Sơn Hà Nhật Nguyệt

Mùa hè năm Khang Hy thứ ba mươi bốn, dường như đặc biệt tới sớm hơn thường lệ.

Mới vừa vào tháng 5 chưa được bao lâu, không khí đã bắt đầu trở nên oi bức, làm rất nhiều người phải thay y sam lục mỏng, nhưng dù có vậy thì khi đi ra ngoài dạo một vòng, cả người sẽ lại mồ hôi nhễ nhại như cũ.

Bốn góc Diên Hi Cung đặt băng khối, cửa sở mở toan, vẫn không cách nào xua tan cơn nóng này.

Nghi Phi vận một thân Kỳ phục màu xanh biển viền hoa sen, nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, phía sau lưng kê một tấm đệm gấm, đang mệt mỏi tinh thần uể oải, chợt thấy đại cung nữ Cẩm Tú từ bên ngoài tiến vào, hành lễ nói: “Nương Nương, Dục Tú Cách cách đã đến, đang đợi bên ngoài.”

Nghi Phi lập tức lên tinh thần, ngồi dậy nói: “Mau truyền nó vào.”

Cẩm Tú vâng lời, lại lùi ra ngoài thông truyền.

Lát sau, một thiếu nữ đi theo sau lưng Cẩm Tú, chân mang Kỳ hài, thướt tha sinh động đi vào.

“Tham kiến nương nương.”

“Hài tử này thật là, bày đặt cung cách lễ nghi với ta làm gì, mau qua đây, để ta xem gầy ốm ra sao!” Nghi Phi sẵng giọng, ngoắc ngoắc thiếu  nữ.

Dục Tú mỉm cười, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nghi Phi, rất tự nhiên dựa vào nàng, biểu tình vô cùng thân thiết. “Cô cô được Hoàng thượng coi trọng, con không tiện mỗi ngày tiến cung sợ lại khiến người thấy phiền.”

Ngoại tổ của Dục Tú, là nhạc phụ nhạc mẫu của An Thân vương, đương nhiên mẫu thân của nàng là Hòa Thạc Cách cách, còn phụ thân của nàng là Quách Lạc La? Trên danh nghĩa cũng xem như là đường ca của Nghi Phi. Chỉ có điều phụ mẫu của Dục Tú mất sớm, nàng được An Thân vương nuôi dưỡng từ thuở bé, thân phận cao quý, rất được sủng ái, cũng do đó đã tạo nên tính cách không sợ trời không sợ đất, mạnh mẽ hướng ngoại của nàng.

“Giỏi cho ngươi cái con bé này, lá gan không nhỏ, còn dám ghẹo của ta!” Nghi Phi chọc chọc trán nàng, cười mắng, hai người cười đùa trong chốc lát rồi mới vào đề chính.

“Năm ngoái đại tuyển dù bài tử của ngươi được giữ nhưng lại kiếm cớ tránh chỉ hôn, ta dung túng ngươi, cũng xoa dịu Hoàng thượng dùm ngươi, cố gắng kéo cho ngươi thêm một năm, năm nay không cách nào có thể tránh tiếp nữa.”

Dục Tú nghe vậy chỉ phùng miệng. “Con vẫn chưa tìm được một người vừa lòng, con cháu Bát Kỳ, ai nấy đều quần áo lụa là, mới lớn chút thì trong phủ còn có cả thiếp thất hay a hoàn ấm giường, con không mong vừa vào cửa đã phải chia xẻ trượng phu!”

Nghi Phi nhìn nàng, lắc đầu. “Những lời đó ngươi nói toang quác như vậy mà không thấy ngượng miệng sao! Muốn tìm một người trượng phu không nạp thiếp, không cưới Trắc phúc tấn hoặc Thứ phúc tấn, ngươi thử đi cùng trời cuối đất liệu tìm được mấy người hả, ta đã nói với ngươi rồi, cũng do chuyện năm xưa Tiên đế chỉ sủng ái một mình Hiếu Hiền Hoàng hậu, nên Hoàng thượng rất kiêng vị đối với việc độc chiếm chỉ sủng ái một người, ngươi ở đây ỉ ôi với ta đôi ba câu thì cũng được, ngàn vạn lần không nên nói những lời này ra ngoài, biết không!”

