Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Tần Phi không có thời gian nhìn Giang Ninh phát tác, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào trong phòng rửa tay, hai giọng nói của đàn ông truyền đến.

“Không nghĩ tới cái người chủ trì kênh thể thao vừa lên liền nổi tiếng lại tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, xem ra chủ tiệc muốn đem lại mặt mũi quá ta.”

“Ừ, nghe nói cái tên Giang Ninh thanh cao đến mức, cự tuyệt hết mấy chương trình thương mại đại ngôn, ngày hôm nay hắn xuất hiện ở nơi này xác thực khiến người khác ngạc nhiên.”

Hóa ra đang nói về Giang Ninh! Tần Phi lúc này có hứng thú, dựa vào ánh sáng le lói nhìn Giang Ninh, trong mắt trêu tức, gọi cậu là ngôi sao, gọi cậu quyến rũ phụ nữ, bị người ta nói xấu sau lưng kìa!

Giang Ninh mặt không biến sắc, dường như không nghe thấy hai người bên ngoài nói chuyện, một tay ôm eo Tần Phi, một tay bưng kín miệng Tần Phi. Hai người ở trong căn phòng chật hẹp, thân thể dựa vào thân thể, tư thế thân mật như vậy khiến Tần Phi không dễ chịu, hơn nữa anh luôn cảm thấy trong ánh mắt Giang Ninh có vài tia đáng khinh, có khả năng bất cứ lúc nào sẽ đối với anh giở trò trêu đùa lưu manh.

Thế nhưng Tần Phi không dám lên tiếng, dưới tình huống này, anh có chết cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của anh hiện giờ.

Bên ngoài hai người đàn ông vừa tiểu vừa tán gẫu: “Những cô gái ngu ngốc vây quanh thằng Giang Ninh, lẽ nào những cô ả kia không thấy đó chỉ là con thỏ chết nhát sao! Hơn nữa còn bị đè!”

Một người khác khẽ cười: “Nữ nhân mà, toàn ngốc nghếch như thế.”

“Nghe nói họ Giang cùng phó đài truyền hình có một chân, bằng không trận World Cup lần này sao lại tốt như thế được giao cho hắn.”

“Thời đại này còn có mấy người sạch sẽ? Hoặc có tiền hoặc có mối quan hệ tốt, ngay cả cái mông còn khó giữ được!”

Nói xong, hai người cùng cười đáng khinh, sau đó truyền đến tiếng nước rửa tay cùng thanh âm đóng cửa lại, rời đi.

Tần Phi khi nghe được vài câu, ban đầu còn cảm thấy thoải mái, muốn nhìn Giang Ninh xem sao, nhưng sau đó hai người kia nói chuyện quá khó nghe, Tần Phi không biết vì cái gì, chính mình nghe xong trong lòng liền trầm xuống.

Anh liếc mắt nhìn Giang Ninh, cái thằng nhóc này sắc mặt vẫn không hề biến hóa.

Giang Ninh nhìn thấy Tần Phi nhìn mình, ghé sát vào, kề cận lỗ tai Tần Phi, thấp giọng nói: “Bọn họ nói tôi là người bị đè.”

Tần Phi bị che miệng lại nên không thể nói chuyện, hung hăng trừng Giang Ninh.

Giang Ninh buông tay che miệng Tần Phi ra, nghiêng đầu nhìn anh.

“CMN cậu thả tôi ra!” Tần Phi nói một cách lạnh lùng, “Lão tử chẳng muốn dính líu gì đến chuyện của cậu!”

Tần Phi rất tức giận, nguyên nhân tức giận thì có hai loại: Một là vừa nãy hai tên ngu ngốc kia dùng loại ngữ khí hèn mọn bàn về Giang Ninh, Giang Ninh có thể gặp may, cơ hội chỉ có một, người ta tố chất cùng tướng mạo đẹp đẽ, đổi thành các người, muốn nổi cũng không nổi được, đúng là bộ dáng ghen ăn tức ở muôn đời nát.

Một nguyên nhân khác chính là, nghe được hai người kia nói Giang Ninh cùng Hạ Tranh có một chân, mà không biết chuyện này là thật hay giả, chỉ nhớ tới ngày đó anh nhìn thấy Hạ Tranh từ trong nhà Giang Ninh đi ra, Tần Phi phiền muốn chết.

Giang Ninh không lên tiếng, nhưng cánh tay nắm lấy Tần Phi càng ngày càng chặt.

Tần Phi biết thằng nhãi này không chịu buông tay, ngược lại bên ngoài cũng không còn ai, chỉ đơn giản liền giãy dụa, đầu tiên anh giẫm lên chân Giang Ninh, sau đó hất cánh tay Giang Ninh ra.

Bỗng nhiên Giang Ninh dùng lực, nắm cằm Tần Phi, chiếu đến đôi môi Tần Phi chặn tới.

Tần Phi còn cho rằng thằng nhóc này lại muốn hôn anh, nhưng ai ngờ, Giang Ninh không phải hôn anh, mà là cắn anh! Ngay tại vị trí lần trước đã từng cắn qua, Giang Ninh tàn nhẫn liền hạ xuống.

Tần tổng đáng thương, vết thương trên môi mới vừa khỏi hẳn chưa được mấy ngày, lại bị cắn chảy máu thêm lần nữa.

Giang Ninh buông Tần Phi ra, ánh mắt lộ ra thần sắc thỏa mãn, tựa hồ thấy Tần Phi vì cậu mà tức giận xem đó là lấy lòng cậu.

Cậu cười trên sự đau khổ của người khác: “Anh mang theo vết thương ngoài miệng như thế này từ WC nam đi ra ngoài, làm sao giải thích cho bạn gái anh đây?”

Tần Phi vuốt ve miệng vết thương trên môi, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ: “Giang Ninh, cậu bệnh nặng lắm rồi! Mau đi uống thuốc!”

Giang Ninh xác thật có bệnh, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Không sai, đúng là tôi có bệnh, tôi tự mình đưa tới cửa chỉ để anh chịch, anh chịch xong phủi mông bỏ chạy, tôi có bệnh này! CMN tôi bị bệnh này, anh có thuốc cho tôi uống không?”

Tần Phi ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới Giang Ninh bỗng nhiên nhắc tới vụ này.

Giang Ninh lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, nở nụ cười lạnh lẽo dữ tợn, kề sát lên mặt Tần Phi: “Tần Phi, tôi nói rồi, đừng tiếp tục làm chuyện quá đáng, bằng không tôi sẽ mất đi lý trí.”

“Tôi làm chuyện gì quá đáng chứ! Cậu có đi — đừng dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi!” Tần Phi tức giận nói.

“Có đúng không?” Giang Ninh hừ một tiếng, “Ba năm không gặp, hóa ra anh đã thay đổi khẩu vị, bắt đầu thích ngực bự, khi con nhỏ đó cúi người xuống dùng ngực sượt lên người anh chắc anh thích lắm nhỉ?!”


Hóa ra thằng nhóc này hôm nay tính tình quái gở, là bởi vì nhìn thấy Từng Hiểu Mạn dính bên cạnh anh…… Hơn nữa cơn tức giận này là…… Có phải là đang ghen không?

Bỗng nhiên Tần Phi nhớ lại, không sai, chắc chắn thằng nhóc này đang ghen!!

“Giang Ninh,” Anh khẩn trương nhìn chăm chú vào đôi mắt Giang Ninh, “Đến cùng là cậu có ý gì?”

Giang Ninh đón nhận tầm mắt Tần Phi, hai người đứng khoảng cách rất gần đối mắt nhìn nhau, Tần Phi nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Giang Ninh có một chút buông lỏng, có một loại “Ngụy trang” từ từ được rút đi, Giang Ninh từ một người lạnh lùng lột xác giãy giụa đi ra ngoài, mà Giang Ninh trong lúc anh mắc bệnh đã vì anh nấu cháo, khi anh ngủ còn lén lút hôn lên trán anh!

Các hồi ức xông thẳng vào đầu, Tần Phi không tự chủ được lẩm bẩm: “Tiểu Ninh.”

Bỗng nhiên, Giang Ninh nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu, điều chỉnh lại tâm tình, một lúc sau, khi cậu mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng, bình tĩnh như thường, như vừa nãy Tần Phi nhìn thấy ánh mắt nhu hòa kia còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi.

“Tần Phi,” Giọng nói Giang Ninh cực kỳ lạnh nhạt, “Anh đúng là ngu ngốc.”

Nói xong, mở cửa, đi ra ngoài.

Tần Phi đứng bên trong phòng, sửng sốt một hồi.

Anh đi tới trước bồn rửa tay, nhìn trong gương môi bị cắn, mở vòi nước dùng nước lạnh nghiêm túc rửa sạch.

Mày đúng là ngu, từ đầu đến cuối từ trong ra ngoài đều ngu, cứ tưởng lấy thời gian ba năm có thể đem Giang Ninh quên đi không còn một dấu vết, chỉ có chính anh mới rõ ràng, thời gian chỉ khiến cho người kia ở trong lòng anh lưu lại dấu ấn càng thêm sâu đậm mà thôi. Là ai nói thời gian là vạn năng? Vì cái gì cứ lưu trên người anh không mất đi!

Tần Phi đem vết máu trên môi rửa sạch, lại đè xuống vết thương, mãi đến khi vết thương không còn chảy máu nữa, lúc này mới chỉnh lại quần áo phẳng phiu thật tốt rồi mới đi ra ngoài.

Đi tới chỗ ngoặt, thấy Từng Hiểu Mạn đang nôn nóng chờ đợi.

“A Phi, sao anh đi ra ngoài lâu thế?” Từng Hiểu Mạn nhanh chóng tiến lại gần, kéo cánh tay Tần Phi, “Ơ, môi anh bị sao thế?”

Tần Phi nhíu mày không hề che giấu, kéo tay Từng Hiểu Mạn ra, trầm giọng nói: “Về thôi.”

Nói xong, chính mình nhanh chân đi ra ngoài, khi ra cửa, ánh mắt liếc về phía Giang Ninh bưng ly rượu cùng chủ tiệc đứng nói chuyện.

Tần Phi không có tâm tình cùng những người khác chào hỏi, trực tiếp ra khỏi đại sảnh, lấy di động ra gọi cho trợ lý Trương, kêu trợ lý Trương từ bãi đậu xe lái đến đây.

Từng Hiểu Mạn đi giày cao gót bước theo sau Tần Phi, cô không biết vì sao tính tình Tần Phi không tốt, chỉ là theo thói quen không dám đi quấy rầy Tần Phi.

Ngồi trong xe, cả một đoạn đường đi không ai nói gì, ngay cả Từng Hiểu Mạn hay bám Tần Phi cũng không nói lời nào, hiếm thấy ngồi ở bên người Tần Phi yên tĩnh lại.

Xe chạy đến khách sạn nơi Từng Hiểu Mạn ở, Từng Hiểu Mạn không nhận thức rõ lắm về đường xá Bắc Kinh, sắp tới khách sạn thì mới phát hiện Tần Phi đưa cô trở về đây, cô nhanh chóng nói nhỏ với Tần Phi: “A Phi, đêm nay đã muộn rồi em không muốn ở một mình trong khách sạn, buổi tối rất là sợ.”

Tần Phi lạnh nhạt nói: “Vậy thì đổi khách sạn khác.”

Từng Hiểu Mạn sắc mặt cứng ngắc, cắn môi tận nửa ngày, cuối cùng lấy dũng khí nói: “Em không phải có ý đó, em là, em là muốn cùng anh ở chung bên nhau.” Nói xong câu đó, hai gò má cô ửng đỏ, vị Từng tiểu thư này tuy rằng bình thường rất dính người, nhưng thân là một cô gái, chính miệng nói ra loại yêu cầu này vẫn khó tránh khỏi xấu hổ.

Tần Phi nghe cô nói xong, từ từ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về Từng Hiểu Mạn, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hiểu Mạn, thời gian hai ta quen biết nhau cũng không ngắn, cô biết vì cái gì từ trước tới nay tôi không động vào cô không?”

Từng Hiểu Mạn mê hoặc trừng mắt thật to, lắc lắc đầu.

Tần Phi cười ôn hòa, nói từng chữ từng chữ, thong thả nói: “Bởi vì, tôi là người đồng tính.”

