Trên radio vang lên tiếng cơ trưởng thông báo chỉ còn 15 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh. Ung Tuấn Triển liếc nhìn đồng hồ, tuy biết giờ đã gần 12 giờ khuya nhưng anh vẫn nóng ruột xác nhận giờ giấc, dường như anh đang rất mong ngóng đươc trở về nhà.
Đúng vậy, đúng là anh rất mong được về nhà, đây chính là thứ cảm giác kỳ lạ mà trong những chuyến đi công tác trước kia không hề có. Chắc vì 10 ngày qua, Vạn Tử Tẩm đều gửi tin nhắn ảnh cho anh xem, mỗi một bức ảnh đều ghi lại khoảnh khắc vui vẻ của Trọng Hàm. Bất giác anh có hảo cảm và sinh ra sự ỷ lại đối với cô.
Một người giúp việc hết lòng chăm sóc Trọng Hàm như vậy cần được giữ lại. Vì Trọng Hàm, cô đã sớm vượt qua cái ranh giới của một người giúp việc nhà, cô không giống với cô Lâm. Cô Lâm hiền lành nhưng làm gì cũng có chừng mực, còn cô thì lại có cách khiến cho Trọng Hàm vui vẻ.
Thế nên, trước khi lên máy bay, anh đã làm một việc ngoại lệ đó là mua một lọ nước hoa “Baby Bear” để tặng cho cô, nó có mùi hương thoang thoảng, dìu dịu. Anh không có đó là mùi hương gì, chỉ biết là hàng hiệu và cảm thấ tên hãng không có gì mờ ám nên mới quyết định mua.
Máy bay từ từ hạ cánh, đêm đã khuya. Những người khác vẫn còn ở lại Thượng Hải, chỉ mình anh về trước nên anh dặn thư ký Lương không cần đưa xe tới đón mình. Anh có thể gọi taxi về nhà, miễn làm phiền tới người khác.
Khi anh về nhà thì chắc hai người họ đã đi ngủ? Mặc dù hôm nay không phải cuối tuần nhưng thời gian Trọng Hàm lên giường thường là 10 giờ.
Thực tế thì anh có chút hy vọng là hai người chưa ngủ. Anh muốn trò chuyện với bọn họ một chút, bản thân anh cảm thấy khó chịu vì đã bỏ lỡ quá nhiều thứ trong 10 ngày đi công tác. Anh rất muốn được “hòa mình” vào cái thế giới của họ.
Nói cũng lạ, mới 10 ngày mà thôi, sao anh là cho rằng Trọng Hàm và cô đã trở thành một “thế giới”? Còn anh – người đàn ông chủ nhà lại bị gạt phắt ra bên ngoài?
Mười ngày qua, cô không hề có một cuộc điện thoại nào nhờ giúp đỡ, ngược lại mỗi ngày đều gửi những bức ảnh chụp Trọng Hàm cho anh với hàm ý: Trọng Hàm rất tốt, anh không cần lo lắng.
Anh dường như cũng có định ước với cô, lần nào cũng đúng 11 giờ đêm là cô gửi tin nhắn tới. Cô thực sự rất thông minh, thời điểm đó không quáy rầy công việc của anh. Và hai ngày sau, anh bắt đầu biết chờ đợi những tin nhắn của cô, đó như một thứ bản năng.
Thậm chí có hôm cô và Trọng Hàm cùng nhau chụp ảnh, anh bất tri bất giác phóng lớn hình ảnh của cô, xem đi xem lại từng chút một. Anh ý thức được rằng cô là một người phụ nữ quá xinh đẹp, và anh có cảm giác quen thuộc với ánh nhìn của cô. Nếu hỏi anh, có đúng là làm quen chưa đầy một ngày mà anh đã có cảm tình với cô rồi hay không? Câu trả lời là YES!
Cảm tình này xuất phát từ sự chân thành, chu đáo của cô đối với Trọng Hàm, mặt khác còn vì những dòng tin nhắn ảnh báo “bình an” kia. Điều này chứng tỏ cô là một người phụ nữ rất hiểu tâm lý và khá tinh tế.
Anh đã yêu cô sao?
Anh bật cười vì ý nghĩ này. Có quá nhiều những cảm giác và suy nghĩ về cô, chẳng lẽ anh không tự giác được đã “vượt biển” yêu cô?
Nếu anh thật sự yêu cô thì thứ tình cảm này bắt đầu từ “viễn thông”, nếu không có sự phát triển của ngành công nghiệp viễn thông thì cô sẽ không thể gửi những tin tức về Trọng Hàm tới anh. Mà không có những cái tin này, anh sẽ không sinh ra quá nhiều tưởng tượng với cô. Thế nên tất cả đều là món quà do công nghệ viễn thông ban tặng…
Ôi trời, anh đang nghĩ cái gì vậy?
Lâu lắm rồi không nói tới chuyện yêu đương sao? Một người giúp việc tận tâm lại khiến anh bị phân tâm ư… Được rồi, cô đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, một người giúp việc tận tâm; nhưng cô không đơn thuần chỉ là một người giúp việc nhà.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì từ sau khi Liễu Doanh Bối biết tới sự tồn tại của Trọng Hàm rồi giận dữ quyết định chia tay thì anh dồn hết tâm trí và sự quan tâm cho Trọng Hàm. Kể từ đó, anh không còn nhắc tới thứ tình yêu chân chính nữa. Nếu có thì đó chỉ là tình một đêm, không có người phụ nữ nào có thể làm cho anh vướng bận
Thế mà anh đối với Vạn Tử Tẩm dường như có một sự kết móc khó hiểu nào đó.
Mỗi ngày anh đều đợi tin nhắn của cô, mỗi khi xem xong tin nhắn cô gửi tới lại mỉm cười và không muốn xóa chúng đi. Lúc đầu anh nghĩ đó là vì mình nhớ Trọng Hàm nhưng sau này mới phát hiện, thì ra cô cũng chiếm một nửa trọng lượng trong đó.
Anh không muốn xóa tin nhắn của cô, thậm chí còn tranh thủ những lúc không họp mở ra xem; xem vui vẻ tới mức bất giác mỉm cười. Anh có cảm giác giữa cô và anh hình như có một sợi dây liên hệ nào đó.
Nghĩ tới đoạn sau khi về nhà, sáng ngày mai vừa tỉnh dậy là được nhìn thấy cô thì anh cảm thấy kích thích, phấn chấn vô cùng.
Ung Tuấn Triển lại bật cười một lần nữa.
Ồ, anh làm sao vậy nhỉ? Cứ như một cậu bé đắm chìm trong mối tình đầu. Không ngờ anh lại có nhiều cảm giác và chờ mong đối với một người phụ nữ như vậy.
Anh nhắc nhở chính mình, đừng quên là cô chỉ vừa mới kết thúc một mối quan hệ. Huống chỉ trong mắt cô, anh chỉ là một người cha độc thân. Anh có gì hấp dẫn được cô sao?
– Thưa quý khách, chúng ta đã hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Đào Viên Đài Loan. Khi rời khỏi máy bay mong quý khách không quên mang theo hành lý… Cảm ơn quý khách đã lên chuyến bay của chúng tôi và hy vọng sẽ lại được phục vụ quý khách sớm nhất!
Làm xong thủ tục nhập cảnh, Ung Tuấn Triển kéo hành lý đi qua phòng chờ lớn của sân bay tới cánh cửa tự động phía tiền sảnh. Gió đêm se se lạnh phả vào mặt anh, đúng lúc anh đang chuẩn bị đón taxi thì một giọng nói quen thuộc truyền tới:
– Ba ba!
Anh nhìn thấy Trọng Hàm ngồi ở ghế sau của chiếc xe màu trắng, không ngừng vẫy tay về phía mình. Cửa xe mở rộng, anh còn nhìn thấy trong lòng con trai ôm một… con chó lớn?! Hửm, đó chẳng phải là một chú họLabrador[chó nghiệp vụ chuyên dùng cho người mù] sao?
Anh vốn nghĩ rằng Trọng Hàm không thích thú cưng, đúng là anh đã nghĩ như vậy.
Vì sao? Vì con trai anh chưa bao giờ mở miệng nói muốn nuôi vật cưng, và cũng chưa từng biểu hiện là nó thích thú cưng.. Thế nên anh mới cho rằng…
Thật sự nằm ngoài hiểu biết của anh.
Anh nghĩ, không nhất thiết phải chính xác, sự thật xảy ra trước mắt mới là đáp án. Rõ ràng là con trai anh thích thú cưng, vì nó ôm chú chó vào lòng và hàng lông mày đang nhướng lên cao.
– Ba ba, thùng xe phía sau đã mở rồi, ba mau bỏ hành lý vào đi. Ba ngồi bên cạnh cô nè! – Trọng Hàm vui vẻ “chỉ đạo”.
Ung Tuấn Triển phục hồi lại tinh thần, khóe miệng kiên nghị hơi hơi giơ lên lộ ra một nụ cười tươi rồi đi tới gần chiếc xe. Tốt nhất là anh mau mau nghe theo lời chỉ huy của con trai mình, bỏ hành lý vào thùng xe đã. Đây là chiếc xe anh chuẩn bị cho cô, không ngờ cô lại dùng nó đưa Trọng Hàm tới đón anh. Thật sự là không nghĩ tới…
Xếp hành lý xong, anh mở cửa, ngồi vào vị trí bên cạnh người lái xe.
Vừa nhìn thấy cô, trong ngực anh như có thứ gì đó tan chảy. Một thứ cảm giác kỳ lạ, mãnh liệt bất ngờ tấn công vào trái tim anh không một lời cảnh báo.
Vạn Tử Tẩm ngồi sau vị trí lái, mỉm cười với anh:
– Hoan nghênh anh trở về!
Anh nở nụ cười đáp lại:
– Cám ơn cô đã lái xe tới đón tôi. – trong xe có mùi hương nhè nhẹ, rất dễ chịu. Là hương thơm trên người cô sao?
– Đã trễ thế này chắc là anh đói bụng rồi?! – cô khẽ nhướng mày. – Trọng Hàm!?
– Ba ba, cô làm cơm cho ba ba này! – Trọng Hàm vươn tay từ sau tới trước, trong đôi bàn tay nhỏ bé ủ một phần cơm nắm lớn. – Cô đã dùng đồ ăn còn lại của bữa tối để làm đó. Ăn rất ngon, ba ba mau ăn đi.
Ung Tuấn Triển nhận phần cơm nắm, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Hai người cứ như một cặp mẹ con rất ăn ý, so với sự tưởng tượng của anh còn hòa hợp gấp trăm lần. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, dù Trọng Hàm rất thích cô Lâm nhưng nó không có thân mật như vậy với cô ấy.
– Là làm từ thức ăn còn lại, hy vọng anh không để ý. – Vạn Tử Tẩm cười nói. – Nghĩ chắc anh sẽ đói nên mới làm cơm nắm, tiện lợi ăn ở trên xe luôn.
– Ba ba, ba mau ăn đi! – Trọng Hàm thúc giục. – Bên trong có rất nhiều thịt, có trứng ốp-la, còn có dưa chuột nữa. Cô làm món dưa chuột trộn ngon lắm.
Sự ngạc nhiên lại xẹt qua trong mắt anh.
Dưa chuột? Anh không nghe lầm chứ? Không phải Trọng Hàm rất ghét ăn dưa chuột sao? Thế mà bây giờ lại khen nó cứ như một thức ăn ngon tuyệt vậy.
