Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Editor tâm tình:

Ừm thì chương 18 hôm qua mình đăng là bao gồm chương 18 + 19. Sự nhầm lẫn này giờ mình mới phát hiện. Cho nên mình tách chương 18 ra làm 2 chương, chắc vì 2 chương này ngắn nên tác giả gộp chung vào. Làm tui đi tìm bản raw chương 19 ngu người (@_@;) (@_@;) (@_@;)

Cô chỉ cảm thấy tim mình nhảy tới cổ họng, cả người ngã xuống, Sở Du vội vàng đưa tay vịn lấy một vách đá, sau cơn mưa, đá rất trơn, không có bất kỳ tác dụng nào. Bồ Tử Hạo một bước đi lên, dùng thân thể đỡ lấy Sở Du đang muốn ngã xuống, lúc này khó khăn lắm với giữ vững được cô. Hắn cũng giật mình, "Cậu không sao chứ?"

"Thế nào?"

"Không té chứ?"

Bạn bè xung quanh cũng thấy được một màn nguy hiểm vừa rồi, bọn họ ở phía sau không biết được tình huống cụ thể, chỉ có thể lên tiếng hỏi. Thầy Trương nghe được giọng nói, đứng trên cao vô cùng lo lắng, hô lớn, "Sở Du, thế nào? Trượt chân té nhào rồi sao?"

"Thầy, không sao! Không té!


Thầy Trương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Cẩn thận một chút! Mưa xong đường tương đối trơn!"

Sở Du bây giờ còn chút kinh hồn bạt vía, vừa rồi cô đụng trực tiếp vào Bồ Tử Hạo, may mà không ngã, nếu không bạn học phía sau cũng gặp tai họa. Nhất Tuyến Thiên quá hẹp, chỉ cần một người té thì giống như hiệu ứng domino mà ngã xuống theo hết.

Bồ Tử Hạo lấy tay đỡ lấy Sở Du, giúp cơ tiếp tục đi về phía trước. Trên núi nhiệt độ hơi thấp, khiến cho nhiệt độ nơi bàn tay của Bồ Tử Hạo càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng chống sau lưng Sở Du, cách lớp áo cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp của tay hắn.

Sở Du nghĩ: Đây là một đại hài tử (thằng nhóc lớn) ấm áp cả trong lẫn ngoài đấy!

Đoàn người rốt cuộc vượt qua được Nhất Tuyến Thiên, Sở Du leo lên đến nấc thang cuối cùng, đứng vững trên mặt đất, thở dài nhẹ nhõm, Bọn họ rốt cuộc cũng đi ra khỏi thạch hạng, lần nữa thấy được ánh sáng. Lúc này, tầm mắt rộng rãi, nhìn núi rừng phía xa xa, chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

Sở Du thành tâm nói cảm ơn với Bồ Tử Hạo đang đứng sau lưng, Bồ Tử Hạo ngược lại hỏi, "Tay cậu không sao chứ?"

Sở Du xòe bàn tay ra mới phát hiện có vết xước, đoán chừng là do vừa rồi ở trên vách đá quẹt phải. Vừa rồi ở Nhất Tuyến Thiên cô sợ mình dừng lại sẽ làm đội hình phía sau bị đứng, không nhìn kỹ mà cứ tiếp tục đi, cũng may vết thương không nghiêm trọng. Chẳng qua là trầy da một chút.

Bồ Tử Hạo đưa cho Sở Du một chai nước suối, để cô rửa vết thương. Sở Du nghe lời làm theo, vừa rửa vết thương vừa cảm thấy có chút vi diệu. Bồ Tử Hạo nhìn vậy nhưng năng lực trong cuộc sống mạnh hơn cô nhiều, vô cùng tỉ mỉ, cô tự thẹn mình không bằng.

Một lát sau, nhóm người cuối cùng cũng tới đỉnh núi, Trần Huyên hướng Sở Du vẫy tay một cái, đi tới. Mọi người leo leo trèo trèo một thời gian dài, không mệt mỏi mới lạ, từng nhóm nhỏ chia ra ngồi nghỉ ngơi. Trên đỉnh núi có một tiệm nhỏ bán nước uống và đồ ăn nhẹ, giá cả tương đối đắt, nhưng mà, có một tiệm khác bán ổ khóa nhỏ lại hấp dẫn được sự chú ý của học sinh.

Chỗ rìa đỉnh núi có lan can, là một dây xích thật dài ngăn du khách lại, tránh để bọn họ lạc đến những nơi quá vắng vẻ. Trên dây xích ấy treo rất nhiều móc khoá cầu nguyện, mỗi một móc khóa đều có những dòng chữ khác nhau, thể hiện tâm nguyện của người viết.