Dục Tú nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nghi Phi, vội cười: “Cô cô cứ yên tâm, ta nào phải người không biết phân biệt nặng nhẹ, chỉ là hiện tại nhìn khắp Bát Kỳ, thật sự chưa ai đáng để con chú ý cả.”

Nghi Phi không còn cách nào khác với nàng, chỉ đành cười mắng: “Ngươi cứ nói vậy, người ta không biết còn tưởng rằng ngươi là Cố Luân Công chúa của Hoàng hậu đấy, được rồi, tự ngươi không chọn, bỏ lỡ cơ hội, cũng đừng trách ta cùng Hoàng thượng tìm đại một người cho ngươi, đến lúc đó xem ngươi khóc cũng khóc không ra nước mắt!”

Dục Tú lại chỉ giở trò làm nũng: “Con biết cô cô nhất định xót con mà, lần này bảo con tiến cung là vì có chuyện quan trọng sao?”

Nghi Phi cười như có như không. “Người đừng mong đánh trống lảng, chuyện quan trọng thì cũng là chuyện này thôi, hiện tại có một người phù hợp với yêu cầu của ngươi, còn rất xứng đôi với ngươi nữa.”

Tính tình của Dục Tú không giống nữ tử thông thường, nghe cũng không có lấy chút xíu ngại ngùng nào, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Ai?”

“Bát A ca Dận Tự.”

Dục Tú khẽ nhíu đôi mày thanh tú, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Có phải là Bát A ca lớn hơn con hai tuổi không?”

Nghi Phi gật đầu.


Nàng không vui. “Cô cô, con nhớ không lầm ngạc nương của hắn không phải xuất thân từ gia đình tội nhân sao, điều này...”

Còn chưa dứt lời đã bị Nghi Phi che miệng.

“Nói xằng nói bậy gì đấy! Lời này ai cho ngươi nói?! Đừng quên, ngạc nương nó bây giờ là Lương Tần, luận thân phận, cũng là người mà ngươi phải quỳ xuống hành lễ đấy!” Nghi Phi tuy rằng hơi chua ngoa, nhưng không phải không biết nặng nhẹ, bằng không cũng không có khả năng được Khang Hy sủng ái nhiều năm qua, nay thấy chất nữ mở miệng vô lễ, lập tức quát bảo im ngay.

Dục Tú hiếm khi thấy Nghi Phi nghiêm khắc như vậy, thoáng nghẹn họng rồi lại hơi tủi thân: “Là chất nữ lỡ lời, nhưng con cũng chưa từng gặp Bát A ca, vạn nhất là một người mũi lệch miệng méo...” Nói được một nửa cũng tự phác giác điều này không có khả năng, không khỏi lại bật cười.

Nghi Phi thấy bộ dạng vô tâm vô phế của nàng, vừa tức vừa buồn cười. “Ngươi kéo dài thêm một năm bỏ lỡ kỳ chỉ hôn cho tôn thất trong đợt đại tuyển năm ngoái, Hoàng thượng cũng đã chỉ hôn xong cả rồi, với thân phận của ngươi lại không thể hạ mình làm thiếp được, trong các Hoàng a ca, Dận Kì, Dận Hữu đều đã thành thân, người còn sót lại mà tuổi tác tương đương với ngươi cũng chỉ có Bát A ca.”

Thấy Dục Tú còn muốn ý kiến, nàng đưa tay cản lại, rồi nói tiếp: “Ngươi hãy nghe ta, con quý nhờ mẹ, nhưng ngược lại cũng là mẹ quý nhờ con, và điển hình chính là ngạc nương của Bát A ca, tuy thân phận không cao, nhưng bản thân nó lại rất được Hoàng thượng coi trọng, nếu như cần mẫn làm việc, tương lai cũng không phải không có cơ hội tiến thêm một bước, ta thấy tuy nó tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc dày dạn thận trọng, là một người đáng để phó thác.”

Dận Tự thoáng im lặng, nàng cũng đang đắn đo, suy nghĩ chốc lát rồi thấp giọng nói: “Con còn chưa gặp hắn, chẳng biết tướng mạo thế nào...”

Nghi Phi mỉm cười, biết chất nữ đã dao động. “Đương nhiên là tuổi trẻ phơi phới, rạng rỡ, nó và biểu ca của người có quan hệ rất tốt, cũng không ít lần tới thỉnh an ta, trách chỉ trách các ngươi tự mình vuột qua nhau, nếu ngươi muốn gặp, bây giờ ta bảo nó ghé qua đây.”

Dục Tú hai gò má ửng đỏ, đôi mắt lại sáng trưng, ôm cánh tay Nghi Phi lắc lắc. “Người ta biết cô cô thương người ta mà.”

Nghi Phi cười cười, gọi người vào, đi mời Bát A ca, một bên cùng chất nữ tiếp tục cười đùa.

Trên thực tế, nàng đã có sẵn dự tính trong lòng.

Về phương diện cưng chiều chất nữ, là muốn tìm một mối lương duyên tốt đẹp cho nàng. Về phương diện khác, đằng mẹ của Bát A ca xuất thân thấp hèn, ở trong cung không chỗ nương tựa, Huệ Phi có nhi tử thân sinh của riêng mình, cũng sẽ không dự tính nhiều về tương lai cho hắn, nếu hắn muốn tiến thêm một bước, phải tìm được chỗ dựa vững chắc có thế lực trước đã, con đường thông gia, chính là suy xét hay nhất.

Gia tộc Quách Lạc La thị bề thế, không thiếu người làm quan trong triều, nếu cưới Dục Tú với Bát A ca mà nói không thể nghi ngờ chính là cách giúp nâng cao thân phận, mà với nàng, cũng có thể nhân cơ hội này giúp nhi tử nắm giữ một người huynh đệ không gia thế không bối cảnh, qua lần thông gia này, Bát A ca ắt phải bị trói buộc vào Quách Lạc La thị, bất luận tương lai thế nào, vạn sự đều có thể giúp đỡ nhau.

Đây là nhất tiễn song điêu đồng thời cũng là cuộc làm ăn không lỗ, nàng tin tưởng với trí thông minh của Dận Tự, tuyệt đối sẽ không từ chối.

Dận Tự và Dận Chân mới từ ngoài cung trở về, đã lập tức có người tới thông báo, Nghi Phi muốn gặp hắn.

Dận Tự hơi bất ngờ, nhìn Dận Chân.

“Huynh đi với đệ, vừa hay không có chuyện gì, xong còn phải đi yết kiến Hoàng a mã, bẩm báo việc ban nãy gặp phải ngoài cung.”

Dận Tự gật đầu. “Tứ ca nói phải.”

Nghi Phi nghe báo Bát A ca đến, lại còn dẫn theo Tứ A ca, hơi do dự một chút nhưng cũng lập tức thoải mái.

Chẳng qua là để chất nữ nhìn thử trước, nếu như cả hai đều ưng ý nhau vậy thì không gì bằng, thêm một Tứ A ca chẳng dính dáng gì cũng không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, liền bảo bọn họ vào.

Dục Tú chỉ thấy hai người từ ngoài cửa bước vào, người lớn hơn thì khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao lớn nho nhã, nhưng có vẻ hơi lạnh lùng, chắc là Tứ A ca, người còn lại...


Nàng ngạc nhiên bật thành tiếng, mang theo vài phần cảm xúc tức giận: “Là ngươi?!”

Dận Tự mười bốn tuổi, đúng là phong thái thiếu niên phơi phới, ngũ quan rất giống Lương Tần, xứng được gọi là mi mục như họa, nhưng không hề có nét mỏng manh của nữ tử, trái lại hoàn toàn là vẻ hòa nhã và điềm đạm, một thân trắng thuần, càng thể hiện rõ phong thái thanh cao tự tại.

Chẳng qua là Dục Tú vừa nhìn thấy, lập tức nhận ra ngay hắn chính là một trong ba tên háo sắc mấy hôm trước gặp phải trên đường.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ tới đường đường là một Hoàng a ca, vậy mà bắt chước theo mấy tên ăn chơi trác táng chọc gheo nữ tử ngay trên đường. Nàng cực kỳ khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt lại e ngại Nghi Phi, không nói gì.

“Sao vậy, hai đứa đã quen nhau trước rồi sao?” Nghi Phi thấy phản ứng của nàng, ngạc nhiên hỏi.

Dận Tự vừa thoáng nhìn thấy nàng cũng hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cùng Dận Chân hành lễ, mới cười thưa: “Từ lâu đã nghe nói Nghi Phi nương nương có một vị Cách cách thân thích, diện mạo xinh đẹp đoan trang, khí chất bất phàm, nghĩ vậy chắc là vị trước mắt này.”

Nghi Phi nghe hắn khen ngợi Dục Tú, trong lòng thoáng mừng, “Thật khéo quá, bộ xương già này của bổn cung không đủ sức dẫn nó ra ngoài dạo chơi, Bát A ca tuổi tác xấp xỉ Dục Tú, vậy đành nhờ đi thay ta một chuyến, dẫn nàng ra Ngự Hoa Viên đi dạo một lát.”

Nhìn mặt Nghi Phi, Dục Tú không tiện phản bác, đợi tới lúc hai người đi ra khỏi Diên Hi Cung, nàng lập tức nghĩ kế thoát thân.

Nàng không biết mình và Dận Tự chính là không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Đối với vị Phúc tấn đã từng chung sống hơn hai mươi năm, bên nhau trong hoạn nạn, Dận Tự không thể nói không có tình cảm, nhưng cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, nếu không có nàng thì mình sẽ có thể toại nguyện hạ thấp mình sống bình yên qua ngày, còn nàng cũng không đến nỗi vì mình mà khốn khổ, mang trên lưng tiếng người phụ nữ ghen tuông.

Nếu phải giống như đời trước dây dưa không rõ, chi bằng phân rõ ranh giới ngay từ đầu, như vậy đều tốt cho cả hai.

Nghĩ vậy, Dận Tự quyết tâm tiến về con đường bôi nhọ hình tượng của mình.

”Đã nghe danh tiếng của An Thân vương từ lâu, chỉ tiếc ta tuổi còn quá nhỏ, không thể theo ngài đánh đông dẹp bắc, hôm nay nhìn thấy Dục Tú Cách cách, mới biết phong thái tài hoa của Cách cách đúng là có một không hai ở kinh thành, kiệt xuất trong thiên hạ.” Dận Tự cười nói, trên mặt hiện hữu cảm mến.

Thuận thế giơ tay, dường như muốn kéo tay nàng, đầu tay vừa chạm vào tay áo đã bị đối phương phản ứng nhanh nhẹn rút về.

Chưa đụng.

Nàng ghét nhất hạng người gì đương nhiên Dận Tự rõ ràng hơn ai hết.

Đơn giản chính là hạng quỷ háo sắc trắng trợn như mình bây giờ.

Bát A ca này quả nhiên là đồ vô dụng, còn không bằng hai tên biểu ca không nên thân nhà mình nữa. Dục Tú cúi đầu, mặt vẫn thờ ơ nghĩ.

Nếu muốn khiến hắn mất đi hứng thú với mình, không bằng cũng hành động khiến hắn chán ghét.

Dục Tú vén tóc, ngẩng đầu, mỉm cười một cách tự nhiên. “Bát A ca thấy phong cách ăn mặc này của ta có đẹp không?”

Thấy Dận Tự gật đầu, nàng hờn dỗi: “Hôm qua nương nương sai người bảo ta hôm nay tiến cung, hại người ta từ giờ dần đã dậy rửa mặt trang điểm, trên mặt đánh ba lớp phấn mới tạm hài lòng, nếu biết hôm nay có thể gặp gỡ Tứ gia và Bát gia, người ta nhất định phải đánh đủ năm lớp rồi!”


