Edit +beta: LenNiNi
Ở trong không khí như vậy, Tố Y cảm thấy mình đúng thật là một cô gái 18 tuổi, kiếp trước xa xôi chỉ như là một giấc mơ.
Chu Thư Linh cái loa lớn này cũng không để cho Tố Y thất vọng. Bây giờ toàn bộ học sinh ban tân văn đều biết, hoa khôi mới nhậm chức của ngành —— Trình Tố Y, đã học hết 13 năm âm nhạc.
Không chỉ sở hữu ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa còn có tài năng thiên phú, không thi đậu trường nghệ thuật Yến Kinh, là bởi vì cô không muốn làm minh tinh, chỉ muốn là phía hậu trường.
Xinh đẹp khiêm tốn lại có tài năng a! Chu Thư Linh cũng sắp đem Tố Y thổi phồng lên tận trời!
Mà ở trên bục chủ trì lễ hội, Lưu Nhất Xuyên trực tiếp tuyên bố: “Trường học chúng ta muốn cử hành cuộc so tài ca sĩ sân trường, tiền thưởng hạng nhất là 5000 nhân dân tệ. Thời gian tranh giải bắt đầu từ ngày 15 tháng này. Ai muốn dự thi ngay hôm nay có thể cùng thầy ghi danh, thời hạn ghi danh (báo danh) là đến hết 8 giờ tối ngày 14. Hơn nữa mỗi người đều có thể trực tiếp đề cử một người vào danh sách đề cử, các em có muốn đề cử người nào không?”
“Có a, Lưu lão sư, em đề cử Tố Y! cô ấy hát rất hay!” Chu Thư Linh trực tiếp ở phía dưới hô lên.
“em cũng đề cử Trình Tố Y!” Đây là Hoàng Thải Vi..
“Thầy, chúng em cũng đề cử Trình Tố Y, dù sao trừ Trinh Tố Y, lớp chúng ta cũng không cũng không có người nào nữa.” không biết là nam sinh nào ở phía sau vừa nói.
“ Được, Trình Tố Y, mọi người đều đề cử em, em có ý kiến gì không? Nếu không có ý kiến, vậy thầy liền đem tên em báo lên trên.” Lưu Nhất Xuyên nhìn về phía Tố Y “Tuy nhiên, sau khi báo tên lên, em còn phải cùng những tuyển thủ trong các lớp khác thông qua vòng tranh giải, mới có thể tiến vào trận chung kết.”
“Lưu lão sư, tranh giải tổ chức ở đâu? Khi nào tiến hành ạ?” Tố Y trực tiếp hỏi
“Sáng sớm ngày mai lúc 9 giờ, tại phòng học âm nhạc. Đến lúc đó mỗi người các em điều biểu diễn một tiết mục, hai người có biểu hiện tốt nhất sẽ đạt được danh sách đề cử. Cố gắng lên, ngày mai tranh thủ lọt vào trận chung kết!” Lưu Nhất Xuyên rất có kỳ vọng với Tố Y trong cuộc thi lần này.
“Tố Y, Tố Y, ngày mai ngươi sẽ hát bài gì a?” Chu Thư Linh hưng phấn xoay đầu lại hỏi Tố Y.
“Ta còn chưa nghĩ ra nên hát bài gì đây” Tố Y chần chờ một chút mới trả lời
“Lần trước ngươi ở nhà trọ hát bài kia nghe rất hay a!, liền hát bài đó đi.” Hoàng Thải Vi nhìn về phía Tố Y
Gần đây Tố Y luôn muốn đem bài hát《 người bạn ngồi cùng bàn*》 soạn lại, nhưng không nghĩ tới lại bị Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh tình cờ nghe được. Hai người đánh giá bài hát này rất cao, cho nên nhất trí đề cử muốn Trình Tố Y hát bài hát này.
* 同桌的你 đayblà tên bài hát ^^ ai vào kugou.com để tên này là tìm được ngay, nghe cũng khá hay, nếu bạn nào tò mò có thể tìm xem nha!
Có thể không hay sao? Bài hát này một trong những sáng tác kinh điển ở thế giới trước kia của Tố Y.
Tố Y có thể vẫn còn có chút do dự, bài hát này mình vốn là muốn giữ lại thời điểm quyết định mới hát. Dù sao cũng là kinh điển, ở thời điểm quyết định mới hát, thành tích hẳn sẽ không quá kém.
“Thải Vi, ngươi nói ngày mai nếu ta hát bài hát kia, đến thời điểm quyết định còn có thể hát nữa sao?” Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi hỏi.
“Dĩ nhiên có thể a! Nghe lời ta, ngày mai cứ hát bài hát kia, nhất định có thể nắm chắc vị trí!” Hoàng Thải Vi mặt đầy kinh ngạc.
“Ai ~ Tố Y a, ngày mai ta cùng Thải Vi cũng đi phòng học âm nhạc cổ động cho ngươi, cố gắng lên!” Chu Thư Linh mặt đầy hưng phấn.
Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn gì, ngươi chính là muốn xem náo nhiệt! Cái gì cổ động cố gắng lên, lừa gạt quỷ đi! Tố Y mặt đầy khinh bỉ nhìn về phía Chu Thư Linh.
“Ở trong phòng học âm nhạc, chắc là cuộc so tài công khai! nếu như các ngươi muốn xem, ngày mai nhớ đi sớm một chút, đến chậm là liền không có vị trí để xem đâu nha.” Tố Y vừa nói vừa thu dọn đồ đạc “Đi thôi, trở về nhà trọ “
Mấy ngày trước, Tố Y ở thư viện tra tư liệu, tìm mấy đài văn nghệ dạ tiệc nhìn. Phát hiện tại thế giới này sân khấu, ánh đèn, quần áo còn có vũ điệu phát hiện ít nhất kém hơn 20 năm thế giới kia của mình. Nhìn những thứ dạ tiệc kia, Tố Y lại có lần nữa hưng phấn khó diễn tả. Nhưng vừa nghĩ đến cuộc sống này chỉ có thể sống trong ánh đèn sân khấu. Tố Y liền toại nguyện rồi!
“Tố Y, ta cảm thấy ngươi hẳn nên làm ca sĩ, ngươi hát thật rất êm tai!” Hoàng Thải Vi vừa đi vừa nói
“Nhưng ngươi không hề cảm thấy làm ngôi sao rất ít tự do sao? cuộc sống chỉ có thể ở dưới ánh đèn sân khấu, không có bí mật, không có riêng tư. Dù là đi ăn một bữa cơm, mọi người cũng muốn nhìn một chút ngươi ăn cái gì! Ăn thịt, người khác nói ngươi ngày mai nhất định mập ra; dùng bửa, người khác lại nói ngươi định giảm cân. Cùng nam nhân nói chuyện, cũng sẽ bị nói thành bị bao nuôi! Vừa đi ra khỏi cửa, tất cả mọi người cầm điện thoại di động hướng về phía ngươi chụp ảnh! Suy nghĩ một chút cũng có thể sợ chết, cho nên ta cảm thấy làm ca sĩ không có gì tốt!” Tố Y thở dài nói.
“Làm sao ngươi biết! Ngươi nói quá khoa trương đi! Mặc dù mọi người đều theo đuổi minh tinh (thàn tượng), nhưng là cũng có chừng mực, sẽ không xuất hiện loại tình huống như ngươi nói. Ngươi nói bị bao nuôi cái gì, truyền thông dám nói như vậy thì chờ ăn cơm tù đi! Dẫu sao quốc gia chúng ta mức hình phạt với tội danh phỉ báng, vẫn rất là nặng.” Hoàng Thải Vi buồn cười nhìn Tố Y nói.
Xem ra ta đối với cái thế giới này còn hiết biết chưa đủ a! Khó trách nguyên chủ đối với cái thế giới này biết đến các minh tinh, cũng chỉ dừng lại ở ống kính trong. Xem ra không phải nguyên chủ không muốn đi tám chuyện minh tinh, mà là không có truyền thông nào dám chế loạn tạo đi chế tạo bát quái a!
Buổi sáng 8 giờ rưỡi, Tố Y cầm đàn ghi-ta đi tới phòng học âm nhạc.
Đẩy cửa ra đi vào, phát hiện trong phòng học bày ra một hàng ghế phía trước, xem ra là cho hệ giám khảo ngồi.
“Bạn học, ngươi là tới tranh giải sao?” một nam sinh nhìn về phía Tố Y hỏi “A! Ngươi là Trình Tố Y đi! Tố Y học muội, Chổ ngồi của ngươi ở bên kia! Đến lúc đó mọi người theo như thứ tự chỗ ngồi biểu diễn tiết mục là được rồi. Tổng cộng có 16 người tham gia tranh tài lần này. Tố Y học muội cố gắng lên!”
“Thật cảm tạ học trưởng, mỗi một ban đều có người đại biểu tới tham gia tranh tài sao?” Tố Y hỏi
“Không sai biệt lắm, nếu hôm nay không dành được danh nghạch, thì cũng không cần lại đi ghi danh, đi dự thi cũng không lấy được thành tích tốt gì, cho nên hâm nay cạnh tranh tương đối khốc liệt.” Nam sinh kia cười trả lời vấn đề của Trình Tố Y.
Đúng là chính thức, Tố Y suy nghĩ.
Phòng học âm nhạc người đến dần dần nhiều lên, 16 người dự thi cũng đều có mặt đầy đủ.
Tố Y hít sâu một hơi, thả lỏng thân thể một chút. Kiếp trước mình đứng trước mấy chục ngàn người biểu diễn cũng sẽ không khẩn trương, bây giờ cũng không cần khẩn trương. Không phải đã đến cái thế giới này sau, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người ca hát sao! Có cái gì càn phải khẩn trương!
Ở thời điểm Tố Y bình phục tự tinh, phần lớn người trong phòng học cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Tố Y. Hoa khôi hệ này cũng rất khiêm tốn, trừ giờ học, thời gian bình thường căn bản là không thấy được người ở nơi nào. Cho nên, hôm nay thật là nhiều người cũng là hướng ánh mắt nhìn về phía Tố Y. Dẫu sao, hoa khôi của ngành biểu diễn tiết mục vẫn rất có lực hấp dẫn!
“Tốt lắm, thời gian đã đến. Mọi người im lặng một chút!”chủ nhiệm hệ* đi lên đài biểu diễn “Hôm nay 16 vị bạn học ban tân văn của chúng ta, phải ở chỗ này thông qua tranh giải, hai người ưu tú nhất trực tiếp tham gia trạn chung kết cuộc tranh tài ca sĩ sân trường. Ta cùng giáo viên các hệ khác sẽ làm ban giám khảo. Mọi người không cần khẩn trương, phát huy ra tài nghệ tốt nhất của mình! được rồi, dựa theo thứ tự chỗ ngồi, từ trái sang phải, bắt đầu so tài đi!” Nói xong trực tiếp đi tới hàng ghế ngồi xuống, cùng những thứ khác mấy vị thầy ngồi chung một chỗ.
*chủ nhiệm hệ tân văn hay còn có thể gọi là lão sư hệ tân văn của Tố Y.
Tố Y nhìn một chút, mình xếp hạng thứ 11, còn thật gần chót.
“Tố Y học muội, một chút nữa ngươi sẽ hát bài gì?” Bên trái nam sinh hướng làm y nhìn nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được cùng Tố Y đáp lời.
“Tôi hát bài hát Nguyên Sang*” Tố Y hướng nam sinh kia cười cười nói
* một bài hát náo đó +///+ ta tìm trên kugou thì có ba bài nhưng không tiện dẫn link. có thể đây là một bài nhạc phim
“Tố Y học muội thật là lợi hại! Ta là đại học năm thứ hai, ta, ta kêu Mao Kiến Tân.” Mao Kiến Tân cảm thấy tim mình đều muốn nhảy ra ngoài! Trực tiếp bị nụ cười của Tố Y làm hoa mắt, đến cuối cùng cũng không biết mình rốt cuộc nói những gì.
“Cám ơn!” Tố Y quay đầu lại, nhìn về phía bục biểu diễn. Nghe mấy bài hát sau, Tố Y liền cũng nghe không lọt nữa! Quá đơn điệu, ca khúc phần lớn tương tự, hơn nữa kỹ thuật hát cũng không có gì để khen hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...