Siêu Cấp Gen Thần

Editor: Nguyetmai

"Chết tiệt, đáng lẽ mình phải tin tưởng vào phán đoán của mình mới đúng!" Vương Dương Quân lắc tay ảo não vì không có lòng tin kiên định với phán đoán của bản thân mình.

"Dương Quân, cậu đang làm gì vậy? Đừng rối trí, phải tin vào phán đoán của mình ấy!" Hứa Vân Địch vội vàng nhắc nhở Vương Dương Quân.

Vương Dương Quân khẽ cắn môi, đi tới, chuẩn bị cho lần đối chiến thứ hai.

Hàn Sâm lại vung một quyền cực kỳ dũng mãnh, Vương Dương Quân nhìn chòng chọc vào nắm đấm của Hàn Sâm. Lần này hắn ta thấy rõ mồn một, từ những chi tiết nhỏ vô cùng khó phát hiện có thể suy đoán ra quyền này cũng giống như quyền trước, chắc chắn là một bạch quyền.

"Nhãi ranh, dám chơi cùng một chiêu với Vương Dương Quân này hai lần, mày hãy còn non lắm!" Vương Dương Quân đứng thẳng ở đó, chỉ duỗi một cánh tay ra ngăn cản nắm đấm của Hàn Sâm: "Mình thừa kinh nghiệm để đối phó với thằng ranh này, chỉ cần tin tưởng vào phán đoán, chỉ cần tin tưởng bản thân..."

Oành!

Hàn Sâm đấm một quyền vào tay Vương Dương Quân, uy lực của cú đấm đẩy Vương Dương Quân bay lộn không biết bao nhiêu vòng 360 độ rồi mới ngã lăn ra đất.

Hắc quyền! Thế mà lại là hắc quyền!

Trong khoảnh khắc ấy, những người ủng hộ trường quân đội Thánh Đức lặng ngắt như tờ, Văn Tú Tú cũng ngây ra đờ đẫn, quên cả bình luận. Cô không thể nào tin được Vương Dương Quân mà cũng mất toi hai điểm với người mới kia. Nếu mất thêm một điểm nữa thì hắn ta sẽ bị loại thẳng.

Thực tế thì phòng tuyến tâm lý của Vương Dương Quân đã bị đánh sụp sau một quyền này. Hắn ta không còn gắng gượng giữ bình tĩnh nổi nữa.

"Rốt cuộc là hắc quyền hay là bạch quyền? Là hắc quyền hay là bạch quyền?"


Khi thấy nắm đấm của Hàn Sâm vung lên lần nữa, Vương Dương Quân căn bản không thể nào đưa ra được phán đoán.

Ầm!

Không hề có chuyện gì ngoài ý muốn, Vương Dương Quân thua 0:3, bị loại thẳng cổ.

Mà đây mới chỉ là khởi đầu của sự điên cuồng. Lưu Vân Thắng và Mã Trường Không lên sàn tiếp theo cũng không thể ngăn cản được màn biểu diễn đầy cuồng vọng của Hàn Sâm.

3:0.

Lại là 3:0.

Bốn kết quả 3:0 bày rành rành ra đó, bốn đội viên trường quân đội Thánh Đức tự xưng là có thực lực tranh giải quán quân đều bị đánh xuống đài. Điểm tổng kết là con số 4:0 oanh liệt.

Bình luận của người xem nổ tung trên màn hình trực tiếp.

"Trời đất quỷ thần ơi, rốt cuộc gã này là ai mà mạnh thế?"

"Vua Hắc Quyền khí phách ghê. Vương Dương Quân, Lưu Vân Thắng, Mã Trường Không đều là tuyển thủ trong top 20 trong giới hắc bạch quyền của các trường quân đội đấy. Cả ba người đều bị hắn loại mà không giành được điểm nào, đúng là ngầu quá đi mất!"

"Ngầu bá cháy, ngầu hết sảy!"


"Vua Hắc Quyền... gã quái vật này ở đâu chui ra vậy?"

"Hàn Sâm... hình như cái tên này nghe quen quen..."

"Quen quen gì mà quen quen, đó là đại thần của trường quân đội Hắc Ưng bọn này, là người đại diện của Ngân Sát TS đấy. Mấy người không biết chứ gì? Từ trên núi xuống à?"

"Ôi đậu, tôi vừa lên mạng tìm thử, đúng là cậu ta thật này."

"Trời má, chẳng phải cậu ta chơi chiến giáp sao? Thế quái nào mà đánh hắc bạch quyền cũng cao tay quá vậy?"

"Nghịch thiên quá!"

"Đại thần cố lên, cho trường quân đội Thánh Đức biết thế nào là thực lực chân chính của trường quân đội Hắc Ưng chúng ta đi!"

"Đè chết họ đi!"

"5 trận thắng liên tiếp, 5:0 Thánh Đức đi!"

"Thắng Nạp Lan Thừa Nặc hơi khó đấy, Nạp Lan dù sao cũng là Nạp Lan mà."

"Chưa chắc nhé, hắn đã đánh bốn trận 4:0 liên tục rồi kia kìa. Trình độ hắc bạch quyền của gã Hàn Sâm này đáng sợ thật. Hắn có tư cách tranh cao thấp với Nạp Lan Thừa Nặc một trận rồi."


...

Văn Tú Tú chỉ thấy như mình đang nằm mơ. Bây giờ cô vẫn không hiểu chuyện này là thế nào. Tại sao chiến đội của trường quân đội Thánh Đức với thực lực mạnh mẽ như thế lại bị loại liền một lúc bốn người cơ chứ?

"Hắc Ưng không chỉ sẽ thắng, mà còn thắng to." Nghĩ đến những lời Phương Minh Toàn nói với mình lúc đầu, trong lòng Văn Tú Tú cay đắng khôn tả, khuôn mặt nóng bừng lên, chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống luôn cho rồi.

"Nạp Lan Thừa Nặc, còn Nạp Lan Thừa Nặc! Cậu ta là người đứng thứ hai trong giới hắc bạch quyền, trừ người kia ra, cậu ta chưa từng thua bất cứ một trận so tài một đấu một nào cả. Cậu ta không thể thua được!" Nghĩ đến tuyển thủ cuối cùng của trường quân đội Thánh Đức, đáy lòng Văn Tú Tú lại dấy lên hy vọng như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nạp Lan Thừa Nặc, học sinh hệ võ cổ ưu tú nhất trường quân đội Thánh Đức, người gặt hái được thành tích cao trong tất cả những hạng mục thi đấu võ cổ của trường quân đội.

Không chỉ giới hạn trong hắc bạch quyền, gần như hắn ta lọt vào top 3 của tất cả các bộ môn khác, thậm chí còn lên tới top 2 trong bảng xếp hạng thi đấu võ cổ tổng hợp, thực lực mạnh mẽ đến mức không giống một học sinh trong trường quân đội chút nào.

Danh tiếng của hắn ta trong trường quân đội tuyệt đối không thấp hơn thập đại thần tử, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

"Nạp Lan Thừa Nặc, trận này nhất định phải thắng." Sắc mặt Hứa Vân Địch tái xanh và giọng điệu trở nên nặng nề, hoàn toàn không còn hào khí chỉ điểm giang sơn như lúc vừa vào cuộc.

Nạp Lan Thừa Nặc khẽ gật đầu rồi đi về phía máy mô phỏng 3D.

Nhóm người Vương Dương Quân đều xem trực tiếp trận đấu với tâm trạng sốt ruột. Bọn họ thực sự khó mà tin được trường quân đội Hắc Ưng lại đột nhiên tăng mạnh thực lực, tìm ra một người mới đáng sợ tới nhường này.

"Chào cậu, tôi là Nạp Lan." Nạp Lan Thừa Nặc đứng đối diện Hàn Sâm lên tiếng chào hỏi. ID của hắn ta cũng là hai chữ Nạp Lan.

"Chào, tôi là Vua Hắc Quyền, nếu cảm thấy gọi như vậy quá phiền thì cậu có thể gọi tôi là Vua thôi cũng được." Hàn Sâm cười đáp.

Trần Linh cũng đang xem trực tiếp, trong lòng thì kích động đến mức túa mồ hôi tay. Cô biết Hàn Sâm mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này.


Một mình loại bỏ bốn tuyển thủ của trường Thánh Đức vang danh, mạnh đến sắp lật trời luôn!

Song dù thế thì Trần Linh vẫn rất căng thẳng, bởi vì đối thủ mà Hàn Sâm sắp đối mặt là Nạp Lan Thừa Nặc. Có thể nói hắn ta là truyền kỳ trong giới thi đấu võ cổ ở trường quân đội. Nếu xét về thực lực cá nhân thì trừ quái vật trong trường quân đội Trung Ương Liên minh, chẳng ai đánh thắng được hắn ta cả.

Đặc biệt là ở hạng mục hắc bạch quyền, quái vật ở trường Trung Ương thắng được hắn ta cũng là thắng hiểm 3:2 mới loại được hắn ta khỏi cuộc chơi.

Theo một chuyên gia hắc bạch quyền trứ danh nhận xét, tấm lòng của Nạp Lan Thừa Nặc tinh khiết sạch sẽ như thể có năng lực nhìn thấu hết thảy mọi sự mơ hồ, bất cứ sự ngụy trang nào đứng trước hắn ta cũng không còn hữu dụng, thế nên muốn dùng hắc bạch quyền để lừa hắn ta là chuyện bất khả thi.

Hàn Sâm lại là một tuyển thủ cực giỏi trong việc lừa gạt, theo lý mà nói Nạp Lan Thừa Nặc chính là khắc tinh của hắn, nên Trần Linh không thể không lo âu.

"Lệ Lệ, cậu ấy có thể thắng Nạp Lan Thừa Nặc không?" Kỷ Yên Nhiên nắm tay Khúc Lệ Lệ mà hỏi với vẻ căng thẳng.

Dù Kỷ Yên Nhiên không chú ý lắm đến giới thi đấu võ cổ nhưng Nạp Lan Thừa Nặc thực sự quá nổi tiếng, cho nên cô cũng đã nghe không ít sự tích về con người này.

Quan tâm quá thì lòng sẽ loạn. Kỷ Yên Nhiên tin tưởng vào thực lực của Hàn Sâm nhưng vẫn hồi hộp vô cùng, mồ hôi túa ướt cả lòng bàn tay.

"Chuyện này khó mà nói trước được. Nếu đối thủ là người khác thì đàn em đại thần nhà mình có thể thắng ngon lành, nhưng Nạp Lan Thừa Nặc thì..." Khúc Lệ Lệ cũng hơi do dự.

"Nạp Lan Thừa Nặc thì sao? Lão tam nhà bọn này nhất định sẽ thắng." Lão Thạch đứng bên cạnh hô lên.

"Lão tam là kẻ địch lớn cả đời của tôi đấy, trước khi bị tôi đánh bại thì không ai có thể thắng cậu ta được đâu." Trương Dương nói như lẽ đương nhiên.

Lữ Mông lại bật cười: "Em dâu cứ yên tâm đi, lão Tam sẽ không thua."

Tiếng "em dâu" này làm Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng cả mặt. Thế nhưng ba người bọn họ làm trò như thế cũng làm cô thoải mái hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui