Ờ,
Bi kịch,
Luôn luôn,
Thừa dịp lơ đãng,
Mon men đến bên cạnh ta,
(┬_┬)
Nếu như nói mỗi vết thương trên người là minh chứng cho sự trưởng thành, vậy thì vết thương lòng mà Giáo chủ đã ban tặng cho ta chính là minh chứng cho sự trưởng thành đến già cỗi sắp chui xuống lỗ a trời!
Cho nên ta rất chi là bình tĩnh.
Bình tĩnh em gái mi! Giáo chủ không thể để ta sống yên ổn qua vài ngày được hay sao!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vở tuồng mà Giáo chủ đã bày ra, nữ hát rong là giả, con nhà giàu là giả, hơn nữa ta tin rằng vị ca sĩ họ Tội đàn tỳ bà trong kia cũng là giả nốt, người đó nhìn sơ qua là thấy méo biết đánh đàn rồi.
Cơ mà nhìn tên nhà giàu này trông lạ mặt quá, vừa mới đầu nhập ma giáo mà đã bị Giáo chủ túm cổ tới đây làm việc rồi à, ái chà chà, tội nghiệp ghê. (mi đang cười trên sự đau khổ của kẻ khác chớ gì?)
Thấy chúng ta không có phản ứng gì, Mộc Sinh ráng chen vào, đi tới trước mặt tên nhà giàu kia, rồi chắp tay nói “A di đà phật, vị thí chủ này cần gì phải làm khó một cô nương chân yếu tay mềm. Nếu muốn trêu đùa thì cứ tìm nam nhân là được! Hãy tha cho cô nương này đi, bên kia có hai vị nam nhân hàng chất lượng cao tùy ngươi chọn.”
Tên nhà giàu qua đường giáp hơi xụ mặt “Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta không phải là đoạn tụ (gay).”
… Thiếu đánh cái gì, rảnh háng chạy đi kiếm chuyện cái gì, sợ thiên hạ không loạn cái gì, ta đã quen rồi, thiệt đó. Nhìn lão lừa trọc Mộc Sinh này còn muốn nói gì thêm, ta lập tức chen ngang vào.
“Tránh xa vị cô nương kia ra, sau đó cút.”
Hừm hửm, sau khi nói như vậy xong, chỉ cần tên nhà giàu kia nói lời thoại kinh điển như ‘Lần sau gặp lại sẽ chém chết các ngươi’ thì vở tuồng này coi như hạ màn, đều là cấp dưới bị Giáo chủ chèn ép, ta thật sự không nỡ bụp hắn nha.
Nhưng tên nhà giàu kia không sợ tìm đường chết, hất cằm nói “Chẳng qua là ta thấy vị cô nương này một thân một mình, vô cùng đáng thương nên mới muốn bồi nàng thôi. Vị huynh đài này đâu cần phải nóng tính thế chứ. Không bằng cùng nhau uống ly rượu kết bạn, thấy sao?”
=.= Chẳng lẽ ngươi không biết một thân phận pháo hôi như ngươi mà đi dây dưa với nhân vật chính là xác định cuốn gói về quê chăn vịt à? Thiếu niên trẻ người non dại như ngươi còn chưa tỉnh ngộ ra hả, thôi thì cho ngươi thêm một cơ hội nữa vậy.
Ta nâng sát khí của mình thêm một bậc nữa, hừ lạnh.
“Ta không nói lần thứ hai.”
Tên nhà giàu run người sửng sốt.
“Ngươi không nhận ra ta?”
Nói đúng ra là ta chưa từng gặp qua ngươi trong ma giáo.
“Tại sao ta phải biết ngươi?”
“Ta là Âu Dương Minh Lý.” Hắn nghiêng đầu, hí mắt nhìn ta, nét mặt trông hơi nghi ngờ.
A, nghe cái họ sao thấy giống cao thủ đệ nhất thiên hạ, Âu Dương Duệ vậy cà, thế thì— Quả là có duyên, cái bíp, nghiệt duyên thì có! Cho dù là một danh môn chính phái từng bị Giáo chủ nhà ta một cước đạp bay cổng nhà, không phải ngươi nên bận rộn chạy khắp nơi kêu gọi bảo vệ hòa bình thế giới sao, cớ gì lại rảnh háng chạy tới chỗ này trêu ghẹo đàn bà con gái a lật bàn!
“Thì ra là Âu Dương công tử, ngưỡng mộ đã lâu.” Mắt thấy sức chiến đấu của ta đã tạch tới số không, Y Phong đỡ lời cho ta.
“Ngưỡng mộ đã lâu thì không cần. Nhìn dáng vẻ của hai vị, chắc chắn là cao thủ. Ta chỉ thích kết giao với cao thủ, để ta mời rượu hai vị nhé?” Âu Dương Minh Lý chuyển tầm mắt về phía Y Phong, phe phẩy cái quạt, cười khẽ.
“Rõ ràng là ba vị.” Mộc Sinh đứng một bên nhỏ giọng lầm bầm.
(─. ─||| Ngươi đi chết dùm ta cái đi.
Chúng ta rất ăn ý không thèm để ý đến con lừa trọc nào đó, Y Phong liếc Tội Ca nói “Còn vị cô nương kia?”
“Bỏ mặc người đẹp ở một bên thì thật không thú vị.” Âu Dương Minh Lý chà chà cằm “Ít nhất thì kêu nàng đàn một bài cho chúng ta nghe?”
Tội Ca? Đàn? Ngươi quá hài hước rồi đó. Ta hắc tuyến, nàng ta còn không biết cây đàn có mấy dây nữa là.
Nhưng vì mấy chuyện cỏn con này là bại lộ thì không phải là Tội Ca.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Tội Ca cắn môi, cả người run lẩy bẩy, hoảng sợ nhìn Âu Dương Minh Lý, trong mắt lấp lánh ánh nước.
“Không, ta không muốn đàn cho ngươi! Ta sợ!”
Nói xong lời thoại, nàng từ từ lui về sau vài bước, sau đó thoáng dừng lại rồi nhanh như cắt lao thẳng vào lòng ta.
Tốt lắm, xương ngực đau lắm, ta muốn khóc lắm, người này dùng bao nhiêu sức lực vậy hả, sẽ chết người đó!
Hay là thừa dịp mọi người còn đắm chìm trong kỹ năng diễn xuất thần của Tội Ca, nhanh chóng quăng phần tử nguy hiểm này đi cho xong.
“Ta đưa nàng ra ngoài.”
Không chờ bọn họ phản ứng lại, ta đẩy nàng ta ra khỏi người mình rồi dắt nàng ta ra khỏi tửu lâu.
Trong tửu lâu, Âu Dương Minh Lý sững sờ nhìn bóng lưng rời đi của hai người “Tại sao ta dây dưa với nàng ta lâu như vậy mà nàng ta lại không đàn cho ta nghe, còn người kia chỉ vừa mới gặp lần đầu thì nàng ta đã liền đi theo?”
Y Phong nhướng mày “Đương nhiên là vì sư phụ của ta dễ nhìn hơn ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...