Chàng trai mỗi cử động đều ưu nhã như hoàng tử, sau lưng một đám người vây quanh đều mặc comple màu đen, bên cạnh hắn Abe mặt cũng lạnh lùng, đeo kính đen rất có khí thế, trừ cây cà rốt trên tay hắn ra thì đây đúng là một bức tranh đẹp.
Đoàn người đi tới trước mặt Đào Bảo Nhi thì ngừng lại.
Trong nháy mắt này Bảo Nhi cũng trở thành hoa si rồi, trái tim cũng đập loạn nhịp. . . . . .
Người chung quanh thật hâm mộ cùng đố kỵ, tất cả ánh mắt như phóng đạn vào Bảo Nhi. . . . . .
Tịch Nhan nhìn chằm chằm, nửa ngày mới nói: "Đưa ra đây!"
Bảo Nhi sửng sốt một hội, theo ánh mắt Tịch Nhan, mới phát hiện hắn đang nhìn túi của mình.
Mở ra nhìn, một bó cà rốt được xếp thật chỉnh tề bên trong, phía trên tựa hồ còn có mùi bùn đất, rất mới mẻ.
Bảo Nhi một hồi đầy vạch đen, đem cà rốt đưa cho Tịch Nhan, oán thầm: người này sẽ không vì đuổi theo một bó cà rốt này mà đuổi theo ra tận nước ngoài đi.
Tịch Nhan cầm cà rốt hoa lệ xoay người đi. . . . . .
Abe quay đầu lại, mặt mỉm cười khích lệ: "Thi đấu cho thật tốt."
Tịch Nhan chợt ngừng lại, khốc khốc quay đầu, mọi người cảm thấy hắn muốn đến thổ lộ một câu yêu thương hoặc là dặn dò cái gì thì hắn lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng làm mất mặt."
Bảo Nhi mới vừa dâng lên một chút xíu cảm động, trong nháy mắt cả người loạng choạng, người này nói một lời quan tâm sẽ chết a!
Đến khách sạn.
Bảo Nhi ngược lại không kích động lắm, nghĩ đến Abe cùng Tịch Nhan cũng ở gần đây, giống như rất an tâm.
Hơn nữa Tịch Nhan nói một câu kia, đừng làm mất mặt, để cho ý chí chiến đấu của cô bỗng trở nên sục sôi.
Không còn lo lắng hồi hộp, sáng hôm sau Bảo Nhi liền tinh thần phấn chấn đi theo thầy huấn luyện thăm quan nơi này.
Trường học giao hữu với Nam Trung cũng là trường cấp ba, chỉ là người ta thật sự sớm trưởng thành, mới là học sinh cấp ba nhưng đã rất già dặn ra dáng người lớn.
Này cánh tay quơ múa vợt tennis, hết sức có lực.
Hai bên ngôn ngữ bất đồng, nhưng cũng không làm cho không khí bớt đi sự náo nhiệt.
Thầy huấn luyện viên cũng không phải là ngồi không, một bộ trung thực hình tượng giống hệt lão nông dân âm thầm phân tích thực lực và cách đánh của đối phương.
Trận đầu, Bảo Nhi xếp thứ ba, ra sân trước, thầy vỗ vỗ bả vai của cô, ngoài dự đoán không có dài dòng, chỉ là nói: "Bảo Nhi không cần có áp lực, thua cũng không có vấn đề gì."
Một câu nói đơn giản, nhất thời khiến Bảo Nhi tăng thêm áp lực, đối thủ là cô gái người da trắng có làn da rám nắng và mái tóc dài, chân dài, vóc dáng rất cao lớn, chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng người, so với Bảo Nhi khỏe mạnh hơn rất nhiều, giống như là người trưởng thành thi đấu cùng cô gái nhỏ. Trong đám bạn học dáng dấp Bảo Nhi cũng được coi là cao, nhưng đứng trong trường thi đấu lại có vẻ hết sức nhỏ nhắn.
"Đây là trận đầu của mình, tuyệt đối không thể mất thể diện, nếu bị thua bị Tịch Nhan cùng Abe, nhất định sẽ bị khi dễ thật lâu ." Nghĩ tới đây, Bảo Nhi lấy ra 12 phần nghiêm túc ra sân.
Thầy huấn luyện viên ở dưới khán đài hắc hắc cười gian.
Bảo Nhi bình thường ở trong sân tập của đội đều chơi bóng rất là dịu dàng, trừ lần thi đấu cùng với Doãn Thiên là đánh không nể tình, tất cả mọi người đã quên cô ấy có chiêu thức phát bóng sát thủ.
. . . . . . Một cuộc thi đấu kết thúc, cô gái da trắng sắc mặt đã trở thành đen thui bỏ đi. . . . . . Điểm số chênh lệch quá xa rồi, thiếu chút nữa không có điểm nào.
Kết quả khi Bảo Nhi trở lại, thấy thầy huấn luyện miệng há hốc, những người khác cũng mang bộ mặt như gặp quỷ.
Ngày thi đấu thứ hai, có lẽ là thầy huấn luyện có cảm giác giống như mình lợi dụng một cô bé đả kích thể diện của nước bạn có chút không còn tình hữu nghị, dù sao người ta cũng là chủ nhà, cho nên lúc bảo Nhi lên sân đấu, thầy cố ý dặn dò: "Bảo Nhi thả lỏng, trận này tùy tiện đánh là được rồi."
Bảo Nhi vừa nghe, trực tiếp hiểu theo ý tứ bình thường của Vương lão đầu.
Trận thi đấu tranh dành phần thắng mà lão đầu cũng bảo mình tùy tiện đánh, đó chính là không coi trọng mình, biết chắc mình sẽ thua nên cũng không buồn nói thêm lời nào rồi, đối thủ kia nhất định mạnh đến vô địch.
Đi theo Tịch Nhan luyện bóng, Bảo Nhi luôn hiểu rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, không lúc nào dám lười biếng luyện tập. Nếu để cho cô tùy ý đánh, cô liền dùng thử cái đấu pháp biến thái kia của Tịch Nhan đi, dẫu có thua thì cô cũng đã gắng hết sức rồi.
Vì vậy. . . . . . Người đối thủ da đen mặt trắng bạch rời khỏi hiện trường.
Kết quả này của Bảo Nhi, thầy huấn luyện miệng vẫn cười lớn như cũ, Bảo Nhi không hiểu, chẳng lẽ thầy chính là để cho mình tùy ý đánh, hôm nay đối thủ giống như có chút yếu!
Ngày thứ ba Bảo Nhi quyết định không muốn để ý quá nhiều, thầy huấn luyện nói thế nào thì sẽ làm thế ấy.
Mà thầy huấn luyện lại tự trách mình nhất định là chỉ thị của mình qua mơ hồ rồi, ngược lại khiến đứa bé kia hiểu lầm, vì vậy hôm nay chờ Bảo Nhi ra sân, hắn rõ ràng nói: "Bảo Nhi, em đánh bóng khống chế tiết tấu một chút, chậm một chút, đối thủ đã từng tham gia so tài quốc tế."
Thầy giữ tại ý là người ta đã tham gia tranh tài quốc tế, em đừng khiến cho người ta qua mất mặt, chậm rãi đánh xong là được.
Nhưng trong lòng Bảo Nhi lại thấy hơi sợ, hết sức nghiêm túc quan sát vị đối thủ đã từng tham gia tranh tài quốc tế, hai trận trước nhất định là Vương lão đầu cho mình buông lỏng, vị này mới thật sự là đối thủ, nếu không Vương lão đầu sẽ không giao phó mình đánh chậm một chút.
Bảo Nhi đang quan sát đối thủ, đối thủ cũng ở đây quan sát Bảo Nhi, nhìn hai ngày so tài vừa rồi hắn cảm thấy hết sức sợ hãi cô gái Trung Quốc có dáng dấp như thiên sứ này.
"Không phải sợ, không phải sợ, lấy dũng khí tiến lên." Vị tuyển thủ quốc tế này tự động viên mình.
"Đánh thật tốt, cố gắng đánh, đừng làm mất mặt." Bảo Nhi cũng trấn an mình cố gắng lên.
Tranh tài rất nhanh kết thúc. . . . . .
Bảo Nhi cau mày, chẳng lẽ thầy huấn luyện vẫn còn đang cho mình tập làm quen với cường độ trận đấu? Khi nào mới có thể gặp đối thủ mạnh thực sự đây?
Thầy huấn luyện miệng há thật to, hắn kêu Bảo Nhi đánh chậm một chút, kết quả cô liền đánh rất chậm rất chậm, lại làm cho đối thủ chạy nhanh tắt thở. . . . . . Cô thật là xấu, nhân tài a!
Trận đấu cuối cùng.
Trước giờ ra sân, Bảo Nhi chờ thầy huấn luyện tới dặn dò cô.
Thầy nhìn cô một chút, cuối cùng lắc đầu một cái, cũng không nói gì, ngược lại nhìn đối thủ của Bảo Nhi với ánh mắt đồng tình.
Bảo Nhi bị biểu tình của thầy huấn luyện làm cho rung động, Vương lão đầu cũng không nói lời nào, đối phương mạnh như vậy sao? Vương lão đầu này thể hiện khuôn mặt đau thương chính là đang muốn nói lời mặc niệm cho mình sao?
Bảo Nhi vô cùng tức giận, không thể mất mặt! Lần nữa ý chí chiến đấu sục sôi lên sân bóng.
Đối phương thật là phải khóc thật thê thảm a. . . . . . Tại sao đến ngày tranh tài cuối cùng lại còn gặp phải vị nữ sát thủ Trung Quốc này. . . . . .
Bảo Nhi năm trận đều toàn thắng, dành được giải nhất, thầy huấn luyện viên đối với thành tích của lần thi đấu hữu nghị này vẫn là bao che, vô cùng cao hứng khiến nước mắt chảy không ngừng: "Nhân tài a!"
Thi đấu kết thúc thì cho phép mọi người được đi chơi tham quan các nơi trong khoảng thời gian rảnh.
Bảo Nhi lấy được một món tiền thưởng lớn, thu hoạch ngoài dự đoán. Cũng muốn đi theo mọi người cùng nhau đi chơi, thuận tiện mua chút vật kỷ niệm mang về.
Đoàn người chuẩn bị đi Tháp Eiffel, lại ngoài ý muốn gặp Đào Thi Thi.
Đào Thi Thi một thân từ đầu đến chân hàng hiệu mới tinh, hiển nhiên là mấy ngày nay chỉ lo đi mua sắm. Cô ta hả hê liếc mắt nhìn bộ quần áo thi đấu tennis mà Bảo Nhi đang mặc muốn thị uy, sau đó dịu dàng ôm lấy cánh tay Doãn học trưởng nói: " Anh Doãn Thiên, em cũng chuẩn bị đi Tháp Eiffel, ba em mướn một chiếc limousine, một lát nữa sẽ tới, anh đi cùng em nhé, được không."
Đào Thi Thi đang làm nũng , một chiếc Lincoln phiên bản dài chậm rãi đi tới đây.
Vợ chồng Đào Khánh Hoa ngồi ở trong xe, ân ái vô cùng.
Một nhóm đồng học thấy xe này, đối với Đào Thi Thi thật hâm mộ, nhà cô ta quả nhiên là có tiền, thật hạnh phúc.
Đào Bảo Nhi đứng ở phía sau đám người, vẻ mặt nhàn nhạt.
Doãn Thiên một trận rối rắm, một bên là xe Lincoln sang trọng, một bên là Đào Bảo Nhi xinh đẹp, hắn đã muốn làm hộ hoa sứ giả lâu rồi, nhưng nếu từ chối với Thi Thi cũng không phải cách làm thông thường của hắn.
Lúc này Đào Khánh hoa mắt nhếch lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy Bảo Nhi.
Sửng sốt một chút, mới nhớ tới vợ và con gái cũng đã nói chuyện với mình về việc Bảo Nhi đi tham gia thi đấu giao hữu, mình không để ý nhiều, không nghĩ tới là lại gặp tại Paris.
Giữa một đám nam thanh nữ tú quần áo hết sức đa dạng, Đào Bảo Nhi lại có vẻ hết sức mộc mạc với một thân quần áo thi đấu tennis trăng tinh tươm, khiến Đào Khánh Hoa không khỏi cảm thấy mất thể diện, giống như mình ngược đãi đứa con gái này vậy, hơn nữa sau lần xung đột trước, hắn vẫn chờ Bảo Nhi tới nhận lỗi, không nghĩ tới thậm chí bóng người cũng không trông thấy.
Lúc này thân là cha, hắn cũng có một chút cảm giác xấu hổ, ngay phía sau xe chất đống một núi quần áo hàng hiệu, nhưng lại không có một thứ nào là mua cho Bảo Nhi, còn lúc tức giận thì lại luôn nghĩ tới con bé đầu tiên.
Hắn làm mặt nghiêm nghị nói: "Đào Bảo Nhi con lên xe cho cha ."
Trong lúc nhất thời, Đào Thi Thi thả lỏng cánh tay đang lôi kéo Doãn Thiên, căm tức nhìn Đào Bảo Nhi, giống như cô ta dám đồng ý, mình liền tiến lên xé tan cô ta ra.
Bảo Nhi đứng ở đó, cắn môi, hôm nay gió hơi lớn, làm cho mắt cô có hơi hồng, người đàn ông trong xe đó là cha của cô, mấy ngày nay cô tham gia đánh tennis, hắn chưa bao giờ xuất hiện, hắn đưa mẹ con kia đi dạo phố du lịch, hắn sao lại có nhiều thời gian dành cho bọn họ đến thế, lại chẳng nỡ chia cho cô một chút xíu, một câu khen ngợi cũng không có, cha trước kia không phải như thế.
Lúc này một chiếc Maybach gia trưởng đen nhánh lái tới, trực tiếp dừng ở trước mặt của chiếc Lincoln kia.
Đám bạn học mới vừa rồi còn đang trầm trồ là Lincoln hào hoa, thấy chiếc Maybach này càng thêm xa hoa, quả thật chính là chân không thể bước đi được rồi, loại xe này, ở tronng nước căn bản không có một chiếc nào.
Cửa xe mở ra, trong xe tối đen không nhìn thấy người ở bên trong, chỉ thấy một cây cà rốt đỏ tươi đưa ra ngoài.
Bảo Nhi nhất thời cảm thấy cực kỳ thân thiết, giống như là một con lừa vậy nhìn thấy cà rốt liền rất là vui vẻ lên xe.
Một giây sau đó, Đào Bảo Nhi theo Maybach biến mất ở trước mặt mọi người, giống như chưa từng xuất hiện qua, chỉ lưu lại làn khói xe nhàn nhạt.
Đào Khánh Hoa tức giận giơ chân đạp một cái thật mạnh.
Doãn Thiên vốn là thấy xe Lincoln hai mắt liền tỏa sáng, nhìn lại một chút xe Maybach nghênh ngang rời đi, tay run run, hối hận mới vừa rồi không có sờ xe kia một cái, hắn buồn bực nói: "Thi Thi, đừng để ý tới tôi, nếu để cho tôi đi cùng cô tới Tháp Eiffel bây giờ thì cả hai chúng ta đều cảm thấy khó xử."
. . . . . .
Bảo Nhi lên xe, mới phát hiện bên trong còn sang trọng hơn so khách sạn, Tịch Nhan lười biếng tựa vào ghế sa lon, cầm trong tay một cây cà rốt, không coi ai ra gì gặm.
Abe bận rộn ăn cái gì đó, có một màn ảnh máy vi tính đang chiếu phim điện ảnh, quang cảnh rất thân thuộc, giống như lại trở về biệt thự.
"Chúng ta là đang đi nơi nào?" Bảo Nhi tò mò hỏi.
Abe uất ức lắc đầu một cái, nhìn Tịch Nhan một chút.
Tịch Nhan mở ra cúc áo trên cùng của áo sơ mi nói: "Ăn cơm."
"Thật ra thì các cậu là cố ý tới tìm tôi thôi." Bảo Nhi đột nhiên nghĩ đến cái gì có chút cao hứng nói.
Trong nháy mắt, Tịch Nhan có chút cứng ngắc, ngón tay thon dài của hắn dừng ở trên nút áo một chút, "Thuận đường."
Abe ngậm một búng máu trong cổ họng không dám phun ra. . . . . . Ngươi nha ngồi máy bay tới đây mà là thuận đường. . . . . . Thuận em gái ngươi. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...