Translator: Nguyetmai
"Ai nói cho cậu biết bug ở cơ chế bảo hộ của máy trọng lực hả?"
Ánh mắt của Dương Mạn Lệ như muốn giết chết Hàn Sâm ngay lập tức, Dương Mạn Lệ là ai chứ, đây là địa bàn của cô, sao có thể không biết thiếu sót của cơ chế bảo hộ này được.
"Bug của cơ chế bảo hộ gì chứ? Tôi không hiểu tổ trưởng Dương đang nói gì hết." Hàn Sâm vẫn trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
"Không nói chứ gì? Đi lấy cung tên luyện tập 7.0 tới đây."
Dương Mạn Lệ cũng không nổi đóa, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Hàn Sâm không hiểu cô muốn làm gì, đành phải lấy cung tên luyện tập 7.0 tới.
"Đã học dáng đứng tiêu chuẩn chưa?" Dương Mạn Lệ lại hỏi Hàn Sâm.
"Học rồi." Hàn Sâm gật đầu.
"Được rồi, kéo căng dây cung bằng tư thế chuẩn đi." Dương Mạn Lệ vẫn bình tĩnh nói.
Hàn Sâm đã từng bỏ công luyện tập rất nhiều ở mặt cung tên, dáng đứng rất chuẩn, cũng dễ dàng kéo căng dây cung 7.0.
"Dáng đứng khá lắm, rất chuẩn." Dương Mạn Lệ lại bất ngờ khen Hàn Sâm một câu.
"Cảm ơn tổ trưởng Dương đã khen."
Hàn Sâm không biết Dương Mạn Lệ đang có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì hắn biết chắc là phiền toái của mình sắp đến rồi.
"Giữ nguyên tư thế này đến 12 giờ đêm, nếu giữa chừng mà cậu động đậy thì xem như tôi chưa từng biết cậu là ai, sau này cậu cũng chẳng cần đến đây nữa, dù cho trạm trưởng Tần có tự mình đến cũng thế, giữa tôi và cậu nhất định phải có một người đi, không phải cậu thì sẽ là tôi đi."
Nói xong, Dương Mạn Lệ trực tiếp xoay người bỏ đi.
Đợi đến khi Dương Mạn Lệ đã đi xa thì mấy người khác mới dám chạy tới, người đã chỉ cho Hàn Sâm biết bug ở cơ chế bảo vệ của máy trọng lực mới xấu hổ nói: "Người anh em, xin lỗi cậu nhé, không ngờ đội trưởng Dương lại đì cậu sát sao như thế, giờ lại thành ra tôi hại cậu mất rồi."
"Không sao đâu, chẳng phải là đứng vài giờ thôi à, tôi làm được." Hàn Sâm nói tỉnh bơ.
"Cậu đừng có xem thường dáng đứng tiêu chuẩn này, mười mấy hai mươi phút không sao, nhưng đứng vài giờ nó còn đáng sợ hơn cả tra tấn đấy. Cung tên 7.0 cũng không phải trò đùa, bình thường chúng tôi kéo cung 6.0 mà còn không giữ nổi hai giờ, bây giờ còn tận bốn giờ mới đến 12 giờ cơ. Đội trưởng Dương chơi cú này ác quá."
"Tôi thấy hay là chúng ta cùng đi nhận lỗi đi. Cứ nói là cả đám nói ấy, có tội thì mọi người cùng gánh, chứ đứng hơn bốn giờ kiểu này thì ai mà chịu nổi chứ? Không gãy tay mới lạ ấy."
"Hết cách rồi thì chỉ có thể làm như thế thôi, nhìn vẻ mặt của đội trưởng Dương thì chắc lần này cả bọn chết thảm lắm chứ đùa."
Cả bọn thở dài thườn thượt rồi lại than vãn đủ điều.
"Không cần đâu, cứ để tôi thử xem sao, sức bền của tôi trước giờ vẫn tốt lắm, tôi nghĩ chắc hơn bốn giờ không thành vấn đề đâu."
Hàn Sâm gọi với mấy người đang định đi nhận lỗi lại.
"Sức bền tốt cỡ nào cũng không được đâu, thứ này mà duy trì trong thời gian dài sẽ đáng sợ lắm."
Hàn Sâm lại cười nói: "Thứ đáng sợ hơn tôi cũng gặp rồi, các anh tạm thời đừng làm gì cả, chờ đến lúc tôi thật sự không trụ nổi nữa thì hãy đi, lúc ấy có khi Dương Mạn Lệ thấy tôi tội nghiệp sẽ không phạt nặng đâu."
"Thế cũng đúng nhỉ, người anh em, cậu cứ kiên trì một lúc xem sao, chịu không nổi thì gọi bọn tôi một tiếng, bọn tôi sẽ đi tìm đội trưởng Dương để nhận lỗi ngay."
Mấy người này đúng là rất nghĩa khí.
Hàn Sâm gật đầu rồi im lặng, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích đôi khi lại đáng sợ hơn cả vận động mạnh, đặc biệt là khi Hàn Sâm còn đang phải kéo căng dây cung luyện tập 7.0 thế này.
Ban đầu còn không thấy gì, nhưng sau nửa giờ thì quả nhiên hắn bắt đầu cảm thấy cánh tay tê rần, hơn nữa cảm giác tê rần này càng lúc càng mãnh liệt hơn theo thời gian.
Chỉ một giờ thôi mà Hàn Sâm đã ướt đẫm mồ hôi, hai cánh tay nhức mỏi như bị thiêu cháy vậy, hơn nữa cảm giác này còn lan ra toàn thân, khiến thân thể mất kiểm soát mà run rẩy theo.
Hàn Sâm cắn răng, vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, lập tức cảm giác như có một dòng suối nhỏ mát lạnh chảy đến tay chân đang nhức mỏi của mình, nơi nó đi qua, cảm giác tê dại kia lập tức giảm bớt.
Thông qua máy theo dõi, thi thoảng Dương Mạn Lệ lại nhìn sang chỗ Hàn Sâm một cái.
Thấy hắn đứng im không động đậy như thế gần một giờ thì thân thể bắt đầu run run, khả năng chịu đựng như thế đã vượt qua dự liệu của cô, ngay cả những binh lính khác, tối đa cũng chỉ lập được thành tích cỡ này mà thôi.
Cứ theo đà này, Dương Mạn Lệ đoán hắn cùng lắm chỉ có thể trụ thêm được nửa giờ, bảo đảm không kéo được đến hai giờ.
"Vừa đến huấn luyện đã ăn gian, nếu như không dạy bảo cậu lại đàng hoàng, cho cậu chịu chút đau khổ thì sau này cậu lại càng coi trời bằng vung hơn."
Dương Mạn Lệ cũng không thật sự muốn tra ra người nói là ai, Hàn Sâm cắn răng không nói gì như thế lại khiến cô cảm thấy hắn vẫn có phần đáng khen, nếu khai ra thật thì Dương Mạn Lệ sẽ càng xem thường hắn hơn.
Dương Mạn Lệ lại làm việc một lúc, đại khái chừng nửa giờ sau cô lại nhìn Hàn Sâm một cái, phát hiện hắn vẫn còn đứng im ở đó.
Nhìn vài lần, Dương Mạn Lệ không khỏi nhíu mày, tình huống của Hàn Sâm lúc này còn tốt hơn cả một giờ trước, thân thể cũng không run nữa, mồ hôi cũng chẳng túa ra là bao, thoạt nhìn còn nhẹ nhàng hơn cả lúc trước.
"Cậu ta cử động rồi à?"
Dương Mạn Lệ không chắc lắm, bèn tua phần ghi hình trước đó lại xem, nhưng trong nửa giờ này không hề thấy Hàn Sâm nhúc nhích gì.
"Lạ thế!"
Dương Mạn Lệ không làm việc nữa mà nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm trong màn hình theo dõi.
Thời gian trôi qua từng phút một, chỉ chớp mắt mà Hàn Sâm đã đứng gần được hai giờ.
"Người anh em, cậu đỉnh thật đấy, thế này mà cậu cũng trụ nổi cơ á?"
"Sức bền của cậu biến thái quá, nếu chỉ số thân thể trung bình khác của cậu cũng được thế này thì thi đỗ vào trường quân đội trung ương của Liên minh cũng không phải chuyện viển vông rồi."
"Người anh em, cậu đúng là đàn ông đích thực, đủ bền bỉ!"
Một người giơ ngón tay cái lên với Hàn Sâm.
"Thật sự không trụ nổi thì bảo một tiếng nhé, đừng ép thân thể quá, không đáng đâu."
Hàn Sâm giữ nguyên tư thế rồi cười nói: "Tôi cảm thấy mình vẫn trụ nổi, kiên trì đến 12 giờ chắc là không thành vấn đề, các anh cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho tôi."
"Người anh em, nếu như cậu thật sự trụ nổi đến 12 giờ đêm thì anh đây chẳng nói thêm câu nào nữa, sau này vào trạm dịch chuyển thì anh bảo kê cậu."
"Bảo kê cái đầu cậu ấy, cậu dám khiêu chiến với đội trưởng Dương à? Hay là dám khiêu chiến với trạm trưởng Tần?"
"Mạnh mồm kinh đấy, nhưng tỉnh lại đi."
"Khụ khụ, tôi chỉ nói cho vui mồm thế thôi, đừng nghiêm túc vậy chứ."
Vài tên tắm rửa xong lại đến căn tin ăn cơm, trong phòng huấn luyện chỉ còn lại một mình Hàn Sâm, hắn nhắm mắt, lặng lẽ vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, thứ sức mạnh như suối lành kia ào ạt tuôn ra từ mỗi tế bào, loại bỏ cảm giác mệt mỏi của thân thể hắn.
Khi Hàn Sâm kiên trì được đến ba giờ thì ngay cả Dương Mạn Lệ cũng phải giật mình không thôi, thậm chí cô còn hoài nghi không biết có phải mấy tên kia động tay động chân trên máy giám sát, liệu những gì cô thấy có phải chỉ là video lặp lại hay không.
Nhưng rõ ràng là không phải, Dương Mạn Lệ do dự một lúc, sau đó ra khỏi văn phòng đi thẳng về phía phòng huấn luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...