Dận Tự trong lòng đã thầm cười đến nỗi quặn bao tử, trên mặt vẫn phải trưng ra nét mặt thất vọng để phù hợp hoàn cảnh, đúng là quá thử thách ý chí hắn mà.

Chỉ là hắn bên đây nghĩ hết mọi biện pháp để thay đổi số phận hai người, nhưng lại quên mất người đang đứng bên cạnh.

Giờ phút này biểu tình trên gương mặt Tứ A ca Dận Chân có phần quỷ dị.

Đệ đệ nho nhã lễ độ của mình từ khi nào thì nôn nóng lấy lòng nữ nhân đến cả nói năng cũng lộn xộn như vậy, lẽ nào hắn thật sự có thiện cảm với Quách Lạc La thị này đến vậy?

Ba lớp phấn... Chỉ sợ ngay cả cô nương đầu bảng của phố Bát Đại cũng chưa từng đánh dày như vậy.

Y nhìn thiếu nữ trước mắt, càng nhìn càng không vừa mắt, càng nhìn càng nuốt không trôi, không được.

Nghi Phi mong gả chất nữ của mình cho Tiểu Bát à? Không có cửa đâu!

Đường đường là Hoàng a ca, tuyệt đối không thể cưới nữ nhân như vậy được.

Ba người ba suy nghĩ khác nhau, nhưng lại vì cùng một mục đích, chính là cố gắng hết sức phá hỏng ý đồ của Nghi Phi.

Tuy rằng khác nhau về thủ đoạn nhưng cũng có thể nói là trăm sông đổ về một biển, kết quả đương nhiên là ai nấy hài lòng.

Dục Tú tiếp tục qua loa hai ba câu cho có lệ rồi lập tức tìm cớ chuồn trước.

Trên mặt Dận Tự biểu lộ tiếc nuối sâu sắc, ba lần bốn lượt giữ lại, nhưng chỉ làm cho bước đi của nàng càng nhanh hơn.

Tiễn bước vị Cách cách này xong, chỉ còn lại hai người Dận Chân Dận Tự, xoay người đi về hướng Dưỡng Tâm Điện.

“Tiểu Bát, đệ thích nàng ta?” Dận Chân đột nhiên lên tiếng.

Dận Tự cười hỏi lại: “Tứ ca nghĩ đệ thích nàng sao?”

Không phải sao ban nãy ngươi thất lễ vậy chứ. Dận Chân nghĩ thầm, không lên tiếng, biểu tĩnh vẫn lãnh đạm như cũ nhưng chân lại bước đi nhanh hơn trước.

“Sao tứ ca lại giận?” Dận Tự cũng nhanh chóng đuổi theo, sóng vai với y, khẽ giật giật tay áo của hắn cười nói: “Tứ ca thật sự cho rằng ban nãy đệ quá lỗ mãng sao? Đệ muốn cắt đứt suy tính trong lòng Nghi Phi nương nương, đương nhiên phải làm hành động khiến vị Cách cách kia chán ghét rồi.”

Dận Chân thoáng ngớ người, dừng bước: “Ban nãy không phải do đệ thích nàng ta, mới có cử chỉ thất thường thế sao?”

Dận Tự bật cười, dí dỏm nói: “Đương nhiên không phải, người đệ thích nhất chính là ngạc nương, thứ hai đương nhiên là tứ ca, chỉ sợ không có chỗ cho người khác, đều phải xếp hàng đằng sau.”

Dận Chân vốn còn đang vì bản thân quá nóng nẩy mà thầm ảo não, cho đến khi nghe thấy câu sau, tưởng chừng như bắt được vàng, ngoài mặt lại vẫn giả như đang điềm tĩnh.

“Đệ không thích thì nói với Hoàng a mã là được rồi, sau này không nên làm hỏng hình tượng bản thân như vậy nữa, làm những chuyện thế kia rất mất phong độ.”

Dận Tự đã hiểu rõ tính khí của vị tứ ca này từ sớm, tuy rằng lúc này y vẫn mang khuôn mặt nghiêm túc nhưng suy nghĩ trong lòng tuyệt đối không phải như vậy, không khỏi buồn cười nhưng cũng không nói ra, chỉ gật đầu đồng ý.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, vừa tới cửa Dưỡng Tâm Điện đã thấy Đại A ca đang đứng ngoài điện, biểu tình khó lường, không biết đang nghĩ gì.

“Đại ca!”

Dận Đề nghe tiếng gọi quay đầu qua, thấy hai đứa đệ đệ, khẽ mỉm cười, nói: “Đến đấy à.”


Chỉ chốc lát sau, Lương Cửu Công từ trong đi ra, nói triệu kiến ba người Dận Đề Dận Chân Dận Tự.

Dận Đề vén vạt áo đi vào trước, hai người Dận Chân theo sau, vào tới hậu điện đầu tiên là quỳ xuống thỉnh an Khang Hy.

Khang Hy ngồi dựa vào đệm, không chuyển mắt khỏi tấu chương, điềm nhiên nói: “Đứng lên.”

Đại A ca vội vàng mở miệng: “Hoàng a mã...”

Khang Hy giơ tay chặn đứng, cầm tấu chương trong tay đưa cho Lương Cửu Công, ý bảo lão đưa cho ba người kia chuyền nhau đọc.

“Các con cũng không còn nhỏ, quyển tấu chương này, cùng xem qua thử đi.”

Đại A ca lần này đến, vốn là muốn nói chuyện xuất chinh Cát Nhĩ Đan, từ năm Khang Hy thứ hai mươi chín để Cát Nhĩ Đan may mắn trốn thoát, mấy năm qua hắn tự mình bồi dưỡng, dần dần khôi phục được thực lực, mỗi khi nghe tin biên thùy bị cướp bóc, quấy nhiễu nơi đóng quân của quân Thanh, khiến người khác ngày càng thêm phiền muộn, có điều trong quyển tấu chương này của Khang Hy hoàn toàn không đề cập đến vấn đề đó.

Nội dung trên tấu chương vừa lọt vào mắt, Đại A ca há hốc mồm, buộc lòng phải nuốt xuống những lời định nói ra.

Đợi ba người chuyền nhau đọc xong, Khang Hy mới mở miệng nói: “Thuận Thiên Phủ Doãn thượng tấu, kết sinh nhai của người Bát Kỳ sống trong kinh đang rơi vào tình trạng túng quẫn, mười người hết sáu bảy người thậm chí phải vay lãi cao để sống qua ngày, lãi sinh lãi, còn không biết sao, hừ... Trẫm cũng không hay Bát Kỳ đã đến nông nỗi này!”

Dận Chân Dận Tự hai người nhìn nhau, Dận Chân tiến lên trước một bước, cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng a mã, mới đây nhi thần và bát đệ xuất cung một chuyến, cũng gặp phải những chuyện tương tự, đang định hồi cung bẩm báo với Hoàng a mã.”

“Nói.”

“Một người Bát Kỳ nghiện bài bạc thành thói, trong nhà lại không có bất kỳ khoản thu nào, gã đem tất cả những thứ có thể bán được trong nhà ra bán hết, kết quả vẫn không đủ gán nợ, lúc con và bát đệ đi ngang qua, gã đang định đem nữ nhi ra gán nợ, ở trên đường lôi kéo đánh nhau với thê tử.” Dận Chân giản lược nói qua một lần.

Y lại tiếp: “Nhi thần cho rằng, đầu tiên là do người Bát Kỳ này bản tính bất lương, nhưng truy cứu căn nguyên, cũng do con cháu Bát Kỳ, ngoại trừ tòng quân hoặc làm quan, không việc mưu sinh, cả ngày vô công rồi nghề, cứ thế mãi, chắc chắn sẽ gây họa.”

Khang Hy không tỏ rõ ý kiến mà chỉ hỏi lại. “Vậy theo ý của con thì thế nào?”

