói quen và sở thích của nó là đi học trễ, nhưng nếu ngày nào mà cũng bị tra tấn kiểu này chắc nó chết sớm quá…
_Đồ ko có não, sao tự nhiên mày lại đi học trễ hả??
_Để chạy chung với mày cho zui á mà!! – Kì nhe răng cười.
Nó nhếch mép, ko nhìn Kì và đi nhanh lên về trước. Nó băn khoăn ko biết cô có la mắng khi thấy nó đi học trễ sau 1 tuần cả thiện hay ko nữa. Suy cho cùng thì cô cũng chỉ vì thương nó nên mới la mắng mà thôi chứ chẳng có ác ý gì cả.
_Thưa cô em vào lớp!! – nó bước vào lớp và dõng dạc thưa.
Theo sau nó là đại công tử Hoàng Vĩnh Kì, hắn đang bỏ một tay vào túi quần, một tay xách cặp miệng thì huýt sáo. Nó quay lại nhăn nhó nhìn hắn ý muốn nói phải tôn trọng cô chủ nhiệm.
_Haizz, một nữ hoàng đi trễ vừa cải thiện được một tuần lại đi trễ, giờ có thêm một đại ca đi trễ nữa!! Thôi các em vào lớp đi!!
Nó cúi đầu bước xuống vị trí. Ko phải là vì xấu hổ mà nó cúi đầu, mà là nó đang nghĩ đến trò chọc phá tiếp theo, ko biết nên làm theo cách nào đây. Nếu lại ra câu đố nữa thì nhàm quá, với lại giờ nó chẳng thể nghĩ ra câu đố nào cả.
“Ashh, bực mình quá!!” – nó vò đầu bứt tóc.
Kì ngồi bên kia nhìn nó, mỉm cười thích thú.
“Trước giờ nhỏ là đứa con gái thứ 2 ngoài nhỏ Duyên ra có thể làm ình cười. Hay là mình thích nhỏ rồi?? Ko… ko được nghĩ bậy, mình đã có Lam rồi mà… ko được, phải tỉnh táo lại!!” – Kì lắc đầu lia lịa rồi gục mặt xuống bàn… ngủ.
Duy cũng nhìn nó, nhưng bằng một ánh mắt rất khó chịu. Nó tình cờ nhìn sang Duy, hơi nhíu đôi mày và hỏi
_Sao? Bất mãn cái gì??
_Ăn cứ đi học trễ riết, ko biết chán hả?? Chân còn đi nổi hok?
_Mày… nhìn lén hả?? – nó hỏi.
_Ko, tao nhìn đàng hoàng mà!! – Duy cười, nháy mắt với nó.
Nó liếm môi rồi trở lại với dòng suy nghĩ của mình. Đúng rồi, tiết đầu là tiết văn. Muốn văn thì văn, cái gì nó cũng chơi tất… hê hê, sắp có trò mới rồi, nó cảm thấy lòng “lâng lâng”…
Reeng…
Tiếng chuông vào tiết vang lên đánh thức tâm hồn đen tối của nó. Nó giật mình đứng dậy chào cô chủ nhiệm rồi ngồi xuống thật nhanh để chuẩn bị cho trò chơi mới.
Cô giáo văn bước vào. Nó quay sang hỏi Duy
_Ey, hôm nay học bài gì mày??
_Mùa lạc của Nguyễn Khải!! Mà mày hỏi chi zậy??
_Để học chớ làm chi? Hỏi thừa!!
_Ủa hôm nay mày có mang sách hả??
_Oh no!! Never!! Tao trấn lột của con Uyên!!
Nói rồi nó quay lên giật tóc con Uyên. Cô bạn đến phải khổ sở vì cái cách kêu gọi này của nó, liền quay xuống càu nhàu
_Mày kêu ko được hay sao mà cứ giật tóc miết vậy??
_Ok, tao kêu mà mày có nghe ko mới là chuyện kìa!!
Nó chỉ ra cái ko khí hỗn loạn hiện giờ ở trong lớp, Uyên ko nói lại được chỉ biết gật đầu đồng tình. Nó nói đúng quá mà…
_Rồi, có chuyện gì thì nói đi!! Lại kêu tao truyền bá câu đố nữa chứ gì?
_Oh no, bữa nay tao mượn sách mày!!
_Hả???????? Tao có nghe nhầm ko?? Mày mượn sách để học!! Ôi cha mẹ ới, coi Linh nó bị khùng rồi, chạm dây thần kinh rồi!!
_Im mày!! Nói nữa tao cắt lưỡi!! Đưa tao cuốn sách.
Con Uyên nhìn nó bằng con mắt kinh ngạc, ba mươi sáu con mắt còn lại cũng nhìn nó luôn. Lần đầu tiên nữ hoàng câu đố hỏi mượn sách để học hành nghiêm chỉnh. Tất nhiên là con Uyên ko ượn rồi, nhỏ sợ lỡ nó vẽ “bậy” lên sách nhỏ thì toi luôn. Bực mình, nó chồm dậy giật phăng cuốn sách trong tay nhỏ Uyên.
Ngồi ngay ngắn trên ghế, nó từ từ lật sách ra tìm bài. Đây rồi, “Mùa Lạc” của Nguyễn Khải.
“Chậc, nghe cái tựa là biết ko ra gì rồi!! Để coi nội dung ra sao đây!!”
Nó cố gắng đọc thật kĩ văn bản trong khi bà cô cứ thao thao bất tuyệt trên bảng. Nó nhíu mày, có một vài chỗ khá khó hiểu nhưng chỉ sau vài giây là nó giải quyết tuốt luốt, đáng nể.
_Có em nào cho cô nhận xét về nhân vật Đào?? – bà cô đặt câu hỏi khi vừa giảng xong.
Bả thừa biết là chẳng có ma nào biết được câu trả lời vì có đứa nào thèm nghe giảng đâu, vậy mà bả vẫn đặt câu hỏi. Có lẽ bả có ý định dìm chết hết cái lớp này đây mà. Cả lớp thì vẫn ko ngưng cuộc 888 của mình, ko thèm để ý gì tới câu hỏi của bả.
Rầm rầm rầm…
Bà cô văn đập bàn. Tất thảy mọi người đều quay lại nhìn bả.
_Các em đúng là bất trị mà!! Mau trả lời câu hỏi của tôi đi, nếu ko tôi phê giờ E!!
Lời phán quyết của bà cô dường như cũng có chút tác dụng, hơn nửa lớp đã chăm chăm vào cuốn sách, số còn lại thuộc thành phần bất trị cứng đầu vẫn tiếp tục vào cuộc 8 chuyện của mình.
Bỗng cả lớp phải òa lên ngạc nhiên vì nữ chúa của lớp lại giơ tay phát biểu
_Thưa cô em biết ạh!!
_Em đừng hòng chọc phá cô như đã chọc thầy toán. Cô ko để yên đâu!!
_Em nói thật mà cô!! Đào là một phụ nữ mang vẻ đẹp tâm hồn người lao động nghèo!! Cô là hiện thân cho quan niệm sống: “ở trên đời này ko có con đường cùng, chỉ có những ranh giới. Điều cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua những ranh giới ấy.”!!
Ko những cả lớp mà cả bà cô cũng há hốc mồm ngạc nhiên vì nó. Một đứa con gái luôn ngủ trong giờ văn, ko bao giờ chịu nghe giảng vậy mà lại có thể phân tích rạch ròi như vậy.
Dù rằng trong các cuộc thi từ một năm trở lại đây nó đều giành giải nhưng đó là các môn tự nhiên, còn các môn xã hội thì nó chưa bao giờ đăng kí đi thi. Vậy nên sự ngạc nhiên của những người chứng kiến được kì tích ấy ko phải là vô căn cứ.