Trong nháy mắt Từng Hiểu Mạn liền há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tần Phi, đến nửa ngày nói không nên lời, trong mắt không dám tin tưởng.

Tần Phi hướng về phía sau dựa vào lưng ghế, ánh mắt rơi ra ngoài cửa xe, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi chỉ thích đàn ông, thích đàn ông đẹp trai, ba năm qua, vẫn chưa hề thay đổi.”

Từng Hiểu Mạn không ngừng lắc đầu, bên trong đôi mắt nước mắt tràn mi, cô không thể tin được chính A Phi sẽ nói ra lời nói như vậy, nhất định là lừa gạt cô!

“A Phi, anh, anh……”

Từng Hiểu Mạn còn chưa nói xong, Tần Phi hướng trợ lý Trương nói: “Dừng xe.”

Xe dừng lại, Tần Phi mở cửa bước xuống xe: “Tiểu Trương, đưa Từng tiểu thư trở về khách sạn, giúp cô ấy mua một tấm vé máy bay ngày mai trở về Hồng Kông.”


“Dạ.”

Tần Phi không muốn nhìn Từng Hiểu Mạn thêm lần nào nữa, đóng cửa xe lại.

Trợ lý Trương nhanh chóng lái xe đi, Tần Phi nghĩ, sáng mai phải gọi cho ông chủ Từng mới được.

Tần Phi đặt hai tay vào trong túi quần, một mình trên lối đi bộ đón gió đêm, anh bỗng nhiên muốn cứ đi tiếp như thế, yên tĩnh lại suy nghĩ, vì cái gì khi trở lại Bắc Kinh, những chuyện phát sinh hết thảy đều vô nghĩa.

Tần Phi đi rất chậm, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt anh, khiến anh tỉnh táo đi rất nhiều, chỉ là, gió thổi không thể tản đi nhiệt độ nóng hổi lưu lại trên môi.

Theo bản năng Tần Phi đưa tay sờ lên vết thương trên môi, trong lòng run rẩy lên.

Lúc này, bỗng dưng phía sau có chiếc xe sáng đèn lên, một chiếc xe nhanh chóng lái tới đây, chuẩn xác dừng ngay bên cạnh anh.

Giang Ninh ngồi trong chiếc Lamborghini nhìn anh: “Lên xe.”

Tần Phi không nhúc nhích.

Giang Ninh bổ sung thêm một câu: “Chúng ta nói chuyện.”

Nói chuyện? Cũng tốt.

Tần Phi cảm thấy hiện tại hai người cũng không có mối quan hệ tốt cho lắm, có thể ngồi xuống cố gắng nói chuyện một chút cũng là chuyện tốt.

Mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, chiếc xe quen thuộc, anh đánh giá vài lần, không thể không nói, Giang Ninh bảo dưỡng chiếc xe này quá tốt.

Giang Ninh khởi động xe, hướng về phía bắc chạy đi.

Tần Phi yên lặng trong chốc lát, hỏi: “Sao cậu lại tới đây tìm tôi? Cậu vẫn đi theo tôi?”

Giang Ninh không phủ nhận: “Nhìn thấy anh rời khỏi, tôi liền đi theo.”

“À.” Tần Phi không nói gì nữa.

Bên trong xe chìm vào trong yên lặng, từ khi ở trong phòng rửa tay Tần Phi thấp giọng gọi ra cái tên Tiểu Ninh kia, lúc đó bầu không khí giữa hai người liền phát sinh biến hóa, không còn đối chọi gay gắt, cũng không còn phân tranh cao thấp, đúng là ôn hòa đi rất nhiều.

Tần Phi cònTần Phi không có thời gian nhìn Giang Ninh phát tác, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào trong phòng rửa tay, hai giọng nói của đàn ông truyền đến.

“Không nghĩ tới cái người chủ trì kênh thể thao vừa lên liền nổi tiếng lại tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, xem ra chủ tiệc muốn đem lại mặt mũi quá ta.”

“Ừ, nghe nói cái tên Giang Ninh thanh cao đến mức, cự tuyệt hết mấy chương trình thương mại đại ngôn, ngày hôm nay hắn xuất hiện ở nơi này xác thực khiến người khác ngạc nhiên.”

