Type: Đỗ Thanh Huyền
Đồng Đan Thanh cầm con dao nhỏ, tỉ mỉ chậm rãi vẽ một gạch ngang trên tường. Chỗ đặt bút, ba chữ “Chính” xếp ngay ngắn thẳng hàng bên nhau.
Đây là ngày thứ mười lăm cô ấy tới căn nhà này rồi.
Mỗi ngày, ô cửa sổ tròn trên đỉnh đầu luôn có ánh sáng chiếu xuống, cô ấy
bèn cầm dao khắc một nét lên tường. Vẽ một nét là một ngày, tới giờ đã
có mười lăm nét.
Khung cửa kêu cót két. Cô ấy quay đầu lại nhìn,
vẫn là ông già gù lưng đó. Từ khi Đồng Đan Thanh bị đưa tới đây, ông ấy
luôn là người đưa thức ăn và nước uống cho cô.
Nói thật lòng, so
với những con tin bình thường, cô ấy cảm thấy cảnh ngộ của mình tốt đến
nỗi khiến người khác có chút oán trách, ngoại trừ việc bị hạn chế tự do
thì không phải chịu bất cứ ngược đãi nào về việc ăn uống, thậm chí có
lần cô ấy còn được phép sử dụng di động của mình một chút, nhưng quá
thực chỉ một chút mà thôi.
Đồng Đan Thanh quay đầu nhìn ông lão:
“Này, ông chủ của ông nói cứ tám ngày lại cho tôi dùng di động một lần.
Bây giờ đã là ngày thứ tám rồi, đàn ông nói lời phải giữ lời chứ.”
Ông già nói chuyện không lưu loát cho lắm, thi thoảng còn nuốt nước bọt.
Ông ta chép miệng, nước bọt men theo khóe miệng dường như không thể khép chặt chảy xuống dưới. Điều khiến người ta càng không thể chấp nhận được là mu bàn tay ông ta đen xì xì. Đồng Đan Thanh ngồi trong góc tối thấy
cảnh này, cảm thấy dạ dày đang trống rỗng lại có vô số thứ muốn trào ra
ngoài.
“Ông chủ bảo tôi mang tới cho cô. Không được gửi nhiều,
chỉ được gửi sáu chữ…” Ông già run rẩy đưa di động qua, sau đó ra ngoài. Trước khi đóng cửa, ông ấy còn không quên quay đầu dặn dò một lượt nữa: “Sáu chứ đấy nhé…”.
Giọng ông già trầm thấp khàn khàn, cộng thêm khuôn mặt không có thịt mấy, chỉ có lớp da bọc lấy khung xương góc
cạnh, ngũ quan vì thế càng lộ rõ, đôi mắt lồi ra ngoài, mí mắt bên ngoài con ngươi nhăn nheo tới độ dễ khiến người ta hiểu lầm là huyết quản.
Ban đầu Đồng Đan Thanh cũng cảm thấy dáng vẻ ông ta quá dọa người, nhưng nhìn mấy lần cũng thành quen. Ông già này cho cô ấy cảm giác giống như
chiếc túi xách hàng hiệu lần trước mua, vừa nhìn đã “sửng sốt”, nhìn
nhiều cũng thế mà thôi.
“Giả ma giả quỷ.” Đồng Đan Thanh liếc
nhìn ông già, cầm di động bắt đầu nghĩ xem nên viết gì. Lần trước cô ấy
cũng từng nhắn một tin ra ngoài, nhưng lần đó chưa sắp xếp kịp câu chữ
đã bị ông già vào tịch thu di động. Hết cách, cô ấy đành nhắn mấy chữ
không đầu không cuối đó. Không biết Cung Khắc thần thông đến mức nào
nhưng cô ấy thật sự muốn ra ngoài.
Nói tới chuyện này cũng tại
Đồng Đan Thanh mà ra. Nếu không phải vì cô ấy phát hiện ra mấy vụ mất
tích đó giống cuốn Cháy đêm một cách kì lạ thì sẽ không lén tới nhà xuất bản Tây Uyển để rồi gặp phải chuyện bắt cóc kì quặc này.Cô ấy chưa được chứng kiến “ông chủ” đó đối xử với mấy người mất tích như thế nào.
Nhưng cô ấy biết rõ một điểm, “ông chủ” đó nhất định đã nói những lời
kích thích gì đó, nếu không những người ấy cũng không kêu thảm thiết như vậy.
Đồng Đan Thanh run người, cảnh cáo bản thân không được nghĩ đến âm thanh đó nữa.
Cô ấy bắt đầu suy nghĩ xem nên gửi gì cho Cung Khắc. Điều đầu tiên cô ấy
nghĩ tới là miêu tả vị trí địa lý của mình, xung quanh hình như có nước
vì có tiếng nước, không có đường lớn vì bao nhiêu ngày rồi không nghe
thấy tiếng xe. Sau đó lại có gì… Dường như chẳng có gì cụ thể để miêu tả cả.
Đồng Đan Thanh là một cô gái bạo dạn, không thể tự cứu mình
trước, cô ấy bèn nghĩ cách làm sao để Cung Khắc tìm được kẻ gây án. Nghĩ vậy, cô ấy bèn gõ mấy chữ Nhà xuất bản giáo dục Tây Uyển, mà không sao
gõ được chữ “Nhà” ấy đi.
Lúc này, từ một nơi nào đó trên đỉnh đầu Đồng Tam Thanh vọng xuống một giọng nam giới, như đang khẽ bay bay
trong không khí. Hắn nói: “Chẳng phải đã nói chỉ gửi sáu chữ thôi sao?”.
“Anh là ai? Không biết giam giữ công dân là phạm pháp à!” Đồng Đan Thanh nắm chặt di động, nhấn nút gửi đi, sợ rằng sáu chữ này cuối cùng không gửi
được thì thảm rồi.
Người đó dường như nắm được toàn bộ hoạt động
tâm lí của cô ấy như thần thánh vậy. Hắn cười khẽ hai tiếng: “Tôi bảo để cô gửi sáu chữ thì sẽ không nuốt lời. Còn về tôi, cô có thể gọi tôi là
anh Trương.”
Ở Hy Lạp cổ có một thần thoại thế này. Quốc vương
nước Síp – Pygmalion – là một nhà điêu khắc nổi tiếng. Ông ta tỉ mỉ dùng ngà voi khắc lên một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu. Ông ta yêu sâu đậm cô
“thiếu nữ” ấy, đặt tên cho cô ấy là Galatea. Ông ta còn cho cô ấy mặc
váy đẹp, hơn nữa còn ôm cô ấy, hôn cô ấy. Ông ta chân thành kì vọng tình cảm của mình sẽ được “thiếu nữ” ấy chấp nhận. Nhưng Galatea vẫn chỉ là
một bức tượng. Pygmalion cảm thấy rất tuyệt vọng, ông ta không muốn chịu đựng sự giày vò vì tương tư như vậy nữa. Thế là ông ta mang theo đồ tế
phẩm thịnh soạn tới điện thờ cầu xin thần Aphrodite. Ông ta cầu xin nữ
thần ban cho một người vợ xinh đẹp và hiền thục như Galatea vậy. Sự chân thành của ông ta đã cảm động được Aphrodite, nữ thần quyết định giúp
ông ta.
Sau khi trở về nhà, Pygmalion bèn đi thẳng tới bên cạnh
bức tượng, nhìn nó chăm chú. Lúc này, bức tượng bỗng biến hóa, khuôn mặt dần hồng hào, đôi mắt bắt đầu tỏa ánh sáng, bờ môi từ từ mở ra, hé lộ
nụ cười ngọt ngào. Galatea đi về phía Pygmalion, cô dùng ánh mắt ngập
tràn tình yêu nhìn ông ta, cả người toát ra một mùi hương dịu dàng.
Khong lâu sau, Galatea bắt đầu nói chuyện. Pygmalion sững sờ, không nói
được câu nào. Bức tượng của Pygmalion trở thành vợ ông.
Đây chỉ
là một câu chuyện thần thoại, nhưng người đời sau lại có thể tổng kết ra hiệu ứng Pygmalion nổi tiếng từ trong câu chuyện này. Thật ra nội dung
của nó là con người hầu như sẽ hình thành kì vọng hoặc dự cảm hay một
trực giác về một tình cảnh nào đó, sẽ khiến cho tình cảnh sản sinh một
hiệu ứng thích hợp với kì vọng hoặc dự cảm này.
Năm 1938, bộ phim điện ảnh Pygmalion do một đạo diễn nổi tiếng người Anh thực hiện, với
sự góp mặt của nữ diễn viên Audrey Hepburn cũng phần nào lì giải được ý
nghĩa của hiệu ứng Pygmalion.
“Vụ án mất tích liên hoàn đồng thời này khiến tôi nhớ tới hiệu ứng Pygmalion, tuy nhiên lại là một hiệu ứng ngược”. Cung Khắc trong góc phòng, diễn đạt suy luận của mình bằng chất giọng không to không nhỏ: “Ngoại trừ Đồng Đan Thanh, bốn người còn lại
đều từng chịu đựng ám ảnh tuổi thơ. Ví dụ như việc bố của Khúc Tam
Nguyên nghiện rượu, hồ sơ ghi lại ông ta từng bị báo cảnh sát năm lần vì tội ngược đãi vợ. Người thứ hai, mẹ của Đồ Phàm là mẹ kế, theo thông
tin phản hồi, khi còn nhỏ, Đỗ Phàm từng bị đâm kim tiêm, đánh đập, còn
hai người còn lại….” Cung Khắc không nói tiếp. Hai người còn lại giới
tính nữ, một người sống trong gia đình đơn thân, người kia có hoàn cảnh
khá giống với gia đình Khúc Tam Nguyên.
Hạ Đồ bổ sung thêm tài
liệu mà Cung Khắc chưa nói hết: cô gái tới từ gia đình đơn thân đã được
chứng thực năm xưa từng có thời gian bị bố dượng xâm phạm.
Đới
Minh Phong không hiểu: “Nhưng những chuyện này có thể làm chứng cứ phá
án ư? Huống hồ em thấy tâm lí của họ đều khá tốt, đều học đại học, có
địa vị xã hội không cao nhưng cũng không hề thấp mà?”
“Chính vì
bề ngoài tâm lí có vẻ ổn nên mới kì lạ.” Xét về góc độ tâm lí học, vết
thương tâm lí hình thành từ thuở thiếu thời là khó lành nhất, cho dù
kiên trì lâu ngày thì cũng rất khó xóa sạch hoàn toàn những ảnh hưởng.
Từ báo cáo tâm lí của Khúc Tam Nguyên, có thể thấy dường như một tác
dụng ám thị tâm lí mạnh mẽ nào đó đã khiến Khúc Tam Nguyên cố tình tảng
lí những ký ức tận đáy lòng.
Ám thị tâm lí như thế nào lại làm
được đến vậy, dường như không có gì hiệu quả hơn một tấm gương có cùng
hoàn cảnh nhưng lại thành công hơn anh ta để kích động.
“Đây là
tài liệu chúng tôi thu thập được trong máy tính tại công ty của Khúc Tam Nguyên. Một bức thư được gửi từ một tháng trước, để trong thùng rác và
quên chưa xóa”. Hạ Đồ cầm bản photo, lớn tiếng đọc:
Qu:
Trên thế giới này không có gì tuyệt đối công bằng. Bây giờ họ đối xử bạo lực với anh như vậy giống như người đàn ông năm xưa đối xử với mẹ anh, cũng giống như những gì năm xưa tôi đã trải qua.Chúng ta chỉ còn cách bạo
lực hơn họ, mạnh mẽ hơn họ mới có thể tiếp tục sống. Tôi sẽ giúp anh…
Z.
“Tên Z này rất có thể chính là người lấy lí do giúp đỡ để Khúc Tam Nguyên tự động rời khỏi nhà.” Cung Khắc nói ra suy đoán của mình, nhưng suy đoán
này đối với cảnh sát có phần quá khiên cưỡng. Họ phá án cần chứng cứ
thực sự mới được.
Đúng lúc này, di động của Cung Khắc vang lên, là một tin nhắn. Anh mở ra xem, đầu mày bất chợt nhíu lại.
Phía cảnh sát tạm thời không có lí do tiếp tục điều tra vụ án mất tích của
Khúc Tam Nguyên và ba người khác. Nhưng Đồng Đan Thanh thì đích thực đã
mất tích. Vì nguyên do hợp lí này, các anh tài trong Công an quận Du
Hoài một lần nữa đứng trước cửa nhà xuất bản Tây Uyển, nhà số 517 đường
Trung Hoa Đông, thành phố Lâm Thủy.
Rất không may, ngoài cửa treo tấm bảng sửa chữa nội bộ, phòng biên tập đã được chuyển đi.
Đới Minh Phong lại mất rất nhiều công sức để hỏi rõ địa chỉ, lúc ấy mới vội tới Ngũ Lộ Khẩu cách đường Trung Hoa Đông nửa vòng thành phố.
Ngũ Lộ Khẩu là tên ngườ dân bản địa đặt cho con đường ấy, vì từ lâu lắm
rồi, có một con đường quốc lộ năm nhánh hội tụ ở đó, một nơi mà tình
trạng giao thông hết sức hỗn loạn. Nhưng đó là năm xưa, hiện tại nơi này đã được xây dựng lại khá khang trang, xung quanh mọc lên rất nhiều tòa
cao ốc sừng sững.
Nghe nói, bộ phận biên tập của nhà xuất bản Tây Uyển được ngồi tạm ở tầng 22 của một tòa nhà trong số này.
Họ đi thang máy lên, Diệp Nam Sênh nhìn thang máy được trang trí rất tỉ
mỉ, không nhịn được phải chép miệng: “Xem ra đúng là kiếm không ít tiền, nơi này, không tiện.”
Cung Khắc gật đầu, coi như ngầm thừa nhận. Lần in đầu của cuốn Cháy đêm 1 là năm trăm nghìn bản, còn chưa kể những lần in nổi sau đó, nhà xuất bản giáo dục Tây Uyển đúng là có vốn để
khoe khoang của cải.
Thang máy cũng rất vững vàng, đi lên không có cảm giác nôn nao. “Tinh” một tiếng, nó đã tới tầng 22.
Ra khỏi thang máy là có bảng chỉ dẫn, nhà xuất bản giáo dục Tây Uyển nằm ở phía tay phải hành lang. Mấy người họ đi trên tấm thảm màu đỏ chìm mềm
mại, mặc dù đang nghĩ về vụ án nhưng phương hướng có sự khác biệt. Ví dụ Đới Minh Phong lần đầu tiên nghi ngờ Cung Khắc.
Hành lang rất
dài, giữa đường còn có một ô cửa sổ sát sàn. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, hắt lên một chậu cây xanh cao lớn, thẳng tắp, có vẻ tràn ngập sức sống. Diệp Nam Sênh chợt đi chậm lại nhìn thêm một chút, cũng gần như lúc này một bóng đen lướt qua khung cửa sổ, lao nhanh xuống dưới. Não Diệp Nam
Sênh dừng hoạt động đúng một giây, lập tức có phản ứng: “Có người nhảy
lầu!”.
Dường như không có ai ngờ, người nhảy lầu lại là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...