Edit: Mr.Downer
Bữa tối là do Tề Viễn làm, Lục Tư nghiêng người, dựa vào khung cửa phòng bếp mà nhìn động tác cắt hành thành thạo của Tề Viễn: “Anh học từ lúc nào thế?”
Tề Viễn tiếp tục động tác trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh học lúc còn ở nước ngoài, không có tiền mua đồ ăn bên ngoài thì cũng không thể để bản thân chết đói.”
Lục Tư nhíu mày: “Không có tiền? Hình như anh chưa từng kể cho em nghe anh sinh hoạt như thế nào khi còn ở ngoại quốc.”
Tề Viễn dừng một chút, cười cười với Lục Tư, mập mờ nói: “Cũng không có gì đáng nói, ngược lại bây giờ anh có đủ tiền để nuôi em, em đừng bận tâm, ở nhà làm ấm giường cho anh là được.”
Lục Tư đỏ mặt, hừ một tiếng.
Dĩ nhiên là cuộc sống lúc đó của Tề Viễn cũng không quá tốt, vào giai đoạn khó khăn nhất, hắn chỉ có thể thuê một căn phòng cũ kỹ dưới tầng hầm, một ngày chỉ ăn một bữa, mỗi ngày đều là mùi vị bánh mì khô cứng hòa lẫn cùng mùi mốc meo ẩm ướt lạnh lẽo. Cuộc sống như thế cũng chỉ kéo dài ít lâu, hắn là một sinh viên giỏi, hắn có năng lực để cho bản thân một cuộc sống sinh hoạt tốt hơn. Tuy vậy, quảng thời gian khổ cực đó hắn cũng không muốn nói cho Lục Tư, để cậu không cần lo lắng linh tinh.
Cơm nước rất nhanh được bưng lên bàn, cơm nếp thịt sườn, thịt heo bột gạo hấp, cải bắp xào, còn có canh cá hầm nhuyễn bằng nồi đất, nước canh trong veo lẫn với đậu phụ trơn mềm và hương liệu, nổi bong bóng ùng ục ùng ục.
*cơm nếp thịt sườn – thịt heo bột gạo hấp – cải bắp xào – canh cá
Lục Tư hít một hơi: “Thơm quá.” Có thể đem món ăn thường ngày làm thành một tác phẩm nghệ thuật, Tề Viễn cũng tốn không ít công sức. Lục Tư nhớ lại hồi lớp chín năm ấy, Tề Viễn muốn làm một bữa cơm mà suýt chút nữa đốt luôn nhà bếp, cậu muốn giúp hắn thì hắn lại làm bộ không cần. Lục Tư nhếch miệng cười cười.
Tề Viễn kéo tay Lục Tư, mở vòi nước để cho cậu rửa tay. Hắn nghe thấy cậu cười, bóp bóp ngón tay của cậu, hỏi: “Em cười cái gì?”
Lục Tư lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em nhớ lại cái lúc anh suýt đốt nhà bếp thôi.”
Cầm khăn tay trên giá treo lau tay cho Lục Tư, Tề Viễn bất đắc dĩ nói: “Em không thấy bây giờ anh lợi hại lắm sao?”
Lục Tư không nói lời nào, nhìn chằm chằm nồi canh cá, nói: “Em muốn ăn canh, được chưa anh?”
Tề Viễn dùng muôi múc một chút để nếm thử, sẵn tiện tắt lửa, ngoắc Lục Tư lại, cậu đi tới trước mặt hắn, Tề Viễn đút cho cậu nếm một miếng, sau đó chăm chú nhìn biểu tình của cậu, trên mặt viết một câu “Khen anh đi~”. Lục Tư không nhịn được đưa tay xoa đầu Tề Viễn: “Uống ngon, anh giỏi quá.”
Ngữ khí động viên con nít khiến Tề Viễn vui vẻ, múc một chén canh đặt trên bàn: “Còn nhiều lắm, em mau ăn đi.”
