Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
48.
CHIỀU HƯ EM ẤY
30 Tết, Hướng Dương đã về.
Khoảng thời gian này Quý Nghiễn vẫn luôn giữ liên lạc với Thẩm Tú Thanh, cũng biết chuyện Hướng Dương về.
Cậu tính chuẩn thời gian nhưng không ra ngoài đón hắn, nếu cố ý quá sẽ trở nên kì lạ trong mắt trong mắt người khác.
Sáng 30 trên đường rất náo nhiệt, lúc Lâm Nguyệt Cầm mua sắm đi đi về về mấy lần, tự nhiên có rất nhiều lời bàn tán như con nhà nào đã về, nhà ai xảy ra chuyện gì, người này người kia làm sao, gi gỉ gì gi chuyện gì cũng lọt vào tai bà.
Quý Nghiễn nghe bà cằn nhằn hồi lâu rồi mới nghe được chuyện Hướng Dương.
Cậu đang đợi đúng lúc này, lập tức nhảy qua ghế: "Con đi tìm Hướng Dương."
Lâm Nguyệt Cầm nhìn bóng lưng Quý Nghiễn lắc lắc đầu: "Sao lớn đùng rồi mà vẫn y hệt trẻ con thế."
Quý Thu Viễn ngồi trên sofa nghe thấy bèn tò mò hỏi một câu: "Bà nói đứa bé nhà đối diện về rồi à?"
"Đúng thế, gặp được trên đường, tài xế đưa tới đầu làng, còn mặc diện lắm kìa."
Hồi đó lúc Hướng Dương rời làng đi làm cũng được truyền xôn xao khắp làng.
Từ nhỏ Hướng Dương đã là chủ đề bàn tán của cả làng, hoàn toàn không ai nghĩ rằng một người thiểu năng trí tuệ lại có thể tìm được việc làm, quả thật hết sức tò mò, không ít người giữ thái độ dè dặt nhưng phần lớn vẫn là mỉa mai.
Có vẻ Quý Thu Viễn rất tò mò, một người đàn ông trung niên thất nghiệp không có công việc ổn định như ông không tin Hướng Dương có thể làm nên cơm cháo gì lắm: "Nó đã đi hai tháng rồi, có kiếm được tiền không?"
"Sao tôi biết được, ông không biết thì tự đi mà hỏi." Lâm Nguyệt Cầm cũng rất muốn biết nhưng bà hoàn toàn không biết nên trò chuyện với Hướng Dương thế nào, định cạy từ trong miệng Lý Lệ Liên ra nhưng Lý Lệ Liên cứ nói không biết mãi.
Quý Thu Viễn khịt mũi khinh bỉ: "Không kiếm được tiền cũng không sao, chỉ cần không bị lừa là được rồi."
Tâm lí con người thực sự khó nắm bắt.
Trước kia Hướng Dương vẫn còn nhỏ, vì bị tự kỉ nên bố mẹ không yêu thương hắn, Quý Thu Viễn thấy cùng lắm là đứa trẻ này đáng thương, thể hiện sự cảm thông của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu.
Nhưng sau khi Hướng Dương lớn lên, tình thế bỗng nhiên đảo ngược, không chỉ có người đích thân đến tận cửa mời mà còn có một công việc từ trên trời rơi xuống.
So với sự sa sút của bản thân thì tâm lí 'nho còn xanh lắm'* của Quý Thu Viễn bùng phát vì không thấy được điều tốt đẹp của người khác.
Không chỉ Quý Thu Viễn mà e là rất nhiều người trong làng cũng nghĩ vậy.
Hình ảnh của người yếu thế đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, khó mà thay đổi được, những người hẹp hòi chỉ ước gì bộ phận người đó cả đời mãi là kẻ thất bại, không bao giờ có thể đổi đời được.
*: Cố phủ nhận giả tạo một mong muốn vì không đạt được hoặc chê bai và giả vờ khinh khi những gì mà một người không đạt được
Quý Nghiễn không nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ mình, cậu nhấn chuông cửa, nóng lòng muốn gặp Hướng Dương.
Cậu đợi ngoài cửa một lúc lâu, lâu đến mức cậu hoài nghi không biết có ai ở nhà không thì Lý Lệ Liên mới chầm chậm mở cửa, sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không ngăn cản cậu vào trong.
Quý Nghiễn nhạy bén nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn lắm, nhìn vào trong nhà mới thấy Hướng Dương đang đứng ở phòng khách, mặc áo sơ mi và quần dài, tay xách túi hành lí, một cuốn sổ tiết kiệm ở trên sàn.
Cuốn sổ tiết kiệm không thể vô duyên vô cớ rơi xuống đất được, chắc chắn đã bị ai đó ném xuống.