Dận Chân và Dận Tự, từ lúc đi trên đường đã thảo luận với nhau không ít, giờ thấy Khang Hy hỏi, lập tức trả lời: “Nhi thần và bát đệ đã thương lượng qua, nghĩ vấn đề này có phần nan giải, nguyên nhân người Bát Kỳ không có công việc mưu sinh cũng do gia pháp tổ tông, không được kinh thương, không được đi nơi khác, bằng không sẽ xem như đào Kỳ, cũng do đó con đường mưu sinh của người Bát Kỳ bị cắt đứt hết. Nên nhi thần cho rằng, không bằng đồng thời thực hiện, một mặt xét tình hình mà tăng lượng lương thực phát hàng tháng, đồng thời mở rộng phạm vi trong giới hạn, cho phép bọn họ kinh thương, đương nhiên, mở rộng thế nào, còn cần phải căn nhắc kỹ càng.”

Trong phòng hoàn toàn bị bao trùm bởi bầu không khí im lặng, Đại A ca cúi đầu không nói, nhưng trong lòng thầm cười khẩy: không ngờ ngươi lại dám nói rõ ràng rành mạch đến thế, kế sinh nhai của Bát Kỳ khó khăn vốn tồn tại đã lâu, từ những năm đầu Khang Hy đã dần dần manh nha. Một mặt do nhân khẩu Bát Kỳ tăng nhanh, cung không đủ cầu, có tăng lương thực hàng tháng cũng không đủ ăn, mặt khác hào môn đại hộ của các Kỳ, có ai không ít thì nhiều một người kiêm mấy mẫu đất, dư dã mở mấy hiệu cầm đồ, trói buộc những người Bát Kỳ khác, nếu muốn cải thiện kế sinh nhai cho tầng lớp Bát Kỳ hạ đẳng thì phải gây thiệt hại lợi ích một số người, loại chuyện phí sức mà không được hồi đáp này, ai ăn no rửng mỡ mới đi làm.

Nhưng những lời này hắn không thể nói ra miệng, do quan hệ của Huệ Phi và Dận Tự, mà Dận Tự lại rất gần gũi với Dận Chân, đó cũng là lý do hai người này đều là đối tượng Đại A ca muốn lôi kéo, trước mắt nếu làm tốt chuyện này, chưa chắc đã được công trạng, còn làm không xong, sẽ bị trách móc, đều không ổn.

Nghĩ vậy, hắn đánh tan bầu không khí im lặng: “Hoàng a mã, lời vừa rồi của tứ đệ, giúp nhi thần đột nhiên nhớ tới có một người đáng để chọn, Thuận Thiên Phủ Doãn —— Thi Thế Luân.”

Khang Hy nhăn mày. “Hửm?”

Đại A ca cười nói: “Tấu chương là do hắn thượng tấu, chắc hắn đã có phương án thỏa đáng, hơn nữa người này đụng chuyện cũng không ngại khó khăn, vừa nhanh trí, không phải chính là lựa chọn tốt nhất sao.”

Dận Tự đương nhiên biết Đại A ca tại sao nhiệt tình đề cử Thi Thế Luân như vậy, không khỏi thầm buồn cười, nhưng chỉ ngoan ngoãn cùng Dận Chân đứng nghiêm một bên, giả vờ câm điếc.

Khang Hy suy đi nghĩ lại, đang định mở miệng, Lương Cửu Công lại vội vàng từ ngoài chạy vào, trong tay đang cầm một quyển tấu chương, bùm một tiếng, quỳ xuống.

“Hoàng thượng, Sơn Tây sáu trăm dặm cấp báo!”

Khang Hy không kịp hỏi nhiều, nhận lấy vừa liếc mắt cái sắc mặt thoáng chốc mây đen bao phủ.

“Huyện Hồng Động, Lâm Phần, Phủ Bình Dương, Sơn Tây gặp động đất, thương vong vô số, Tuần phủ Sơn Tây Cát Nhĩ Đồ xin triều đình cứu trợ thiên tai.”

Một câu ngắn gọn, lại khiến cho tất cả những người có mặt trong lòng lập tức nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui