Editor: Nguyetmai
Hoàng Phủ Bình Tình ngồi thẳng dậy, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trên nguyên tắc thì hai thú hồn thần huyết này phải bán trên hội đấu giá, nhưng nếu đàn em muốn thì cũng có thể cầm đi trước, nhưng giá cả cũng phải giao dịch dựa trên giá ước tính của công ty bên bọn chị, chuyện này đàn chị đây cũng đành chịu, dù sao thì đây cũng không phải vụ làm ăn riêng của chị, công ty cũng không phải của mình chị."
"Bao nhiêu tiền?" Hàn Sâm hỏi lại.
Hoàng Phủ Bình Tình lập tức mở máy truyền tin ra tìm giá cả, sau đó phóng ra trước mặt Hàn Sâm một danh sách giá ước tính của mớ thú hồn đấu giá lần này.
Lúc Hàn Sâm nhìn đến giá của Ngân Huyết Tam Nhận Xoa thì cười khổ: "Hai trăm ba mươi triệu, tôi không mua nổi rồi."
Toàn bộ tài sản của hắn bây giờ cộng lại chỉ hơn sáu mươi triệu, hắn cũng không định bán Sát Cơ Màu Bạc và Ngân Sát TS màu lam, còn một bộ Ngân Sát TS dư ra dù có bán thì chỉ tầm bảy tám mươi triệu, cộng cả vào cũng không đủ mua Ngân Huyết Tam Nhận Xoa.
"Giá ước tính nhất định sẽ rất cao, chủ yếu là vì lần này có cậu chủ của tập đoàn Tinh Vũ là Thần Thiên Tử tham gia, nên giá dự đoán cũng cao hơn lúc trước một chút."
Hoàng Phủ Bình Tình cười nói: "Nếu như đàn em muốn thì chị đây có thể lạm quyền, cho cậu một cái giá nội bộ, một trăm tám mươi triệu, tôi sẽ bán thanh Ngân Huyết Tam Nhận Xoa này cho cậu."
Lúc này Hàn Sâm mới biết mấy người chuyên buôn bán thú hồn đầu cơ trục lợi cỡ nào, cũng hiểu phần nào giá trị của thú hồn thần huyết.
Nghĩ đến mớ thú hồn thần huyết của mình, nếu như bán hết đi thì hắn sẽ thành đại gia ngay.
Thấy Hàn Sâm không nói gì, Hoàng Phủ Bình Tình lại cười nói: "Nếu như đàn em kẹt tiền thì chị có một đề nghị giúp đàn em nhận được thanh Ngân Huyết Tam Nhận Xoa này mà không tốn xu nào."
"Đề nghị gì?" Hàn Sâm nhìn Hoàng Phủ Bình Tình với vẻ bất ngờ.
"Nếu như đàn em chịu ký hợp đồng làm việc cho công ty của chị hai năm thì có thể nhận thanh Ngân Huyết Tam Nhận Xoa này xem như thù lao, cậu không cần phải trả một xu nào hết."
Hoàng Phủ Bình Tình nhìn thẳng vào Hàn Sâm, từ tốn nói.
Hàn Sâm ngẩn ra, sau đó cười nói: "Không ngờ tôi lại đáng giá tới vậy, một năm nhận được hơn một trăm triệu cơ à."
Hoàng Phủ Bình Tình mỉm cười: "Nếu là lúc trước, dù cậu là đại diện của Ngân Sát TS thì cũng không có giá này đâu. Nhưng sau khi xem biểu hiện của cậu ở sa mạc Bạch Ma thì tôi cảm thấy cậu xứng với cái giá này, khả năng của cậu sẽ giúp ích rất nhiều cho việc chúng tôi đến buôn bán ở những thành bảo hộ khác, sao hả? Có chịu không?"
Sở dĩ Hoàng Phủ Bình Tình bỏ biết bao nhiêu công sức để chuyển đến trường quân đội Hắc Ưng như thế cũng là vì muốn thuyết phục Hàn Sâm gia nhập, nếu như Hàn Sâm gia nhập thì sẽ giúp ích rất nhiều cho bọn họ.
"Cảm ơn đàn chị đã khen ngợi, nhưng sợ là tôi không thể đồng ý được." Hàn Sâm từ chối thẳng.
Mặc dù bọn họ sẽ qua lại khắp các thành bảo hộ, trên đường gặp được nhiều dị sinh vật cường đại, nhưng bọn họ chủ yếu là buôn bán, sẽ cố gắng tránh nguy hiểm, nếu có thể thì họ sẽ cố gắng tránh xung đột với dị sinh vật cao cấp, mà đó lại không phải thứ Hàn Sâm muốn.
"Đừng từ chối vội chứ, cậu có thể cân nhắc thật kĩ rồi hãy trả lời, chị có thành ý lắm, chuyện thù lao cũng có thể bàn lại." Hoàng Phủ Bình Tình cũng không vì Hàn Sâm từ chối mà bỏ cuộc.
"Xin lỗi đàn chị." Hàn Sâm vẫn kiên quyết từ chối đề nghị của Hoàng Phủ Bình Tình.
Hoàng Phủ Bình Tình thật không ngờ Hàn Sâm lại từ chối thẳng thừng như thế, nhưng cô cũng đã đến đây rồi, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện cỏn con như thế mà dễ dàng từ bỏ.
"Được rồi, bây giờ chúng ta không nói cái này nữa, sau này mà nghĩ thông rồi thì có thể đến tìm chị bất kỳ lúc nào."
Hoàng Phủ Bình Tình mở một bình rượu, rót cho Hàn Sâm một ly rồi muốn cụng ly với hắn.
Sau khi nhấp một hớp, Hoàng Phủ Bình Tình cầm chén rượu rồi nói: "Thân là một thành viên của công ty, chuyện công chị đây đã nói xong rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện tư đi."
"Chuyện tư gì?" Hàn Sâm ngẩn ra, nhìn Hoàng Phủ Bình Tình với vẻ khó hiểu.
Hoàng Phủ Bình Tình nghiêng người ôm lấy cánh tay của Hàn Sâm, cơ hồ dồn hết sức nặng cơ thể lên người Hàn Sâm, cười quyến rũ: "Đàn em có bạn gái chưa? Nếu chưa thì chị làm người yêu của cậu nhé?"
"Phụt!" Hàn Sâm vừa nhấp một hớp rượu đã phun hết ra, bắn lên người Hoàng Phủ Bình Tình.
Hàn Sâm vội lấy khăn lau cho Hoàng Phủ Bình Tình, nhưng lau vài cái lại thấy sai sai, bên dưới lớp khăn tay chính là hai ngọn núi vĩ đại kia, lúc này bị hắn sờ ấn thì nó nảy tưng tưng, lại thêm cảm giác mềm mại truyền đến khiến Hàn Sâm muốn trào máu mũi.
"Cậu..."
Hai má của Hoàng Phủ Bình Tình đỏ bừng lên, cô căn bản không hề lường trước sẽ thế này nên không kịp phản ứng.
"Xin lỗi đàn chị, tôi không cố ý." Hàn Sâm rụt tay về ngay.
Hoàng Phủ Bình Tình cắn môi, trừng Hàn Sâm một cái, lấy tay che phần ngực áo bị Hàn Sâm phun ướt lại.
Hàn Sâm lại cởi áo khoác ra choàng lên cho Hoàng Phủ Bình Tình.
"Đàn chị, cơm ăn cũng xong xuôi rồi, tôi phải về đây, sau này có dịp thì nói chuyện sau nha."
Đây là trong trường quân đội đấy, chỉ cần Hoàng Phủ Bình Tình la lên là hắn tiêu ngay.
"Vậy lần sau nói chuyện tiếp."
Mặt mày của Hoàng Phủ Bình Tình ửng đỏ, không dám ở lại nữa. Cô cũng không định lấy thân làm mồi thật, khi nãy chỉ trêu Hàn Sâm mà thôi, không ngờ lại bị Hàn Sâm sỗ sàng.
"Muốn chạy khỏi lòng bàn tay của chị à, không dễ vậy đâu cưng."
Sau khi ra khỏi phòng Hoàng Phủ Bình Tình thầm xấu hổ, nhớ đến nơi vừa bị bàn tay của Hàn Sâm sờ mó thì mặt càng đỏ hơn.
Hàn Sâm nhìn tay mình rồi than thở: "Lợi hại thật, không hổ là đàn chị bình sữa, không phải ai cũng có bộ ngực cỡ này đâu."
Tâm kế của cái cô Hoàng Phủ Bình Tình này quá lợi hại, vừa rồi khi tay hắn sờ lên ngực của Hoàng Phủ Bình Tình, trên người cô ta đã phát ra sát khí rất dữ dội, tuy Hoàng Phủ Bình Tình đã cố gắng thu lại, nhưng Hàn Sâm vẫn cảm nhận được.
Hơn nữa lúc nãy Hàn Sâm cũng thừa dịp hỗn loạn mà nhìn lén máy truyền tin của Hoàng Phủ Bình Tình, phát hiện nó đang ở trong trạng thái hoạt động, rất có thể là cô ta đang quay phim lại.
Nếu như khi nãy hắn lấn thêm một bước, bị Hoàng Phủ Bình Tình quay được, cái khác thì không sợ, nhưng bị Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy thì khác gì vì nhỏ mà mất lớn.
"Không đúng, phải là không thể vì lớn mà mất nhỏ." Hàn Sâm lưu manh sửa từ lại cho đúng.
Tuy Kỷ Yên Nhiên không hề nhỏ chút nào, nhưng so với Hoàng Phủ Bình Sữa thì rõ ràng vẫn nhỏ hơn một chút.
Hàn Sâm vừa về đến phòng thì đã nghe lão Thạch đang bốc phét tung trời.
"Lão tam, cậu về đúng lúc lắm, hôm nay có một người đẹp là sinh viên trao đổi đến trường mình đấy, cậu có biết không?"
"Sinh viên trao đổi?" Hàn Sâm ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía lão Thạch.
Lão Thạch lập tức hưng phấn, vừa nói vừa rỏ cả dãi: "Đúng đó, tên Hoàng Phủ Bình Tình, đẹp dã man luôn, nhất là cặp... Dù sao thì bây giờ Hoàng Phủ Bình Tình đã giành danh hiệu đệ nhất mỹ nữ ngực to rồi, ai gặp cô ấy cũng bị bộ ngực kia làm cho hết hồn, tưng tưng nảy nảy nhìn mà mê, nếu như được sờ một cái... dù có giảm thọ mười năm mình cũng chịu..."
"Giảm thọ mười năm...."
Hàn Sâm vô thức nhìn tay phải của mình, thầm nghĩ: "Không được, nếu vậy thì mình phải giảm thọ bao nhiêu năm chứ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...