Hóa ra đang nói về Giang Ninh! Tần Phi lúc này có hứng thú, dựa vào ánh sáng le lói nhìn Giang Ninh, trong mắt trêu tức, gọi cậu là ngôi sao, gọi cậu quyến rũ phụ nữ, bị người ta nói xấu sau lưng kìa!

Giang Ninh mặt không biến sắc, dường như không nghe thấy hai người bên ngoài nói chuyện, một tay ôm eo Tần Phi, một tay bưng kín miệng Tần Phi. Hai người ở trong căn phòng chật hẹp, thân thể dựa vào thân thể, tư thế thân mật như vậy khiến Tần Phi không dễ chịu, hơn nữa anh luôn cảm thấy trong ánh mắt Giang Ninh có vài tia đáng khinh, có khả năng bất cứ lúc nào sẽ đối với anh giở trò trêu đùa lưu manh.

Thế nhưng Tần Phi không dám lên tiếng, dưới tình huống này, anh có chết cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của anh hiện giờ.

Bên ngoài hai người đàn ông vừa tiểu vừa tán gẫu: “Những cô gái ngu ngốc vây quanh thằng Giang Ninh, lẽ nào những cô ả kia không thấy đó chỉ là con thỏ chết nhát sao! Hơn nữa còn bị đè!”

Một người khác khẽ cười: “Nữ nhân mà, toàn ngốc nghếch như thế.”

“Nghe nói họ Giang cùng phó đài truyền hình có một chân, bằng không trận World Cup lần này sao lại tốt như thế được giao cho hắn.”

“Thời đại này còn có mấy người sạch sẽ? Hoặc có tiền hoặc có mối quan hệ tốt, ngay cả cái mông còn khó giữ được!”

Nói xong, hai người cùng cười đáng khinh, sau đó truyền đến tiếng nước rửa tay cùng thanh âm đóng cửa lại, rời đi.

Tần Phi khi nghe được vài câu, ban đầu còn cảm thấy thoải mái, muốn nhìn Giang Ninh xem sao, nhưng sau đó hai người kia nói chuyện quá khó nghe, Tần Phi không biết vì cái gì, chính mình nghe xong trong lòng liền trầm xuống.


Anh liếc mắt nhìn Giang Ninh, cái thằng nhóc này sắc mặt vẫn không hề biến hóa.

Giang Ninh nhìn thấy Tần Phi nhìn mình, ghé sát vào, kề cận lỗ tai Tần Phi, thấp giọng nói: “Bọn họ nói tôi là người bị đè.”

Tần Phi bị che miệng lại nên không thể nói chuyện, hung hăng trừng Giang Ninh.

Giang Ninh buông tay che miệng Tần Phi ra, nghiêng đầu nhìn anh.

“CMN cậu thả tôi ra!” Tần Phi nói một cách lạnh lùng, “Lão tử chẳng muốn dính líu gì đến chuyện của cậu!”

Tần Phi rất tức giận, nguyên nhân tức giận thì có hai loại: Một là vừa nãy hai tên ngu ngốc kia dùng loại ngữ khí hèn mọn bàn về Giang Ninh, Giang Ninh có thể gặp may, cơ hội chỉ có một, người ta tố chất cùng tướng mạo đẹp đẽ, đổi thành các người, muốn nổi cũng không nổi được, đúng là bộ dáng ghen ăn tức ở muôn đời nát.

Một nguyên nhân khác chính là, nghe được hai người kia nói Giang Ninh cùng Hạ Tranh có một chân, mà không biết chuyện này là thật hay giả, chỉ nhớ tới ngày đó anh nhìn thấy Hạ Tranh từ trong nhà Giang Ninh đi ra, Tần Phi phiền muốn chết.

Giang Ninh không lên tiếng, nhưng cánh tay nắm lấy Tần Phi càng ngày càng chặt.

Tần Phi biết thằng nhãi này không chịu buông tay, ngược lại bên ngoài cũng không còn ai, chỉ đơn giản liền giãy dụa, đầu tiên anh giẫm lên chân Giang Ninh, sau đó hất cánh tay Giang Ninh ra.

Bỗng nhiên Giang Ninh dùng lực, nắm cằm Tần Phi, chiếu đến đôi môi Tần Phi chặn tới.

Tần Phi còn cho rằng thằng nhóc này lại muốn hôn anh, nhưng ai ngờ, Giang Ninh không phải hôn anh, mà là cắn anh! Ngay tại vị trí lần trước đã từng cắn qua, Giang Ninh tàn nhẫn liền hạ xuống.

Tần tổng đáng thương, vết thương trên môi mới vừa khỏi hẳn chưa được mấy ngày, lại bị cắn chảy máu thêm lần nữa.

Giang Ninh buông Tần Phi ra, ánh mắt lộ ra thần sắc thỏa mãn, tựa hồ thấy Tần Phi vì cậu mà tức giận xem đó là lấy lòng cậu.

Cậu cười trên sự đau khổ của người khác: “Anh mang theo vết thương ngoài miệng như thế này từ WC nam đi ra ngoài, làm sao giải thích cho bạn gái anh đây?”

Tần Phi vuốt ve miệng vết thương trên môi, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ: “Giang Ninh, cậu bệnh nặng lắm rồi! Mau đi uống thuốc!”

Giang Ninh xác thật có bệnh, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Không sai, đúng là tôi có bệnh, tôi tự mình đưa tới cửa chỉ để anh chịch, anh chịch xong phủi mông bỏ chạy, tôi có bệnh này! CMN tôi bị bệnh này, anh có thuốc cho tôi uống không?”

Tần Phi ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới Giang Ninh bỗng nhiên nhắc tới vụ này.

Giang Ninh lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, nở nụ cười lạnh lẽo dữ tợn, kề sát lên mặt Tần Phi: “Tần Phi, tôi nói rồi, đừng tiếp tục làm chuyện quá đáng, bằng không tôi sẽ mất đi lý trí.”

“Tôi làm chuyện gì quá đáng chứ! Cậu có đi — đừng dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi!” Tần Phi tức giận nói.

“Có đúng không?” Giang Ninh hừ một tiếng, “Ba năm không gặp, hóa ra anh đã thay đổi khẩu vị, bắt đầu thích ngực bự, khi con nhỏ đó cúi người xuống dùng ngực sượt lên người anh chắc anh thích lắm nhỉ?!”

Hóa ra thằng nhóc này hôm nay tính tình quái gở, là bởi vì nhìn thấy Từng Hiểu Mạn dính bên cạnh anh…… Hơn nữa cơn tức giận này là…… Có phải là đang ghen không?

Bỗng nhiên Tần Phi nhớ lại, không sai, chắc chắn thằng nhóc này đang ghen!!

“Giang Ninh,” Anh khẩn trương nhìn chăm chú vào đôi mắt Giang Ninh, “Đến cùng là cậu có ý gì?”

Giang Ninh đón nhận tầm mắt Tần Phi, hai người đứng khoảng cách rất gần đối mắt nhìn nhau, Tần Phi nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Giang Ninh có một chút buông lỏng, có một loại “Ngụy trang” từ từ được rút đi, Giang Ninh từ một người lạnh lùng lột xác giãy giụa đi ra ngoài, mà Giang Ninh trong lúc anh mắc bệnh đã vì anh nấu cháo, khi anh ngủ còn lén lút hôn lên trán anh!

Các hồi ức xông thẳng vào đầu, Tần Phi không tự chủ được lẩm bẩm: “Tiểu Ninh.”

Bỗng nhiên, Giang Ninh nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu, điều chỉnh lại tâm tình, một lúc sau, khi cậu mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng, bình tĩnh như thường, như vừa nãy Tần Phi nhìn thấy ánh mắt nhu hòa kia còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi.

“Tần Phi,” Giọng nói Giang Ninh cực kỳ lạnh nhạt, “Anh đúng là ngu ngốc.”

Nói xong, mở cửa, đi ra ngoài.

Tần Phi đứng bên trong phòng, sửng sốt một hồi.

Anh đi tới trước bồn rửa tay, nhìn trong gương môi bị cắn, mở vòi nước dùng nước lạnh nghiêm túc rửa sạch.