Nó mỉm cười ngồi xuống, và cả lớp lại một lần nữa òa lên sung sướng vì nó đã cứu cả lớp một bàn thua trông thấy.
“Kekek, để rồi coi tui với bà ai thắng!! Trò chơi này cũng ko tệ, nhưng đây chỉ mới là màn khởi động thôi!! Hãy đợi đấy bà cô già ế chồng khó tính, tôi sẽ dạy cho bà biết sức mạnh của giới trẻ!!”
Bà cô quay lên bảng ghi ghi chép chép. Nó cũng giật quyển vở từ Duy lại và tự mình chép bài. Duy trố mắt ngạc nhiên nhìn nó… nó giật quyển vở lại và cắm cúi chép bài làm Duy ko khỏi lo lắng.
Người ta thường nói, trước cơn bão thường là sóng yên gió lặng. Ko biết nó đang định bày trò gì nữa đây!!
Tiết học vẫn chán ngắt như vậy cho tới gần cuối giờ (vì nó chăm chú nghe giảng mà ko bày trò chọc phá). Gần hết tiết (khi còn lại khoảng 20p), nó giấu Duy phát ra mấy cái gì đó cho cả lớp. Duy đang cắm cúi chép bài và bà cô cũng đang cắm cúi chép. Trong lòng bả đang mừng thầm vì nữ chúa của lớp ko những ko quậy bả mà còn giơ tay phát biểu, rất nhiều lần nữa là đằng khác.
Còn lại 5p, bà cô quay ra định nói gì đó. Nó búng tay “tách” một phát, ko gian vang lên những tiếng nổ kì lạ và rất to khiến Duy và bà cô ngạc nhiên, Kì thì tỉnh giấc.
Bụp… bụp bụp bụp… bụb…bụp…
_Các em lại làm cái trò gì vậy hả??
_Cái này gọi là tiễn zdong đó cô!! Tức là đưa tiễn vong hồn người chết về trời!! Nãy giờ em thấy trong lớp có quá trời hồn ma đứng lắc đầu lè lưỡi chắp tay khấn vái. – nó xổ một tràng.
_Em… em nói vái là vái cái gì hả???? – bà cô giận tới đỏ mặt.
_Dạ, cô đừng trách em!! Em chỉ truyền đạt lại thôi… họ nói là cô dạy còn dở đến nỗi họ muốn chết thêm lần nữa!!
_Hoan hô!! – ba mươi bảy đôi tay vỗ vào nhau hoan hô bài thuyết trình của nó.
Biết là nó chơi khăm mình, nhưng bà cô cũng biết nó có tiếng là thông minh. Nếu mà bây giờ phạt nó ko chừng sẽ chịu chung số phận với thầy toán… bả hơi kinh sợ nên cũng đành cho qua mặc dù biết điều nó vừa nói là cực kì vô lí. Đôi khi nổi tiếng cũng có lợi quá đấy chứ nhỉ? Nó mỉm cười ngồi xuống trong sung sướng vì chiến thắng oanh liệt.
…
Tan học, nó nhanh chóng thu xếp sách vở rồi phắn ra ngoài. Giờ mà về nhà cũng ko biết làm gì nên nó muốn đi lăng quăng trong thành phố, có lẽ như vậy sẽ đỡ buồn hơn chăng?
Ko ngờ rằng Vĩnh Kì đã đứng đợi nó ở ngoài cổng trường.
“Quái nhỉ? Thằng khùng này ra hồi nào mà nhanh dữ vậy??”
Vừa nhìn thấy nó, Kì đã vẫy vẫy rồi tươi cười
_Wey, bên đây nè!!!
Nó nghiêng đầu khó hiểu nhưng cũng bước lại phía hắn
_Có chuyện gì nói lẹ!! – nó nhanh chóng phán.
_Oh, mún đi lăng quăng hok? Dù gì giờ về nhà tao cũng hok biết làm gì nữa!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...