Ung Tuấn Triển nhìn cô. Rốt cuộc thì cô đã làm cách nào thế? Chỉ có mười ngày ngắn ngủi mà cô đã thu xếp được việc ăn uống của Trọng Hàm.
Vạn Tử Tẩm thuần thục điều khiển xe chạy trên đường cao tốc. Biết anh đang nhìn minh, cô cười, tìm đề tài nói chuyện:
– Đúng rồi, quên chưa nói cho anh biết. Chúng ta nuôi thêm một chú chó, Trọng Hàm gọi nó là LuAsa. Đáng yêu không?
Gương mặt điển trai của anh khẽ rung động.
Cái tên thật kỳ quái, nó là do con trai anh đặt sao?
Nhưng mà.. cô nói là “chúng ta”?
– Ba ba, cô thật lợi hại, cô làm cho LuAsa một cái nhà. Con và cô đã tới B & Q để mua gỗ và các dụng cụ đó. – Trọng Hàm vui vẻ kể lại.
Làm một cái nhà cho chó? Càng nghĩ thì hàng lông mày của anh càng nhướng thêm cao.
Vạn Tử Tẩm cười với anh:
– Chỉ là một chiếc ổ đơn giản thôi. Đem mấy tấm ván gỗ đóng đinh lại là được rồi.
Anh nhìn cô đầy hứng thú, gương mặt trầm định:
– Cô làm cho tôi phải nhìn cô với anh mắt khác xưa rồi.
Cô nói đơn giản nhưng nhất định không đơn giản như vậy. Trong trí nhớ, từng có người con gái nào tự mình làm ổ cho chó nhỉ? Ấn tượng rất mơ hồ, anh không tài nào nhớ nổi.
…
10 giờ 30 phút sáng, Vạn Tử Tẩm mang tập giấy tờ quan trọng bước vào khu nhà tập đoàn Ung thị.
Đây là lần thứ hai cô quang minh chính đại bước vào nơi này, những lần khác là bí mật tới rình mò như một tên tội phạm. Trước khi cô chưa trở thành người giúp việc của Ung Tuấn Triển thì số lần cô tới đây tầm năm, sáu mươi lần gì đó, có lẽ còn nhiều hơn nữa.
Thư ký Lương nói nhờ cô đem tập giấy tờ tới phòng tổng giám đốc giúp. Cô ấy nói đây là tài liệu rất quan trọng, trong cuộc họp ký kết lúc mười một giờ phải dùng tới.
Thư lý Lương nói tối qua cô cảm thấy không được khỏe cho nên quên nhắc Ung Tuấn Triển hôm nay mang theo tập tài liệu này. Nếu cô có thể giúp đưa chúng tới công ty thì cô ấy vô cùng cảm kích.
Cô đương nhiên là vui vẻ nhận lời rồi, chỉ cần là chuyện của anh thì muốn cô nhảy vào lửa, vượt qua sông cũng được…
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào. Có một người đàn ông mặc đồ tây nhìn quen mặt đang đứng chờ trong thang máy, thấy cô, trong mắt người này dấu không nổi sự ngạc nhiên, vui vẻ.
– Cô Vạn! – Thành Hạo tươi cười đầy mặt sau đó nhìn tới tập giấy tờ trên tay cô. – Để tôi đoán nhé! Là cô thư ký Lương khó có sai lầm kia nhờ cô tới đưa tập tài liệu này cho chúng tôi, đúng không?
Vạn Tử Tẩm cười, gật đầu:
– Đúng vậy!
Ý cười trên môi anh chàng càng sâu:
– Thật là vất vả cho cô rồi. Hiện tại vẫn còn khá bận rộn công việc, tới trưa tôi có thể mời cô ăn cơm chứ? Coi như là cảm ơn cô đã vất vả tới đây một chuyến. Cô hãy tới văn phòng chờ tôi một chút, sau khi ký xong hợp đồng tôi sẽ lập tức đi…
– Không cần!