Chuyện gì thế này? Cãi nhau sao?
Không, trông có vẻ như Hướng Dương bị ăn mắng đơn phương thì đúng hơn.
Quý Nghiễn vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu thấy được Lý Lệ Liên đang tức giận, vội vàng đến bên cạnh Hướng Dương, muốn khuyên can: "Cô ạ..."
Lý Lệ Liên cho Quý Nghiễn vào nhà rõ ràng là có chuyện muốn nói, bà cắt ngang lời cậu, nói trước: "Quý Nghiễn, cháu khá thân với Hướng Dương, cháu khuyên nó giúp cô, nếu không kiếm được tiền thì đừng ra ngoài bôi tro trát trấu, về nhà ngoan ngoãn ở đây.
Hàng xóm cứ hỏi cô suốt, cô phiền chết mất...!Cô không nói là Hướng Dương ở ngoài hai tháng toàn tiêu tiền của người ta được...!Đó, cái đứa con gái hồi đó tìm Hướng Dương, cô cũng không biết con bé đó có ý đồ gì...!sao cứ...!sao cứ có cảm giác như đang bao nuôi Hướng Dương ấy..."
Quý Nghiễn sững người.
Dù có là mẹ đẻ thì nói như vậy thực sự hơi quá đáng, hơn nữa bà cũng chưa từng dành tâm tư để hiểu rõ con trai mình, quan tâm hắn đang làm gì.
Việc đầu tiên Quý Nghiễn làm không phải trấn an Lý Lệ Liên mà là nhìn Hướng Dương.
Cậu sợ hắn nghe những lời nói này sẽ bị tổn thương.
Nhưng Hướng Dương hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, đực mặt ra.
Tim Quý Nghiễn thắt lại, cũng chẳng buồn quan tâm Lý Lệ Liên đang ở đây, vội vàng nắm tay Hướng Dương, nhéo nhẹ như an ủi.
Cũng may Lý Lệ Liên đang nổi nóng, không để ý tới động tác nhỏ của Quý Nghiễn.
Bảo sao Lý Lệ Liên lại nghĩ theo hướng đó, Hướng Dương vốn đã ưa nhìn, hơn nữa sau khi mặc bộ đồ này trông càng đẹp trai và thu hút hơn.
Khi rời làng, rõ ràng Hướng Dương vẫn mặc quần áo bình thường, không ngờ sau khi trở về, hình tượng đã thay đổi 360o, hơn nữa sổ tiết kiệm hoàn toàn không có một đồng tiền gửi nào nên Lý Lệ Liên mới nghĩ đến trường hợp ấy.
Bà cảm thấy Hướng Dương chẳng nên thân vẫn hoàn chẳng nên thân, không phải nhà bọn họ không nuôi nổi nhưng nếu như bị người ta bao nuôi thì nhà bọn họ thực sự mang tiếng, mất hết thể hiện.
Quý Nghiễn không biết lúc trước Thẩm Tú Thanh nói với Lý Lệ Liên thế nào, chỉ có thể hòa giải trước: "Cô ơi, chắc là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm gì chứ.
Nào có người bình thường để ý đến Hướng Dương đâu." Vì trước nay Hướng Dương chưa bao giờ phản ứng lại bà nên Lý Lệ Liên gì cũng dám nói, không mảy may quan tâm tới cảm nhận của hắn.
Quý Nghiễn nghe xong những lời đó thấy cực kì khó chịu.
Cậu không vặn lại Lý Lệ Liên nữa, kéo Hướng Dương về phòng.
Vừa đóng cửa lại, Quý Nghiễn không kìm được nước mắt, vừa tức vừa buồn.
Hướng Dương sẽ không khóc nên cậu chỉ có thể khóc thay hắn: "Hướng Dương, cậu đừng để ý.
Cậu tốt lắm...!ưm..."
Quý Nghiễn vừa mới quay đầu lại, Hướng Dương đã lập tức hôn cậu, vừa hôn vừa gạt đi nước mắt của cậu.
Giờ phút này Hướng Dương không còn đờ đẫn như vừa nãy, hắn nhìn Quý Nghiễn với ánh mắt đong đầy dịu dàng.
Quý Nghiễn ngẩn người nhìn hắn, nhất thời quên khóc, chỉ có nước mắt ngân ngấn chảy xuống từ khóe mắt.
Cậu thấy lẽ ra mình phải an ủi hắn mới phải, kết quả là được Hướng Dương an ủi ngược lại.
Hướng Dương vẫn đang hôn cậu, không phải là nụ hôn chứa đựng tình dục, chỉ cần Quý Nghiễn tỏ ra muốn khóc, hắn sẽ cứ hôn nữa, hôn mãi...
Cảm xúc buồn bã qua đi rất nhanh, Quý Nghiễn cũng bị hôn đến thẹn thùng nín không khóc nữa.
Mắt cậu hơi đỏ hoe, như có chút xấu hổ: "Hướng Dương...!cậu giả bộ à?"
Vừa nãy ở phòng khách, Quý Nghiễn đã phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Rõ ràng Hướng Dương đã tiến bộ rất nhiều, có thể tự chăm sóc bản thân, thoạt nhìn chẳng khác người bình thường là bao.
Nhưng rõ ràng hắn lại tỏ ra ngu đần ở trước mặt Lý Lệ Liên nên Quý Nghiễn mới lo lắng đến vậy, tưởng rằng Hướng Dương bị kích động.
Hướng Dương hơi nghiêng đầu nhìn cậu, không biết 'giả bộ' nghĩa là gì.
Quý Nghiễn hỏi bằng lời huỵch toẹt hơn: "Cậu cố tình, đúng không? Cậu không muốn cho mẹ cậu biết?"
Lần này, cuối cùng Hướng Dương cũng 'ừm' một tiếng.
Tâm tư của Hướng Dương không phức tạp như Quý Nghiễn nghĩ, hắn chỉ thấy đơn giản là không cần phải quan tâm đến Lý Lệ Liên, bất kể bọn họ có quan hệ huyết thống hay không, cho dù bà có phải mẹ ruột của mình hay không thì hắn cũng không để ý, cũng sẽ không để tâm người khác nghĩ gì về mình, sẽ không tốn thời gian để buồn phiền chứ đừng nói tới bất cứ cảm xúc dư thừa nào khác.
Hắn sẽ không thể đồng cảm sâu sắc với bất cứ ai chỉ vì bây giờ đã có thể giao tiếp với mọi người, tính cách của hắn đã hình thành từ rất sớm, hắn đã hình thành một bức tường kiên cố không thể phá hủy trong những năm tháng tự cô lập mình, sẽ không bị dao động bởi những lời khó nghe của Lý Lệ Liên và không có gì có thể làm hắn tổn thương.
Trong thế giới của hắn vẫn chỉ có mình Quý Nghiễn, đây là điều chưa từng đổi thay.
Quý Nghiễn nhìn khuôn mặt Hướng Dương chừng vài giây, không nói tiếp nữa.
Hướng Dương vốn không cần chứng minh bất cứ điều gì với bất kì ai bởi những lời bàn tán và đồn đại của người khác luôn tự tiện áp đặt lên hắn.
Hắn không cần giải thích, cũng không cần chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của người khác.
Sau khi bình tĩnh lại, Quý Nghiễn gọi điện cho Thẩm Tú Thanh và nói khéo về chuyện vừa xảy ra.
Thẩm Tú Thanh vẫn đang trên đường về quê, nghe xong bèn tức đến bật cười, tính cách mềm mỏng làm cô đáp lại đầy hài hước: "Chị bao nuôi Hướng Dương à? Chị còn nghĩ thế thật đấy.
Nếu không phải chị vẫn còn trẻ, chưa yêu đương cho đã đời á, nhận làm con trai nuôi chị cũng được ấy chứ."
Quý Nghiễn phì cười.
Có một số người trời sinh đã vui vẻ thoải mái, Thẩm Tú Thanh là một trong số đó, có thể dễ dàng hóa giải tình thế xấu hổ.
Tín hiệu trên đường không tốt, giọng Thẩm Tú Thanh bị ngắt quãng, trước khi cúp máy, cô lại nhắn nhủ vài câu: Quý Nghiễn này, em đừng lo lắng, chuyện này cứ để chị xử lí.
Chừng nào ăn tết xong lúc đến đón Hướng Dương chị sẽ giải thích rõ ràng.
Với cả em cũng đừng nuông chiều Hướng Dương quá, em ấy sẽ bị em chiều hư mất."
Quý Nghiễn hơi sững sờ, lén liếc nhìn Hướng Dương một cái: "Em đâu có..."
"Tốt nhất là em không nha."
Giọng điệu của Thẩm Tú Thanh có chút đùa vui khiến Quý Nghiễn nhớ tới lần Thẩm Tú Thanh nháy mắt với mình, không hiểu sao lại đỏ mặt.
Chắc là cậu...!không đâu nhỉ?
Sau khi cúp máy, Quý Nghiễn lại mắt đối mắt với Hướng Dương.
Hướng Dương lại ghé sát vào, thơm má Quý Nghiễn trước rồi hôn môi cậu.
Quý Nghiễn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi, rất nhanh sau đó đã từ bỏ ngọ nguậy.
Mà trong khoảng thời gian tiếp theo, Hướng Dương bị chiều hư đã học được từ Quý Nghiễn một thành ngữ là 'được voi đòi tiên' ♂.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...