Lúc này cũng đã khoảng mười hai giờ, Lục Tuấn Trì thấy mình đã hỏi đủ liền kết thúc cuộc trò chuyện này, “Cô Lịch, cảm ơn sự hợp tác của cô, những thông tin cô cung cất rất có ích, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bắt được toán cướp này.
Nếu cô nhớ được thêm thông tin gì, hoặc có yêu cầu gì có thể gọi cho tôi.”
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi ra khỏi cửa hàng hoa, Lục Tuấn Trì hỏi Tô Hồi: “Vừa rồi vì sao anh không nói gì thế?”
Tô Hồi ho khan vài tiếng, nói: “Anh hỏi cũng khá ổn rồi, tôi không có gì cần chen vào hết.”
Vừa rồi mùi hoa trong cửa hàng nồng quá, khiến hô hấp của anh không được thoải mái, dường như những vết thương cũ kia đang có chiều hướng tái phát, mỗi lần hít thở, từ ngực đến cổ họng đều như có những mảnh vỡ thủy tinh lẫn trong cơ thể.
Anh không muốn khiến Lục Tuấn Trì lo lắng, bèn dừng một lát, nói: “Hơn nữa tôi cảm giác chuyện này có gì đó ẩn bên trong, không nỡ cắt ngang.”
Dù sao cho đến cùng họ vẫn đạt được rất nhiều thông tin có ích, họ cũng biết thêm về cách thức gây án của hung thủ.
Lục Tuấn Trì gọi về tổ trọng án, bảo các tổ viên tiếp tục tìm chồng cũ Lịch Nhã Văn lấy lời khai, sau đó bảo Khúc Minh đối chiếu đặc điểm của đối tượng tình nghi với danh sách những người sống sót sau hỏa hoạn mấy năm gần đây trong nước.
Khúc Minh nhận lệnh ngay lập tức.
Ngắt điện thoại, Lục Tuấn Trì nói với Tô Hồi: “Trưa nay không về kịp rồi, đi thôi, đi ăn trưa.”
Tô Hồi nói: “Tôi vẫn chưa đói lắm.” Anh vừa mới uống hết một hộp sữa, lúc này trong đầu anh chỉ toàn là những chuyện mà Lịch Nhã Văn vừa nói.
Lục Tuấn Trì nói: “Không đói cũng phải ăn một chút, anh có muốn ăn gì không?”
Tô Hồi lười suy nghĩ, “Gì cũng được.”
Gì cũng được, đây không phải là loại đồ ăn khó chọn nhất sao…
Lục Tuấn Trì bỗng thấy bất đắc dĩ, bèn lên mạng tìm vài chỗ, cuối cùng dẫn Tô Hồi vào một cửa hàng đồ ăn Trung Hoa gần đó.
Đợi đồ ăn được đưa lên, Tô Hồi ngửi một hồi, mùi hương rất thơm, anh cúi đầu nhìn cho rõ, nhận ra tất cả những món trên bàn đều là món mình thích.
Tô Hồi cũng không biết Lục Tuấn Trì ghi nhớ sở thích của mình từ lúc nào.
Vừa rồi anh còn nói không đói nhưng thấy những món ăn mình yêu thích, lại không dằn lòng được nhấc đũa lên, lẳng lặng ăn.
Lục Tuấn Trì cảm thấy Tô Hồi trước mắt mình tựa như ngọn núi băng, chỉ để lộ một chóp núi nhọn trên mặt nước, người khác không thể nhìn được hình dạng bên dưới, cũng không hiểu được anh.
Chỉ khi đến gần rồi, mới có thể bước vào thế giới nội tâm của anh, biết được anh là người thế nào.
Vội vàng giải quyết bữa trưa xong xuôi, Lục Tuấn Trì lại đưa Tô Hồi lên đường quay về.
Vừa lên xe, Tô Hồi đã nói mình hơi buồn ngủ, anh năm trên ghế phụ một lát là ngủ ngay.