Trần Huyên và Sở Du nhìn một lượt dây xích, mỗi người đều có những mong ước khác nhau, tình yêu, sự nghiệp, người thân, sức khỏe,... Trần Huyên hứng chí bừng bừng nói, "Du nhi à, cậu có muốn làm một cái không? Tụi mình chuẩn bị thi đại học, cầu một cái liên quan đến chuyện học hành đi?"


Sở Du lắc đầu một cái, Trần Huyên kinh ngạc, "Vậy cậu muốn cái gì? Sức khỏe?...Hoa đào?"

Sở Du dở khóc dở cười, "Tớ không muốn, nếu cậu thích, tớ có thể cùng cậu đi mua một khóa nguyện cầu."

Hai người ở trong tiệm lựa chọn một cái, Trần Huyên muốn cầu nguyện chuyện học hành, cô nhờ người trong tiệm khắc "học hành thành công" cùng với tên của mình. Trần Huyên nhận lại khóa đã được khắc chữ, cùng với Sở Du tìm một vị trí thuận lợi, thành tâm cầu nguyện một hồi, đem khóa của mình trịnh trọng khóa lên xích sắt.

Trần Huyên loay hoay với ổ khóa của mình một chút, không nhịn được lại tiếp tục giựt dây Sở Du, "Cậu thật sự không cầu một cái sao? Hiếm khi được đến Hoàng Sơn một lần, cậu có thể cầu cho người thân của mình nha?!"

Sở Du lắc đầu một cái, bất vi sở động[1].

[1]bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Trần Huyên hơi nghi ngờ, "Cậu không tin cái này sao? Chính là cầu nguyện đó nha. " (ở đây có lẽ ý của Trần Huyên muốn nói là chỗ này cầu được ước thấy hoặc đại loại vậy, nhưng mà tác giả không đề cập rõ.)

Sở Du bình tĩnh nói, "Không, tớ thật sự tin, cho nên càng không dám cầu."


Cô có thể sống lại thêm một lần nữa, điều này chứng tỏ có một lực lượng huyền diệu bí ẩn nào đó, khiến cho cô càng không muốn cầu nguyện. Sở Du nhẹ nhàng nói, "Cầu người không bằng cầu mình, ông trời phải hoàn thành nhiều nguyện vọng như vậy, cũng có lúc rất mệt mỏi chứ? Tớ sẽ không tăng gánh nặng cho ông ấy nữa, hơn nữa nếu thành sự thật còn phải làm lễ tạ ơn."

Sở Du không thích cảm giác cầu xin người khác, càng không muốn nợ người khác cái gì, cho dù người này là ông trời, cũng không được. Cô không muốn nhận quá nhiều nhân tình, khiến cho cô cảm thấy gánh nặng và áy náy. Nếu như muốn cái gì thì sẽ đem hết toàn sức lực của mình đi tranh thủ, cô sợ nhận của người khác quá nhiều, cô không trả nổi.

Trần Huyên cái hiểu cái không, chẳng qua là không cưỡng ép nữa.

Sở Du và Trần Huyên ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi một hồi, cô nhìn thấy Bồ Tử Hạo đang đứng một mình một góc, hắn đưa tay cài khóa nguyện ước lên xích sắt, chỉ là không biết hắn cầu cái gì. Sở Du có chút tò mò, Bồ Tử Hạo chắc chắc sẽ không cầu nguyện chuyện học hành, cô không biết hắn sẽ cầu cái gì, nguyện vọng của một người sẽ phản ánh ra rất nhiều thứ.

Sở Du cũng không có thói quen theo dõi người khác, cuối cùng cũng không chạy lên nhìn, lát sau liền vứt chuyện này sau ót.

Bồ Tử Hạo cầu không phải học hành, cũng không phải tình yêu. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc khóa nguyện ước đã cài chắc, đón lấy làn gió núi hơi lạnh, tâm tình của hắn giờ cũng như núi cao vậy, bình tĩnh. Hắn sẽ không cưỡng cầu nhân duyên với Sở Du, bởi vì biến số ở tương lai quá nhiều, hắn có thể không phải là lựa chọn tố nhất dành cho cô ấy, cho nên, hắn xin khóa bình an.

Hắn hy vọng cô có thể cả đời thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ, coi như dù bên cạnh cô không phải mình, thì cô cũng sẽ hạnh phúc. (cảm động thật:"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui