Âu Dương Quân mới ra khỏi cửa, liền gặp phải Tề Gia Nghĩa đúng lúc đi tới, bên người hắn còn có thêm một thiếu niên thanh tú đơn bạc. Tề Gia Nghĩa vuốt cằm nhìn hắn: “Tiểu huynh đệ này muốn đến nhìn Lão yêu một chút.”
Âu Dương Quân liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thiếu niên bị hắn nhìn, trong mắt có chút lo sợ không yên, nhưng lập tức liền trấn định lại, nhẹ nhàng hỏi hắn: “Âu Dương, Âu Dương tiên sinh, ta có thể nhìn hắn một chút, được không? Hắn không phải người xấu.”
Tề Gia Nghĩa thấy Âu Dương Quân hơi nghi hoặc, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải thích đơn giản: “Đây là Tiểu Liễu.....”
Tiểu Liễu? Tiểu Liễu là ai? Âu Dương Quân cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Thiếu niên lại bướng bỉnh nói: “Ta là Sở Liễu, ta đến nhìn Thân sư phụ.”
Âu Dương Quân lập tức liền hiểu được người này là ai, này là người tối thân cận với Sở Lam, là một con thỏ nhỏ nga~ Nhìn người này thật sự rất bình thường, nghe nói Sở Lam trong chốn võ lâm chính là một mỹ nam tử tuyệt đỉnh, xuất môn phải đội khăn che mặt, tại sao lại có thể để ý....... Nghĩ như thế nào cũng không thể tin được! Còn tưởng rằng cho dù không xinh đẹp như Tiểu Ngung của hắn, thì ít nhất cũng phải là một vưu vật đi! Sở Lam kia có phải có mục đích gì khác hay không, hay giả tạo như vậy để lấy cớ? Tâm tư Âu Dương Quân liên tục biến hóa, nhưng biểu tình trên mặt cũng nhất quán ôn hòa, nhẹ nhàng gật đầu, cho phép Tề Gia Nghĩa cùng Tiểu Liễu đi vào, chính mình cũng theo vào. Tịch Ngung mặc dù không thể cử động, nhưng vẫn còn thanh tỉnh, biết người bên ngoài tiến vào, nhưng lại không mang một chút sợ hãi. Bộ mặt thực của y, trừ Âu Dương Quân ra, ngay cả người trong Ma giáo cũng chỉ có một số ít ngẫu nhiên thấy qua, y nếu gặp người khác đều phải trang điểm tươi đẹp, không có giả dạng như thế này, cảm thấy không khỏi hoảng hốt. Tề Gia Nghĩa cùng Tiểu Liễu nhìn đến Lão yêu đang bị điểm huyệt nằm trên giường, cả hai người đều giật mình hoảng hốt. Hơn nữa, Tiểu Liễu đã từng cùng Tịch Ngung học qua võ công, vốn có điểm thân cận, lúc này nhớ lại quá khứ, không ngờ đây thật là Thân sư phụ, Thân sư phụ nguyên lại có bộ dáng như vậy a! Y quay đầu lại hỏi Âu Dương Quân: “Âu Dương tiên sinh, có thể giải huyệt cho Thân sư phụ hay không, việc này thực đả thương người!”
Con thỏ nhỏ này còn biết cả huyệt đạo, trên mặt Âu Dương Quân hiện lên nét cười, mắt lại nhìn về phía Tề Gia Nghĩa: “Tề huynh, việc này.....”
Tề Gia Nghĩa ôn nhu nói với Tiểu Liễu: “Tiểu Liễu, yêu nhân này dù sao cũng giết người vô số, ngươi cũng nhìn thấy hắn không có chịu tổn hại gì, chúng ta sẽ công thẩm, cho hắn cái công đạo.”
Tiểu Liễu gắt gao mím môi, nhìn về Tịch Ngung đang nằm trên giường, bất đắc dĩ đành phải theo Tề Gia Nghĩa rời đi, nhưng trước khi rời đi có nói với Âu Dương Quân: “Âu Dương tiên sinh, hắn thật sự không phải người xấu, trước kia hắn từng chịu qua rất nhiều đau khổ, hắn không phải người xấu!”
Âu Dương Quân nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của Tiểu Liễu, cảm thấy nghi hoặc, người kia thân mật với Sở Lam như vậy mà hiện giờ lại đi với Tề Gia Nghĩa, vậy thì đến tột cùng tình hình Sở Lam ra sao? Chẳng lẽ thật sự đã bị phế võ công, giam cầm diện bích sao? Hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Ngung, nhẹ nhàng cúi đầu hôn y một ngụm, tâm nói, ngươi đã từng chịu đau khổ gì vậy? Tiểu Ngung của ta. ……………. Âu Dương Quân xuất ngoại cùng mọi người bạch đạo thương nghị, quyết định vào ngày đưa tang Vu Tư Lý sẽ công thẩm Lão yêu, trong hai ngày này Âu Dương gia vẫn cùng Sở gia trông giữ yêu nghiệt. Âu Dương Quân lập công trong trận chiến này, uy danh tỏa sáng như ánh mặt trời ban trưa, mọi người trong bạch đạo cũng không nể hắn vì võ công cao siêu, mà nể hắn vì can đảm hiệp nghĩa. Kỳ thật, hai lần trước hắn đi bắt Lão yêu đều bị thua trở về, luận võ công cũng không bằng Tề Gia Nghĩa, nhưng cuối cùng người bắt được yêu nhân không phải là Tề Gia Nghĩa mà là hắn! Huống chi những người trong Lục Hợp phái cùng Không Động đều khen ngợi không ngớt, nói hắn một người độc đấu với mấy ma tướng, mới cứu được tánh mạng của vô số đệ tử; mà lúc trước hắn cùng với mấy đệ tử đi điều tra tăm tích của Ma giáo cũng đều mang thái độ ôn hòa khiêm tốn, hành xử theo lễ nghĩa……. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng Âu Dương Quân đã vượt lên, ngang bằng với Tề Gia Nghĩa. Suốt một ngày, Âu Dương Quân phải tiếp đãi rất nhiều các phái đến bái phỏng, thẳng đến tối mới có thời gian rãnh nghỉ ngơi. Thở ra một hơi dài, Âu Dương Quân phân phó tiểu đồng: “Lấy đèn.”
Tiểu đồng lanh lợi lập tức làm ngay, thắp đèn ***g mở đường, cùng chủ tử đi đến nơi đang giam giữ Tịch Ngung. “Ban ngày có xảy ra chuyện gì không?”
“Không, thưa chủ tử, hạ nhân suốt ngày vẫn ở đây canh giữ……”
“Đồ ăn chuẩn bị tốt không?”
“Vâng, lão Giáp tự tay làm.”
“Cữu lão gia đã đưa đến Nam Hải chưa?”
“Đã tới rồi, người cũng đã tỉnh, hạ nhân gởi thư báo rằng Cửu lão gia đang rất cáu kỉnh.”
Âu Dương Quân đột nhiên bật cười, nếu không nhờ người cậu này của hắn, thì chuyện với Tiểu Ngung nói không chừng không thành công như bây giờ được. Tới chỗ giam giữ, tiểu đồng nhu thuận canh giữ ở đằng xa, để cho chủ tử một mình đi vào. Trong phòng đã thắp đèn, thực hạp đặt trên bàn, mở nắp hộp ra, đồ ăn bên trong còn tỏa nhiệt khí, hương thơm ngào ngạt. “Rột rột————”
Lão yêu nằm trên giường, cái bụng không chịu thua kém réo lên ầm ĩ. Âu Dương Quân thật sự muốn cười, kỳ thật, người luyện đến võ công lợi hại như bọn họ, vài ngày không ăn là chuyện thường, nhưng Tiểu Ngung của hắn lại gầy đến lợi hại, lượng cơm ăn lại không lớn. Hồi ức ăn cá lúc trước lại hiện lên trước mắt, nam nhân cầm lấy thực hạp, thay Tịch Ngung đang đói bụng giải khai huyệt đạo. Tịch Ngung ngồi dậy, tinh thần xem ra không tồi, cho thấy nội lực được điều tức rất khá, y cũng không cần sự chăm sóc của nam nhân, cầm lấy chiếc đũa, tay nâng bát cơm, bất kể nhiệt độ, từng ngụm từng ngụm ăn. Đói đến như vậy, cho nên ăn cũng nhiều hơn bình thường, cố tình gầy yếu như thế làm cho người ta đau lòng. Nam nhân ôm lấy tấm lưng của y: “Chậm một chút, chậm một chút, không ai giành ăn với ngươi đâu!”
Tịch Ngung trở mình xem thường, một miệng đầy cơm, mơ hồ nói: “Người đói cũng không phải là ngươi!”
“Ngươi ban ngày điều tức, không thể ăn cơm......”
Nhìn Tịch Ngung ăn đến chén thứ ba, Âu Dương Quân nhịn không được nói, “Tịch Ngung, ăn nhiều quá, như thế ‘làm’ không được tốt.”
Không ‘làm’ tốt? Tịch Ngung vẫn cúi đầu ăn cơm, nghe hắn nói như thế, đem bát cơm bỏ xuống, cầm bố khăn lau miệng, nam nhân vừa định nói ‘như thế nào lại ngoan như vậy’, lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên, người sắp ăn no kia giơ một chân lên, hắn nhanh nhẹn lui về sau một bước nhưng trên bụng vẫn ăn phải một cước, vết thương càng nhiều, đau đến nhếch miệng. “Sát phu *mưu sát chồng*!”
Lão yêu cũng đã ngồi ở trên giường, vừa cười lại như không cười nhìn hắn. Cả người Âu Dương Quân chấn động, vẻ mặt kia..... Giống như đêm đầu tiên đó, hắn miệng khô lưỡi khô, thân hình vừa động, liền nhún thân bay tới. Tịch Ngung ngồi trên giường lập tức nghiêng người tránh né, công phu của y khéo léo có một không hai trong thiên hạ, lúc này ở trên cái giường nho nhỏ, hiển nhiên so với Âu Dương Quân có ưu thế hơn, hai người cứ như vậy mà kẻ tấn công người trốn tránh, thật vất vả mới đè chặt tứ chi y lại, vừa giải quyết xong cái này rồi lại một trận vật lộn. Võ công Lão yêu xuất phát từ Ma giáo, đánh nhanh thắng nhanh, chiêu thức cổ quái, làm cho kẻ khác chống đỡ không xuể, nhưng Âu Dương Quân lại luyến tiếc hạ nặng tay, tình nguyện cùng y chơi đùa. Đột nhiên, Tịch Ngung ngừng tay, bị nam nhân hung hăng đặt dưới thân. Nam nhân đắc ý, mà vẻ mặt của y lại đông lạnh, hoảng sợ hỏi: “Ngươi như thế nào lại biết sử dụng chiêu thức kia?”
Tim của Tịch Ngung đập nhanh đến lợi hại, y nhớ rất rõ ràng, đó là ‘Tiểu cầm nã thủ’ độc nhất của Đầu Đà, bí mật bất truyền của Ma giáo, hắn – Âu Dương gia như thế nào lại biết? Âu Dương Quân cũng ngẩn người ra, hỏi: “Như thế nào, bị ta đè ép không cam lòng? Hôm nào chúng ta lại chơi.....”
“Âu Dương Trường Thiên, ta hỏi ngươi, khối ám thạch kia rốt cuộc bây giờ đang ở đâu?”
Âu Dương Quân tiến đến bên tai y, dùng khẩu khí đùa giỡn nói: “Bảo bối ám thạch của ngươi ta đã nuốt vào bụng rồi! Còn như thế nào nữa——–”
Tịch Ngung nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, lập tức ngồi dậy, nắm chặt lấy vạt áo của nam nhân, gầm nhẹ: “Tại sao ngươi không nói sớm!”
Âu Dương Quân thấy y phản ứng như vậy, tuy trong lòng cả kinh nhưng trên mặt lại cười hi hi: “Ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, ta ăn tảng đá đó làm cái gì!”
Nhưng tâm tư Tịch Ngung lại rối tung mù mịt. Y còn muốn hỏi, lại bị nam nhân ôm chặt lấy, hung hăng hôn trụ. Nam nhân đưa hạ thể đã phát nhiệt của mình, ngạnh ngạnh đỉnh ở hạ phúc của y. Một khi nam nhân xuất ra công phu thực sự, Tịch Ngung không phải là đối thủ, huống chi nam nhân rất rõ ràng chạm vào chỗ mẫn cảm của y, một phen ma sát, cũng khiến cho y bắt đầu cảm thấy khô nóng. Chính là y tâm phiền ý loạn, cũng vô tâm để mặc cho chuyện giường chiếu này phát triển, kháng cự rồi lại vô lực, bất đắc dĩ cắn lên bả vai của nam nhân, “Đáng khen, cắn đi, lát nữa cố gắng nhẫn nhịn, đừng kêu lớn quá, ở đây là Sở gia!”
Khi nói chuyện, Âu Dương Quân quen thuộc đem quần áo của Tịch Ngung cởi ra, rồi vận khí xé rách quần áo của chính mình, hai người trần trụi ôm lấy nhau, nam nhân thoáng tách đôi chân thon dài của đối phương, đẩy thắt lưng về phía trước một cái, liền thuận lợi đi vào. Động tác kia từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến mạnh, từ ôn hòa đến hung hăng, miệng còn không ngừng trêu chọc: “Tiểu Ngung có thoải mái cũng đừng nên kêu lớn nga~~”
Nghe hắn nói như vậy, Tịch Ngung không còn nhẫn được nữa, trong lòng càng lúc càng căm giận, miệng lại ra sức gặm cắn. Chỗ tư mật bị lộng quả thật rất thoải mái, nếu nói sâu một chút, hắn sẽ vào sâu một chút, nếu nói dùng sức, hắn sẽ càng dùng sức....... Chân của y bị đặt trên vai của nam nhân, cả người bị cuốn tròn lại, bàn tay nam nhân không ngừng gảy rồi niết hai tiểu khỏa trước ngực y, miệng y không ngừng cắn lấy vai của nam nhân, rồi có một chút không cam lòng thả lỏng miệng. Nam nhân tựa hồ không sợ đau, ở trên giường liên tục thay đổi tư thế, đang ôm lấy cái mông vểnh của y, không ngừng thao lộng, trên dưới một trăm cái, rồi ôm lấy y ngồi trên người, nam nhân từ phía dưới đỉnh lên, mỗi khi tiến vào đều rất sâu, làm cho Tịch Ngung cảm giác như bị lộng đến phá hư. Không biết từ khi nào y đã buông bờ vai của hắn ra, chính mình cắn lấy môi dưới, phát ra từng tiếng rên rĩ nho nhỏ khó có thể nghe thấy, vòng eo lắc lư, cùng nam nhân phát điên. Âu Dương Quân không biết phát tiết bao nhiêu lần, làm đến nửa đêm, trên thân thể hai người chảy đầy mồ hôi. Trên người Tịch Ngung trải đầy dấu hôn xanh tím, búi tóc xõa ra, mái tóc dài bay tán loạn, vòng eo trắng nõn đong đưa, dưới ánh trăng, càng hiện lên vẻ yêu mị. Nam nhân nhổm người đưa y ôm xuống giường, hai chân y gắt gao hoàn trụ thắt lưng của nam nhân, ở chỗ tư mật vẫn gắn liền với nhau, tấm lưng mảnh khảnh bị đè trên tường, cả người mệt lã, chỉ có chỗ kia vẫn còn cảm giác, giống như đang phiêu đãng trong không trung, trôi dạc đến nơi nào đó, cái gì cũng không nghĩ được. Y tinh tế ngâm ra một tiếng thật dài: “Trường—– Thiên——”
Chỉ thấy cơ thể Âu Dương Quân một trận run rẩy, tại nơi tư mật tiết ra, sau một lúc lâu, mới phát ra âm thanh: “Tiểu Ngung thật sự là yêu tinh.”
Lão yêu toàn thân bủn rủn, cũng không nói được tiếng nào, hậu đình phía sau dùng sức kẹp —— Nam nhân gầm nhẹ, phát ra tiếng cười: “Thật là muốn tinh tẫn nhân vong *hết tinh mà chết >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...