Lục Tư gắp một đũa đồ ăn, cười cười, nói đùa: “Vậy sau này để anh làm cơm nhé?”
Không ngờ Tề Viễn lại nghiêm túc trả lời cậu: “Được, em muốn gì thì cứ nói, sau đó không cần lo, cứ ngồi chơi là được. Anh lên được phòng khách thì cũng xuống được nhà bếp, việc gì anh cũng làm cho em, vậy có được không?”
Lục Tư không biết nên trả lời ý tốt của hắn như thế nào, cậu bới hai muỗng cơm, mơ hồ đáp: “Không cần, không cần đâu, ý tốt của anh em nhận.”
“Anh nguyện ý chăm sóc em, thậm chí là giúp em rửa mặt thay quần áo, anh cũng sẽ làm, cũng sẽ không cảm thấy khổ cực.”
Lục Tư ngơ ngác nhìn hắn: “Em là đàn ông, không phải phụ nữ, cũng không phải trẻ con, anh không cần như phải như vậy.”
Tề Viễn đặt đũa xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lục Tư, thở dài một hơi, xoa xoa chiếc cằm gầy gò đi không ít của cậu: “Nhưng em là bảo bối của anh.”
Tề Viễn trước đây rất thích làm động tác này, Lục Tư bị động tác quen thuộc làm cho trong lòng có chút mơ hồ, nhưng nghe thấy lời này của hắn, cậu sửng sốt một chút. Không liên quan đến giới tính, Tề Viễn chỉ là muốn toàn tâm toàn ý cưng chiều cậu, muốn dùng tất cả các biện pháp để đối tốt với cậu, dù cho có coi cậu thành trẻ con, cũng bởi vì cậu chính là bảo bối của Tề Viễn.
Tề Viễn lấy hạt cơm dính vào bên mép của Lục Tư xuống, bỏ vào trong miệng mình. Lục Tư nhìn thấy hành động vô cùng tự nhiên của hắn, hai má không tự chủ được mà ửng đỏ. Tề Viễn gắp miếng thịt sườn đến bên mép Lục Tư, thản nhiên nói: “Đừng ngẩn người, em muốn suy nghĩ gì thì ăn xong đi rồi lại nghĩ, không chuyên tâm khi ăn cơm thì tiêu hóa sẽ không tốt.”
“A…” Lục Tư theo bản năng há miệng ngậm miếng thịt, hàm hồ trả lời một tiếng.
Tề Viễn cười híp mắt: “Ngoan lắm.”
Lục Tư: “…”
Sau khi tắm xong, Lục Tư ngồi trước laptop viết bản thảo, nhưng mới gõ được vài chữ liền viết không nổi, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, chỉ biết nhìn chằm chằm cái laptop, bên tai lẩn quẩn câu nói “em là bảo bối của anh” của Tề Viễn. Lục Tư không tự chủ được mà chợt nhíu mày.
Tề Viễn mặc một cái quần ngủ dài màu xám, để lõa thân trên, bước ra từ trong phòng tắm. Trên đầu là một cái khăn lông, Tề Viễn ngồi bên giường lau khô hơi nước còn đọng trên tóc. Bàn vi tính đặt sát mép giường, Tề Viễn hơi khom lưng, đặt đầu lên bả vai của Lục Tư, một tay vòng tay vòng lên vai đối phương, nửa ôm cậu vào trong lòng ngực, khẽ hôn lên bên mặt của cậu, nói: “Sao lại ngẩn người thế?”
Lục Tư hồi thần, đáp lại: “A, không có gì…” Một giọt nước trên tóc Tề Viễn rơi xuống cổ của Lục Tư, giọt nước lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt ấm áp làm cho Lục Tư nổi da gà, rụt cổ một cái, xoay người nhìn Tề Viễn: “Sao anh không lau khô tóc rồi hãy đi ra, còn không mặc áo nữa.”
Động tác của Lục Tư nhẹ nhàng xoa tóc cho Tề Viễn, dùng khăn lông lau khô nước đọng trên tóc hắn, Tề Viễn dường như rất hưởng thụ, nheo nửa con mắt: “Dù sao thì em cũng sẽ lau khô cho anh.”
Lục Tư vò mạnh một chút: “Nãy anh nói sẽ chăm sóc em mà?”
Tề Viễn bị đau, nắm lấy cái tay đang giở trò của Lục Tư, hôn lên ngón tay cậu, ủy khuất nói: “Anh nghiêm túc mà, chuyện của em do anh lo, còn chuyện của anh thì em quản, vậy là công bằng.”
Lục Tư rút tay, tiếp tục nghiêm túc lau tóc cho Tề Viễn: “Anh lúc nào cũng nói lý.”
Tề Viễn ôm eo Lục Tư, cả người dường như vùi vào trong lòng ngực của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh không biết rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể xóa bỏ bất an của em, cũng không biết nên làm sao mới có thể đem tất cả tâm ý của mình cho em thấy. Anh nghĩ chắc là phải đem em phủng trong lòng bàn tay mới thấy đủ.”
“… Em biết rồi.”
Nhất thời không lời, Tề Viễn dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ bên cổ Lục Tư, ngửi một cái nói: “Tư Tư, trên người em thật thơm…”
Lục Tư đỏ mặt nói: ” Chắc em vừa mới tắm xong nên còn mùi sữa tắm đấy, trên người anh cũng giống vậy mà.”
Tề Viễn cười khẽ, một tay chế trụ cái gáy của Lục Tư, ấn cậu về phía mình, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở phun lên mặt của đối phương, đôi môi như có như không mà vuốt ve nhau: “Chính là không giống nhau…”
Dứt lời, đôi môi hai người liền quấn quýt lấy nhau, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua bờ môi, thăm dò vào trong miệng đối phương, đảo qua hàm răng, ướt át mà day dưa chung một chỗ.
Không biết cùng nhau ngã ở trên giường từ lúc nào, nụ hôn của Tề Viễn di chuyển xuống cổ Lục Tư, hô hấp của cậu dồn dập, khóe mắt hơi ửng hồng. Bàn tay của Tề Viễn từ từ tiến vào bên trong vạt áo của Lục Tư, không ngừng vuốt ve tấm lưng của cậu, đầu ngón tay lướt qua xương cột sống chậm rãi đi xuống, mang đến một dòng điện tê dại khiến cho Lục Tư run rẩy. Lúc từ eo xuống cánh mông, Tề Viễn liền ngừng lại, hạ thân cứng rắn ở trên bụng của Lục Tư, thở dốc nói: “…Anh… Xin lỗi.”
Khó có thể tránh khỏi chuyện này khi hai nam nhân tinh lực dồi dào cùng nằm trên một chiếc giường, tình huống như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, Tề Viễn không xác định được mười phần tâm ý của Lục Tư nên không dám tiếp tục. Lục Tư biết chuyện như vậy là không thể tránh né, cậu nguyện ý sống cùng Tề Viễn cả đời, nhưng cũng có lúc nửa đêm cậu tỉnh lại, mờ mịt suy nghĩ lẫn do dự, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho tới hôm nay cậu mới hiểu được bọn họ vốn yêu thích lẫn nhau, vậy chuyện kia không có gì là không thể.
Ánh mắt Lục Tư trở nên rõ ràng, dừng một chút, kéo tay Tề Viễn đến phía sau của chính mình, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vẻ mặt của Tề Viễn: “Em cũng cứng rồi, anh tiếp tục đi.”
Thanh âm của Lục Tư rất nhỏ, nhưng Tề Viễn lại đặc biệt nghe rõ, mở to hai mắt, vài giây sau đại não mới hoạt động trở lại. Hắn sợ Lục Tư đổi ý, nhào tới trên người cậu, ngậm vành tai của cậu nói: “Bảo bối thả lỏng, anh sẽ nhẹ một chút.”
Thân thể Lục Tư run run một cái, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng rên rĩ, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, cắn răng nói: “Anh làm ơn im lặng giùm em đi mà!”