Lục Tuấn Trì không làm ồn nhưng hắn biết Tô Hồi ngủ không ngon, anh đeo bịt mắt, thường xuyên cựa quậy, cơ bản không ngủ yên giấc.
Đường quay về thông thoáng hơn khi đi nhiều, đến bốn giờ chiều, cuối cùng xe Lục Tuấn Trì cũng xuống khỏi cao tốc, vào nội thành Hoa Đô.
Tô Hồi ngủ cả quãng đường, anh khẽ dụi mắt rồi ngồi thẳng trên ghế, đôi mắt vừa dụi hơi đỏ lên.
Lục Tuấn Trì nhìn mái tóc xù lên của anh, không thể kìm lòng vươn tay sửa sang lại giúp anh, hắn hỏi: “Nghe lời khai của Lịch Nhã Văn xong, anh có nghĩ ra gì không?”
Tô Hồi đáp: “Hung thủ đang tra tấn tinh thần*.”
* (Raw) 杀人诛心: Giết người bằng cách vạch trần tâm lý, dằn vặt tinh thần thay vì tổn thương thể xác.
Thay vì nói là ngủ, có thể nói vừa rồi Tô Hồi đang ở trong trạng thái suy nghĩ.
Những vụ án, tình tiết, sự việc đều không ngừng quay cuồng trong đầu anh, anh muốn trau chuốt lại toàn bộ sự việc.
Hung thủ quá tàn nhẫn, sự tàn nhẫn này không chỉ vì chúng giết quá nhiều người, gây ra mấy vụ án là để giết cả gia đình, lựa chọn địa điểm gây án ngay trong nhà nạn nhân, mà là ở việc chúng dằn vặt tâm lý từng người một.
Mổ xẻ những bí mật nho nhỏ trong cuộc sống của mỗi người, xé rách từng lớp của gia đình hạnh phúc trong suy nghĩ của họ, khiến thế giới của những người đó sụp đổ từng chút một, sau khi họ đã mất hết hy vọng, chúng cướp đoạt mạng sống của những người ấy.
Thứ tốt đẹp nhất trên đời vốn là tình yêu, tình thân.
Phản bội, sống chết, những thứ này tựa như quả bom chôn dưới đất, việc mà chúng làm là lần lượt kích nổ mấy quả bom này trước thời hạn.
Phá hủy điều tốt đẹp nhất ngay trước mắt mọi người.
Trước khi chết, những nạn nhân này đã tuyệt vọng đến mức nào.
Vào nội thành, phải giảm tốc độ chạy xe, còn có rất nhiều đèn giao thông.
Xe chạy rất chậm, cuối cùng Lục Tuấn Trì không cần lo thảo luận vụ án khi lái xe sẽ mất tập trung nữa, hắn lên tiếng: “Với những thông tin hiện có, anh có thể phân tích thử tâm lý của hung thủ không?” Vừa hỏi xong, Lục Tuấn Trì lập tức bổ sung: “Tôi biết, nhất định chúng tôi có thể tìm được chứng cứ thiết thực, chỉ dùng để tham khảo thôi…”
Tô Hồi thấy lời nhắc của mình đã bị Lục Tuấn Trì giành trước, lúc này anh mới phân tích: “Nghe cách đám cướp đặt câu hỏi, tôi có nghĩ đến một mô hình trò chơi – Thế lưỡng nan của người tình nguyện*.”
* Mô hình trò chơi thế lưỡng nan của người tình nguyện là một tình huống trong đó mỗi người chơi phải hy sinh một chút của bản thân nhằm mang lại lợi ích cho mọi người, hoặc thay vì thế thì sẽ chờ đợi sự hy sinh của người khác và trở thành kẻ ngồi không hưởng lợi.
Đây là lần đầu tiên Lục Tuấn Trì được nghe cụm từ “Thế lưỡng nan của người tình nguyện”.
“Thế lưỡng nan của người tình nguyện là gì?”
“Thế lưỡng nan của người tình nguyện có nghĩa là trong một nhóm người, phải có một người chịu đứng ra, hy sinh bản thân để bảo đảm an toàn cho người khác, nói vậy thì có ai bằng lòng trở thành người tình nguyện này không? Có bao nhiêu người chịu trở thành người tình nguyện? Từ nhiều năm trước cho đến tận bây giờ, người ta muốn giải thích vấn đề này thông qua toán học và yếu tố tâm lý, hóa giải thế khó này, có điều… không có phương pháp giải quyết nào thật sự tốt.”
Mọi người đều hy vọng sẽ có anh hùng nhào ra bảo vệ mình khi mình gặp nguy hiểm nhưng không phải ai cũng có thể đứng ra bảo vệ người khác trong tình hình đột phát.
Nhân tính là thứ khó suy đoán, khó kiểm soát nhất.
Rất nhiều thí nghiệm nảy sinh ra từ trò chơi này nhưng kết quả của hầu hết các thí nghiệm ấy đều đi ngược lại với dự đoán về tiêu chuẩn trò chơi.
Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, “Đám cướp đã hướng những câu hỏi này vào gia đình, hơn nữa còn kèm thêm rất nhiều điều kiện.”
“Thật ra mấu chốt của vấn đề này là khi gia đình đang gặp nạn, là một thành viên trong gia đình, anh có bằng lòng tình nguyện hy sinh bản thân để cứu người nhà mình không?” Tô Hồi bình tĩnh phân tích tiếp: “Hung thủ coi gia đình nạn nhân mình đột nhập thành một trò chơi giết người.
Trò chơi được chia thành nhiều vòng.
Câu hỏi ở mỗi vòng đều là anh có đồng ý hy sinh bản thân vì gia đình không?”
“Giả thiết chỉ có hai vợ chồng là nạn nhân, vậy thì sẽ có ba tình huống xuất hiện trong vòng đầu tiên, tình huống đầu tiên là cặp vợ chồng mỗi người chịu một nhát đâm, tình huống thứ hai là người chồng đồng ý chết vì vợ, cô vợ lại hy vọng chồng mình chết, người chồng chịu hai nhát, tình huống thứ ba là người vợ tình nguyện chết vì chồng, người chồng lại mong vợ mình chết, người vợ chịu hai nhát.
Tình huống đầu tiên có thể coi là tình huống ổn định nhất, ở hai tình huống sau, thế giới nội tâm của họ sẽ mất cân bằng.
Cam lòng chịu chết và người khác muốn mình chết là hai khái niệm khác nhau.
Số người trong gia đình này càng nhiều, trò chơi này sẽ càng phức tạp.”
Khi biết chuyện người thân muốn giết chết mình, đây là sự tổn thương kinh khủng với nạn nhân, quan niệm của rất nhiều người cũng sụp đổ ngay khoảnh khắc đó.
“Nếu vòng đầu tiên các thành viên gia đình giữ được cân bằng, hung thủ sẽ bắt đầu công khai bí mật giữa hai vợ chồng, trong cuộc sống gia đình chung đụng này, những vấn đề liên quan đến tiền bạc, những xích mích trong cuộc sống, không thể xuôi chèo mát mái mãi được, chúng sẽ lục lọi những mâu thuẫn trong đó, phóng đại lên, để tình cảm giữa những nạn nhân dần biến mất.
Chúng tiến hành vòng thứ hai, thứ ba khi nạn nhân đã đau đớn, suy sụp… Một khi một trong hai vợ chồng không thể kiên trì tiếp, nói ra lựa chọn muốn đối phương chết, sẽ phá vỡ cân bằng.”
Lục Tuấn Trì đáp lại, “Nói cách khác, đây là một vòng tuần hoàn, nếu cân bằng chưa bị phá vỡ, chúng sẽ liên tục bắt đầu những vòng tiếp theo, một khi bị phá vỡ cân bằng, khi hai người đều nói rằng muốn đối phương chết, họ sẽ bị giết chết…”
Nghe vậy, đây căn bản là một câu hỏi trí mạng, dù có lựa chọn thế nào vẫn sẽ bị giết.
Tô Hồi suy nghĩ, đoạn nói thêm: “Quy tắc điều hành trò chơi này giống như trò chơi con rết*, hai người tham gia thay phiên nhau lựa chọn, có hai lựa chọn là hợp tác và phản bội.
Nếu chọn hợp tác thì trò chơi sẽ quay vòng liên tục, khi có người lựa chọn phản bội, mối quan hệ sẽ tan vỡ.”
* Trò chơi con rết: hai người chơi thay phiên nhau có cơ hội nhận được phần chia nhiều hơn của một lượng tiền tăng dần.
Nếu một người chơi chuyển số tiền cho đối thủ của mình thì người chơi sẽ nhận được một số tiền ít hơn số tiền anh ta giữ ban đầu.
Trò chơi con rết kết thúc ngay khi người chơi nhận được số tiền lớn hơn còn người chơi kia nhận số tiền nhỏ hơn.
Lục Tuấn Trì cũng từng nghe về lý thuyết này, bởi vì mô hình tổng kết trò chơi tựa như một con rết, vậy nên mới được đặt cho cái tên này, hắn hỏi tiếp: “Vì sao đám cướp kia lại phải làm thế này?”
Nói tới đây, Tô Hồi cúi đầu suy nghĩ, gác cái cằm hơi nhọn của mình lên đầu chiếc ba-toong, “Tôi cảm thấy có một hoặc nhiều người trong toán cướp đó có thể từng bị phản bội, cảm giác này khiến họ thường xuyên phải sống trong đau khổ.
Chịu đựng sự phản bội ấy khiến tâm hồn của họ bị tổn thương, họ căm hận những kẻ phản bội, vậy nên họ mới muốn tìm kiếm thêm nhiều ví dụ trong thực tế để chứng minh tình yêu, tình thân không đáng tin.
Bọn họ nhìn người khác dẫm vào vết xe đổ của mình, xử lý người phản bội, cũng nhận được khoái cảm trả thù từ đó.
Vậy nên, họ sẽ chọn những nạn nhân có gia đình có vẻ hạnh phúc, thử thách họ, tiện đà giết chóc.”
Sau khi nghe Lịch Nhã Văn kể lại, cuối cùng Tô Hồi cũng biết đám cướp kia đang tìm kiếm điều gì.
Họ dùng những cái chết đề bù đắp cho tâm hồn bị thương của mình.
Hơn nữa chúng có một hình thức rất thú vị, người đàn ông trong toán cướp đối mặt với phụ nữ, còn người phụ nữ đối mặt với người chồng.
Tô Hồi bỗng nhớ tới gì đó, anh nói với Lục Tuấn Trì: “Anh nhắc nhở bên Khúc Minh, không chỉ điều tra những người có tiền án tiền sự, có thể đám cướp này từng là nạn nhân trong quá khứ.”
Lục Tuấn Trì đáp lại, sau đó gửi một tin nhắn thoại cho Khúc Minh.
Tô Hồi nói tiếp: “Trong tâm lý học có một khái niệm là tâm lý phóng chiếu, tức là một người sẽ quy kết và áp đặt những đặc điểm của mình lên người khác.
Sau khi những người kia trải qua sự việc bất hạnh, để tìm kiếm sự cân bằng cho tâm lý, họ sẽ mong muốn suy nghĩ và cách làm của người khác giống với họ, cũng tức là hy vọng chuyện giống vậy sẽ xảy ra với người khác và người khác cũng đưa ra lựa chọn giống mình.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy giờ anh cảm thấy vấn đề và vòng tuần hoàn này không thể phá giải?”
Tô Hồi cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ, “Trên thực tế, khi anh vứt bỏ người thân của mình, cũng là vứt bỏ chính mình.”
Lục Tuấn Trì: “Ý anh là một khi nạn nhân không chịu nổi áp lực, nói rằng muốn đối phương phải chết, thật ra cũng đã phán tử chính mình?”
“Đó là một điều kiện để đám cướp giết người.” Tô Hồi đáp: “Anh có thể phát hiện vết thương trên cơ thể nạn nhân ban đầu đều không nặng, nếu kiên trì đến cùng, hai người vẫn luôn vững tin vào đối phương, bằng lòng hy sinh vì người kia, có thể đám cướp sẽ căm ghét nạn nhân, đe dọa họ nhưng sẽ không giết chết họ vì lí do này.
Bởi vì khi ấy nạn nhân vẫn còn hy vọng trong lòng, chuyện xảy ra không giống như đám cướp.
Đám cướp không có được tâm lý phóng chiếu từ nạn nhân, họ không được thỏa mãn dục vọng, cũng không có khoái cảm giết chóc.”
Có thể toán cướp sẽ nổi giận, sẽ sốt ruột nhưng có lẽ cuối cùng sẽ từ bỏ.
Cho đến lúc này, ngoài Lịch Nhã Văn và chồng cũ may mắn thoát chết, những nạn nhân khác đều không may mắn thoát được, nói cách khác, không có một ai kiên trì được.
Phần lớn gia đình bị phá vỡ cân bằng từ vòng thứ hai, hoặc là người vợ lùi bước, hoặc là người chồng lùi bước, chỉ có rất ít người kiên trì được tới vòng thứ ba.
Trong đó có lẽ người kiên trì được lâu nhất là một đôi vợ chồng ở thành phố khác, trước khi chết, mỗi người đã bị đâm bốn nhát, nhát đâm thứ năm và vết thương trí mạng, cũng tức là, họ kéo dài tới vòng thứ năm mới phá vỡ cân bằng.
Thời gian kiên trì càng dài, đồng nghĩa với khả năng được cứu sống càng lớn… Nhưng cuối cùng họ vẫn chết dưới lưỡi dao của kẻ cướp, có lẽ vì quan hệ của họ đã tan vỡ, có lẽ vì họ không chịu đựng được đau đớn, không chấp nhận được tuyệt vọng, mới chọn vứt bỏ.
E là chỉ có đám cướp biết sự thật.
Nhân tính là thứ không chịu được thử thách.
Khi đối mặt với người thân cũng vậy.
Những nạn nhân đang lo sợ ấy sẽ không ngờ rằng đáp án cuối cùng đi ngược lại sự thật, dưới áp lực kinh khủng, mọi người sẽ suy xét đến kết quả thực tế nhiều hơn, không dám đánh cược bằng mạng sống của mình.
Hướng về cái chết mới được sống, hướng về sự sống ắt sẽ chết.
Những gia đình bị “thử thách” phải có tình cảm vững chắc hơn vàng, tất cả mọi người phải có suy nghĩ kiên trì đến cùng, như vậy mới có thể gắng gượng đến cuối cùng, giành được hy vọng sống.
Tô Hồi nói tiếp: “Hiện giờ cảnh sát mới lấy được quá ít lời khai, chỉ có thể phán đoán dựa trên hiện trường thôi.”
Lục Tuấn Trì nói: “Dù thế nào, hiện giờ chúng ta đã đến gần đáp án hơn trước đây rồi.
Mặc dù những gì anh phân tích đều trên phương diện tâm lý nhưng tôi nghĩ cứ điều tra theo hướng này, chúng ta có thể tìm được chứng cứ thiết thực.”
Những kẻ sát nhân hung tàn này không phải một cái bóng mờ mịt, lúc này, Tô Hồi đã phác họa được hình dáng của chúng.
Cuối cùng cũng về tới tổng cục, Lục Tuấn Trì đỗ xe bên ngoài tổng cục Hoa Đô, Tô Hồi bước xuống xe, vặn vẹo cái eo hơi tê dại vì ngồi quá lâu, dù có đeo đai nịt lưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi khi đi đường.
Lục Tuấn Trì đi đằng trước, Tô Hồi theo sau, hai người đi xuyên qua sảnh tổng cục Hoa Đô, đi thẳng tới khu văn phòng phía sau, rồi lên tổ trọng án trên tầng ba.
Các thành viên trong tổ đều đang bận rộn, thấy Lục Tuấn Trì vào phòng bèn gọi “tổ trường Lục”.
Lục Tuấn Trì thuật lại những thông tin mà họ điều tra, hỏi thăm được trong hôm nay, Tô Hồi cũng nói lại khắc họa tâm lý tội phạm mà anh khắc họa cho mọi người, để các tổ viên hiểu biết thêm về hung thủ.
Sau đó Lục Tuấn Trì hỏi họ: “Công việc của các anh làm tới đâu rồi?”
Khúc Minh nói: “Tôi đã lọc ra toàn bộ hồ sơ về sự cố hỏa hoạn trong nước trong ba năm vừa qua, hiện đang điều tra lần lượt cùng Trịnh Bách, hiện giờ đã có ba đối tượng tình nghi, sau khi điều tra xong chúng tôi sẽ tổng hợp thành danh sách nộp lên.”
Lục Tuấn Trì nói: “Được, có tin tức gì thì báo cáo với tôi ngay lập tức.”
Hạ Minh Tích nói: “Tổ trưởng, tôi đang tiến hành phân tích nạn nhân, trích ra toàn bộ thông tin về người bị hại trong những vụ án vừa qua, tìm kiếm điểm tương đồng giữa họ.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, “Mọi người tiếp tục đi.”
Sau đó họ bắt tay vào tổng hợp thông tin, ký tên, sắp xếp lại tài liệu, bận rộn đến tận giờ tan tầm.
Tô Hồi nằm nhoài trên bàn, vô cùng khâm phục Lục Tuấn Trì luôn tỉnh táo đầy năng lượng, chưa đến sáu giờ sáng nay họ đã phải dậy, sau đó bôn ba khắp nơi, anh đã ngủ trên xe lâu vậy rồi mà vẫn mệt mỏi như cũ, e là cũng chỉ có kẻ “không phải người” như Lục Tuấn Trì mới có thể giữ vững trạng thái làm việc thế này.
Đến tối, Lục Tuấn Trì lái xe về khu nhà của Tô Hồi, Tô Hồi chăm chăm nhìn thang máy, trên đó là bốn chữ “Dừng chạy để sửa”.
Bên cạnh còn dán thông báo của bên cơ sở vật chất, thang máy dừng đến chín giờ tối.
Đã bận rộn cả ngày, Tô Hồi đỡ trán, thế giới như sụp đổ, anh vô cùng hối hận vì mình mua nhà ở tận tầng mười.
Lục Tuấn Trì kéo tay anh, nói: “Đi thôi, coi như rèn luyện sức khỏe.”
Để làm gương, Lục Tuấn Trì bắt đầu leo lên cầu thang, dẫn trước anh.
Ban đầu Tô Hồi còn bắt kịp hắn, dần đà sức lực cũng hao hết, càng lúc càng tụt lại.
Lục Tuấn Trì còn đề nghị để mình kéo anh đi.
Tô Hồi xua tay, “Anh cứ lên trước đi, không cần lo cho tôi.”
Đến tầng thứ năm, mỗi tầng 24 nấc thang, Tô Hồi đếm không thiếu bậc nào nhưng lúc này não anh đã thiếu oxy, tay chân nhức mỏi, chân như bị đổ chì, không tài nào nhấc lên nổi.
Tô Hồi chống ba-toong nghỉ ngơi một lát, anh ngẩng đầu nhìn lên phía trước, những nấc thang vô tận trải dài về phía trên như xoắn ốc, Tô Hồi bỗng có cảm giác không gian xung quanh xoay tròn, mọi thứ đều đang vặn vẹo, hành lang dường như mềm mại như bông, chỉ cần bước mạnh thôi sẽ khiến nó sụt xuống.
Anh không dám ngẩng đầu nhìn nữa, loạng choạng bước thêm một bước, Tô Hồi phải vịn vào tường mới không khiến mình ngã xuống, cảm giác này tựa như sau lưng mình chính là vực sâu vô tận.
Anh không sao hít thở được, dường như có mũi băng xen lẫn giữa không khí, khiến anh ho sù sụ, cơn ho sặc lên từ trong cơ thể, như thể phổi anh đã mất đi tác dụng hít thở bình thường.
“Tô Hồi.” Bỗng một giọng nói vang lên bên tai anh, Tô Hồi ngẩng đầu, anh không nhìn rõ người nhưng nghe giọng nói này, hẳn là Lục Tuấn Trì.
Tính thời gian, đáng ra lúc này hắn phải lên tới nơi rồi mới phải, không hiểu sao lại quay xuống đây.
Thật ra Lục Tuấn Trì vẫn không đi nhanh quá, giữ khoảng cách với Tô Hồi khoảng một tầng, cũng thường xuyên quay đầu lại nhìn anh, khi lên tới tầng sáu, hắn nhận ra Tô Hồi đột ngột dừng anh, hắn không yên tâm chạy xuống, phát hiện trạng thái của Tô Hồi không bình thường, hai mắt anh mất tiêu cự, sắc mặt trắng bệch, còn không ngừng ho.
Chật vật mãi Tô Hồi mới xuôi họng, ngừng ho, anh cảm thấy không gian xung quanh mình hơi lạ nhưng tốt hơn vừa rồi rất nhiều, anh bèn giải thích với Lục Tuấn Trì: “Tôi hơi mệt thôi, anh cho tôi nghỉ một lát.”
“Tôi biết hôm nay anh rất mệt.” Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi chẳng có vẻ gì là không sao hết, nhưng anh vẫn cứng miệng, hắn bèn kéo anh lại, nói: “Còn mấy tầng nữa tôi, tôi có thể cõng anh lên.”
Tô Hồi bỗng căng thẳng, che miệng ho khan vài tiếng, “Không, không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một lát, lát nữa là ổn rồi.
Anh không cần làm lớn chuyện như vậy.”
Lục Tuấn Trì biết mình đã quen với nhịp độ công việc này nhưng với Tô Hồi thì tất cả đều quá cưỡng ép.
Thay vì nói hắn đang bảo vệ anh, hẳn phải nói Tô Hồi đang ra sức giúp đỡ tổ trọng án.
Nghĩ vậy, hắn bỗng mềm lòng, nói với Tô Hồi: “Bây giờ không có người khác ở đây, không có ai biết đâu, hơn nữa tôi chỉ cõng anh lần này thôi.”
Tô Hồi nhìn hắn, nghĩ ngợi vài giây mới hiểu ý Lục Tuấn Trì, anh nghiêng đầu, có vẻ đang do dự.
Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Nếu lên nhà nhanh chóng thì anh có thể nghỉ ngơi sớm rồi.”
Tô Hồi bị hắn thuyết phục, anh chỉ do dự một giây rồi không cứng đầu nữa, đưa ba-toong của mình cho Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì quay người lại, anh bèn đặt tay lên hai vai Lục Tuấn Trì, nằm nhoài trên lưng hắn.
Khác hẳn với Tô Hồi, Lục Tuấn Trì là kiểu cơ thể mặc đồ thì hơi gầy, cởi đồ thì đầy cơ bắp, vóc dáng hắn cao ngất, lại chăm chỉ rèn luyện, đường cong bắp thịt hoàn hảo, như giá treo quần áo trời sinh.
Bờ vai hắn rộng rãi, dựa lên đó cảm giác rất an toàn.
Tô Hồi nhắm mắt lại, anh không cần mắt, mà cảm nhận thế giới bằng các giác quan của mình.
Anh có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Lục Tuấn Trì, chạm vào đường nét cơ bắp trên cổ hắn, mỗi một bước đi, cơ thể hắn lại khe khẽ chuyển động, cảm giác mờ mịt vây quanh anh dần dần tan biến.
Tô Hồi nhớ bộ xếp hình mặt trăng mình ghép gần đây đã sắp xong rồi.
Những mảnh ghép nho nhỏ màu đen trắng không ngừng gắn lại nhau dưới bàn tay anh, ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh, đó là cảm giác rung động mà vũ trụ, hành tinh mang lại cho con người.
Dần đà, dường như thế giới của anh lại hoàn chỉnh thêm một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...