Mày đúng là ngu, từ đầu đến cuối từ trong ra ngoài đều ngu, cứ tưởng lấy thời gian ba năm có thể đem Giang Ninh quên đi không còn một dấu vết, chỉ có chính anh mới rõ ràng, thời gian chỉ khiến cho người kia ở trong lòng anh lưu lại dấu ấn càng thêm sâu đậm mà thôi. Là ai nói thời gian là vạn năng? Vì cái gì cứ lưu trên người anh không mất đi!

Tần Phi đem vết máu trên môi rửa sạch, lại đè xuống vết thương, mãi đến khi vết thương không còn chảy máu nữa, lúc này mới chỉnh lại quần áo phẳng phiu thật tốt rồi mới đi ra ngoài.

Đi tới chỗ ngoặt, thấy Từng Hiểu Mạn đang nôn nóng chờ đợi.

“A Phi, sao anh đi ra ngoài lâu thế?” Từng Hiểu Mạn nhanh chóng tiến lại gần, kéo cánh tay Tần Phi, “Ơ, môi anh bị sao thế?”

Tần Phi nhíu mày không hề che giấu, kéo tay Từng Hiểu Mạn ra, trầm giọng nói: “Về thôi.”

Nói xong, chính mình nhanh chân đi ra ngoài, khi ra cửa, ánh mắt liếc về phía Giang Ninh bưng ly rượu cùng chủ tiệc đứng nói chuyện.


Tần Phi không có tâm tình cùng những người khác chào hỏi, trực tiếp ra khỏi đại sảnh, lấy di động ra gọi cho trợ lý Trương, kêu trợ lý Trương từ bãi đậu xe lái đến đây.

Từng Hiểu Mạn đi giày cao gót bước theo sau Tần Phi, cô không biết vì sao tính tình Tần Phi không tốt, chỉ là theo thói quen không dám đi quấy rầy Tần Phi.

Ngồi trong xe, cả một đoạn đường đi không ai nói gì, ngay cả Từng Hiểu Mạn hay bám Tần Phi cũng không nói lời nào, hiếm thấy ngồi ở bên người Tần Phi yên tĩnh lại.

Xe chạy đến khách sạn nơi Từng Hiểu Mạn ở, Từng Hiểu Mạn không nhận thức rõ lắm về đường xá Bắc Kinh, sắp tới khách sạn thì mới phát hiện Tần Phi đưa cô trở về đây, cô nhanh chóng nói nhỏ với Tần Phi: “A Phi, đêm nay đã muộn rồi em không muốn ở một mình trong khách sạn, buổi tối rất là sợ.”

Tần Phi lạnh nhạt nói: “Vậy thì đổi khách sạn khác.”

Từng Hiểu Mạn sắc mặt cứng ngắc, cắn môi tận nửa ngày, cuối cùng lấy dũng khí nói: “Em không phải có ý đó, em là, em là muốn cùng anh ở chung bên nhau.” Nói xong câu đó, hai gò má cô ửng đỏ, vị Từng tiểu thư này tuy rằng bình thường rất dính người, nhưng thân là một cô gái, chính miệng nói ra loại yêu cầu này vẫn khó tránh khỏi xấu hổ.

Tần Phi nghe cô nói xong, từ từ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về Từng Hiểu Mạn, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hiểu Mạn, thời gian hai ta quen biết nhau cũng không ngắn, cô biết vì cái gì từ trước tới nay tôi không động vào cô không?”

Từng Hiểu Mạn mê hoặc trừng mắt thật to, lắc lắc đầu.

Tần Phi cười ôn hòa, nói từng chữ từng chữ, thong thả nói: “Bởi vì, tôi là người đồng tính.”

Trong nháy mắt Từng Hiểu Mạn liền há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tần Phi, đến nửa ngày nói không nên lời, trong mắt không dám tin tưởng.

Tần Phi hướng về phía sau dựa vào lưng ghế, ánh mắt rơi ra ngoài cửa xe, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi chỉ thích đàn ông, thích đàn ông đẹp trai, ba năm qua, vẫn chưa hề thay đổi.”