Đây không phải là câu trả lời của Vạn Tử Tẩm. Cô không biết là Ung Tuấn Triển tới từ khi nào, anh ngang nhiên kéo cô đi trước mặt Thành Hạo. Cô kịp phát hiện trong mắt anh lóe lên tia nguy hiểm.
– Ơ? Sao lại thế? Như vậy rất không công bằng. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, anh cũng đừng có nhỏ nhen vậy chứ. Nếu không thì ba người chúng ta cùng ăn chung đi…
Thành Hạo ở phía sau nói với theo nhưng Ung Tuấn Triển không hề để ý tới anh ta, nhất nhất kéo cô vào phòng tổng giám đốc. Dường như anh có suy nghĩ không muốn Thành Hạo nhúng chàm cô.
Từ sau khi xác định bản thân có tình cảm với cô, anh luôn luôn đè nén cảm giác của mình với cô. Anh nhắc nhở chính mình phải lý trí, vì Trọng Hàm, Trương Cảnh Viện mới là đối tượng của anh.
Nhưng càng ngày anh càng cảm thấy phiền nhiễu bởi cái ước định với Trương Cảnh Viện, và cuối cùng hôm nay anh cũng nhìn thẳng vào một bộ mặt ích kỷ của mình. Anh đã có đối tượng nhưng lại không muốn người đàn ông khác chạm vào cô, nhất là cái tên phong lưu, đào hoa Thành Hạo kia. Thành Hạo có duyên đối với phụ nữ, anh ta có thể câu dẫn bất kỳ người phụ nữ nào nhưng tuyệt đối không được đụng tới … người giúp việc của anh.
Chết tiệt! Vì cái lý do ngớ ngẩn này đã khiến cho lập trường của anh suy yếu, dựa vào cái gì mà anh không cho Thành Hạo chạm vào cô? Cô chỉ là người giúp việc nhà cho anh mà thôi!
– Vừa rồi làm vậy với phó tổng hình như không được lịch sự cho lắm. – thực ra cô cũng không để tâm tới những gì mà vị phó tổng kia cảm nhận được. Cô chỉ thấy rằng Ung Tuấn Triển đang thể hiện khát vọng chiếm hữu một cách rõ ràng trước mặt cô. Điều này làm cô rất vui.
– Cô muốn đi ăn cơm cùng với anh ta? – anh khó chịu hỏi.
Vạn Tử Tẩm cười cười, đáp:
– Cũng không phải, chỉ là thấy không nên bỏ đi như vậy…
– Anh ta chỉ thuận miệng nói thôi, cô không cần để ý. – anh vội vàng giải thích thêm. – Cô ở đây chờ tôi, hôm nay thư ký Lương thấy không khỏe nên không thể đi làm. Giờ coi như cô đảm đương trách nhiệm thư ký cho tôi, cần phải theo tôi ra ngoài một chuyến. Chờ lát nữa tôi sẽ gọi cho thư ký Lương nói cô ấy chỉ qua cho cô cách ghi chép, sau khi ký hợp đồng xong chúng ta liền xuất phát.
Cô mở tròn hai mắt:
– Nhưng mà tôi không biết làm thế nào để là một thư ký!
Quyết định này quá bất ngờ, cô chỉ là một người giúp việc nhà, sao anh lại muốn cô thay thế thư ký Lương chứ? Tuy cô sẵn sàng vì anh mà vượt sông hay nhảy vào lửa nhưng cô cũng không muốn vì những biểu hiện kém cỏi của mình khiến anh xem cô như một con ngốc. Thực sự thì cô không có khái niệm về thư ký đâu.
– Rất đơn giản, cô sẽ làm được thôi. – anh nở một nụ cười, mặt trời như chiếu sáng trong đôi mắt anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...