Từng Hiểu Mạn không ngừng lắc đầu, bên trong đôi mắt nước mắt tràn mi, cô không thể tin được chính A Phi sẽ nói ra lời nói như vậy, nhất định là lừa gạt cô!

“A Phi, anh, anh……”

Từng Hiểu Mạn còn chưa nói xong, Tần Phi hướng trợ lý Trương nói: “Dừng xe.”

Xe dừng lại, Tần Phi mở cửa bước xuống xe: “Tiểu Trương, đưa Từng tiểu thư trở về khách sạn, giúp cô ấy mua một tấm vé máy bay ngày mai trở về Hồng Kông.”

“Dạ.”

Tần Phi không muốn nhìn Từng Hiểu Mạn thêm lần nào nữa, đóng cửa xe lại.

Trợ lý Trương nhanh chóng lái xe đi, Tần Phi nghĩ, sáng mai phải gọi cho ông chủ Từng mới được.

Tần Phi đặt hai tay vào trong túi quần, một mình trên lối đi bộ đón gió đêm, anh bỗng nhiên muốn cứ đi tiếp như thế, yên tĩnh lại suy nghĩ, vì cái gì khi trở lại Bắc Kinh, những chuyện phát sinh hết thảy đều vô nghĩa.

Tần Phi đi rất chậm, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt anh, khiến anh tỉnh táo đi rất nhiều, chỉ là, gió thổi không thể tản đi nhiệt độ nóng hổi lưu lại trên môi.

Theo bản năng Tần Phi đưa tay sờ lên vết thương trên môi, trong lòng run rẩy lên.

Lúc này, bỗng dưng phía sau có chiếc xe sáng đèn lên, một chiếc xe nhanh chóng lái tới đây, chuẩn xác dừng ngay bên cạnh anh.

Giang Ninh ngồi trong chiếc Lamborghini nhìn anh: “Lên xe.”

Tần Phi không nhúc nhích.

Giang Ninh bổ sung thêm một câu: “Chúng ta nói chuyện.”

Nói chuyện? Cũng tốt.

Tần Phi cảm thấy hiện tại hai người cũng không có mối quan hệ tốt cho lắm, có thể ngồi xuống cố gắng nói chuyện một chút cũng là chuyện tốt.

Mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, chiếc xe quen thuộc, anh đánh giá vài lần, không thể không nói, Giang Ninh bảo dưỡng chiếc xe này quá tốt.

Giang Ninh khởi động xe, hướng về phía bắc chạy đi.

Tần Phi yên lặng trong chốc lát, hỏi: “Sao cậu lại tới đây tìm tôi? Cậu vẫn đi theo tôi?”

Giang Ninh không phủ nhận: “Nhìn thấy anh rời khỏi, tôi liền đi theo.”

“À.” Tần Phi không nói gì nữa.

Bên trong xe chìm vào trong yên lặng, từ khi ở trong phòng rửa tay Tần Phi thấp giọng gọi ra cái tên Tiểu Ninh kia, lúc đó bầu không khí giữa hai người liền phát sinh biến hóa, không còn đối chọi gay gắt, cũng không còn phân tranh cao thấp, đúng là ôn hòa đi rất nhiều.

Tần Phi còn tưởng Giang Ninh sẽ dẫn anh đi đến quán cà phê, không nghĩ tới Giang Ninh lái xe đến trường đại học X, rất nhanh, đi tới một rừng cây nhỏ, chính là năm đó lần đầu tiên Tần Phi cưỡng hôn Giang Ninh ngay tại cánh rừng nhỏ này.

Dừng xe xong, hai người xuống xe, ai cũng không nói gì, nhưng cực kỳ ăn ý, một trước một sau hướng về rừng cây đi sâu vào trong. tưởng Giang Ninh sẽ dẫn anh đi đến quán cà phê, không nghĩ tới Giang Ninh lái xe đến trường đại học X, rất nhanh, đi tới một rừng cây nhỏ, chính là năm đó lần đầu tiên Tần Phi cưỡng hôn Giang Ninh ngay tại cánh rừng nhỏ này.

Dừng xe xong, hai người xuống xe, ai cũng không nói gì, nhưng cực kỳ ăn ý, một trước một sau hướng về rừng cây đi sâu vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui