Đối với Trung Trạch Khánh Tử mà nói, Diệp Khiêm chính là một chuyện xấu, cô căn bản không có dự liệu được kết quả này.
Nếu như không phải Diệp Khiêm xuất hiện, thì chỉ sợ mối quan hệ giữa cô cùng Đằng Lâm Dực sẽ không bị ai phát hiện.
Trọng yếu hơn là một thân phận khác của cô cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài, cô không thể hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho cô nữa rồi.
Cuối cùng thì Trung Trạch Khánh Tử vẫn đi ra khỏi nhà Đằng Lâm Dực, lái ô-tô hướng nhà của Bách Địa Đoàn Tàng chạy tới.
Sau khi tốn thời gian hơn nữa giờ thì cô đã trở lại gia tộc Bách Địa.
Bởi vì thân phận của Trung Trạch Khánh Tử rất đặc thù, trên danh nghĩa cô là trợ thủ của Bách Địa Phong, cho nên cô thường xuyên ra vào gia tộc Bách Địa.
Tuy Bách Địa Đoàn Tàng đối với cô cũng không có bao nhiêu hảo cảm, bất quá cô ấy vẫn là nữ nhân của cháu hắn, hơn nữa những năm qua cô đã vì tập đoàn Bách Địa có thể xem như là cúc cung tận tụy, cho nên Bách Địa Đoàn Tàng cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không có can thiệp quá nhiều.
Đi đến bên trong phòng khách, liền nhìn thấy bọn người Bách Địa Đoàn Tàng đang ngồi ở trên ghế sa lon, còn có một cô gái là Tống Nhiên.
Trung Trạch Khánh Tử là trợ thủ của Bách Địa Phong, tự nhiên nhận thức Tống Nhiên, đương nhiên cũng biết rõ Bách Địa Phong đã sớm có ý đồ đối với Tống Nhiên, hơn nữa cũng biết Bách Địa Đoàn Tàng rất thích Tống Nhiên, một lòng muốn để cho Tống Nhiên làm cháu dâu của hắn.
Bất quá, đó cũng không phải là chuyện mà cô cần quan tâm, mục tiêu của cô cũng không phải là làm cháu dâu của Bách Địa gia chủ, mà là cả gia tộc Ninja Y Hạ.
Lúc Trung Trạch Khánh Tử nhìn thấy Diệp Khiêm đang ngồi bên cạnh Tống Nhiên, thì không khỏi có chút ngây ra một lúc, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ gấp gáp gọi mình trở về như vậy, là bởi vì người này sao?" Bất quá lúc này lại không phải là lúc để cô suy nghĩ quá nhiều, tiến lên vài bước, Trung Trạch Khánh Tử cung kính hành lễ, nói: "Khánh tử bái kiến Bách Địa gia chủ!"
Nhẹ gật đầu, Bách Địa Đoàn Tàng nói: "Nghe Phong nhi nói vừa rồi cô ở công ty xử lý nghiệp vụ, có phải vậy không?"
"Bởi vì khai mạc giải thi đấu võ thuật, cho nên nghiệp vụ công ty có chút bận rộn, vì vậy Khánh Tử nhất định phải thời khắc nhìn chằm chằm vào, không thể để xảy ra bất luận sai lầm gì.
Trở về có chút hơi trễ, mong gia chủ tha thứ." Trung Trạch Khánh Tử vẫn dùng ngữ khí rất khiêm cung, nói.
"Vậy sao?" Bách Địa Đoàn Tàng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Thế nhưng mà tôi như thế nào ngửi thấy được trên người cô có một mùi vị tanh nồng rất đậm liệt a? Khánh tử, cô đừng cho là chuyện gì tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy cô cũng không tệ lắm, có thể xem là một nhân tài, cho nên muốn cho cô một cơ hội quay đầu lại mà thôi.
Nói đi, vừa rồi cô đã đi nơi nào?" Câu nói cuối cùng, Bách Địa Đoàn Tàng quát mắng một tiếng, uy nghiêm mười phần.
Bất quá, Bách Địa Đoàn Tàng cũng không phải là đã biết cái gì, hắn chỉ muốn lừa dối Trung Trạch Khánh Tử một chút mà thôi.
Lông mày của Trung Trạch Khánh Tử có chút nhảy dựng, nhưng biểu lộ trên mặt lại không có chút biến hóa nào.
Tuy cô cũng nhìn không ra là Bách Địa Đoàn Tàng đang lừa gạt cô, nhưng loại chuyện này cho dù đánh chết cũng không thể nói ra a, nếu không kết quả chỉ sợ so với không nói còn bi thảm hơn.
Trung Trạch Khánh Tử liếc nhìn Bách Địa Phong một chút, hiển nhiên là ám chỉ Bách Địa Phong thay cô nói chuyện.
"Ông nội, chuyện của công ty, ông nội cũng không phải không biết.
Khai mạc giải thi đấu võ thuật, cho nên nghiệp vụ của công ty rất bận rộn, ông sao có thể hoài nghi cô ấy ah.
Những năm gần đây, Khánh Tử đã vì gia tộc Bách Địa chúng ta làm rất nhiều chuyện a, ông nội cũng biết rõ ràng ah.
Con tin tưởng Khánh Tử là người vô tội, chuyện này tuyệt đối không phải là do cô ấy làm." Bách Địa Phong nói.
"Từ trước đến nay tôi là người chỉ nhìn chứng cớ, tôi sẽ không oan uổng cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu.
Phàm là người dám có ý đồ đối với gia tộc Bách Địa, thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Bách Địa Đoàn Tàng nói.
Vừa nói vừa nhìn sang Phục Bộ Thiên Tầm bên cạnh, hiển nhiên là là ám chỉ hắn.
Bất quá, Phục Bộ Thiên Tầm rõ ràng chú ý tới ánh mắt của Bách Địa Đoàn Tàng, nhưng lại nghiêng đầu đi, một bộ dạng giống như việc này không liên quan đến hắn vậy.
"Xin thứ cho Khánh Tử, đần độn, không rõ ý của gia chủ là gì? Chẳng lẽ gia chủ hoài nghi Khánh Tử làm chuyện gì có lỗi với gia tộc Bách Địa sao?" Trung Trạch Khánh Tử nói.
"Tốt, dù sao cô cũng đã trở về, Diệp tiên sinh cũng đúng lúc ở chỗ này, vậy liền nói thẳng a.
Tôi biết rõ cô đã từng du học tại Hoa Hạ, có lẽ cũng hiểu được một ít tiếng Hán, Diệp tiên sinh sẽ không dùng tiếng Nhật, chúng ta hãy dùng tiếng Hán để nói chuyện a." Bách Địa Đoàn Tàng nói.
Dừng một chút, Bách Địa Đoàn Tàng nói tiếp: "Khánh tử tiểu thư, chắc hẳn cô cũng biết chuyện Phong nhi lần trước tại phố người Hoa bị người ta ám sát a?"
Trong nội tâm của Trung Trạch Khánh Tử không khỏi "Đột" nhảy một chút, Bách Địa Đoàn Tàng bỗng nhiên nhắc tới việc này, hiển nhiên không phải là không có nguyên do.
Hơn nữa, Phục Bộ Thiên Tầm vừa lúc ở nơi đây, chẳng lẽ Bách Địa Đoàn Tàng là đang ám chỉ cô, để cho cô chỉ đứng ra chứng minh sát thủ là do Phục Bộ Thiên Tầm phái tới? Trung Trạch Khánh Tử không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Nhìn thấy Trung Trạch Khánh Tử không nói lời nào, Bách Địa Đoàn Tàng có chút nhíu mày, lạnh giọng nói: "Làm sao vậy? Tôi đang hỏi cô, sao cô không trả lời?"
"À?" Trung Trạch Khánh Tử từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, cuống quít nói: "Đúng vậy, ngày đó Đại thiếu gia tại nhà hàng phố người Hoa bị người ám sát, sau đó tôi nhận được điện thoại của Đại thiếu gia đi hỗ trợ xử lý giải quyết tốt hậu quả.
Tôi đã từng đối với những thích khách kia điều tra qua, tuy trên người bọn họ đều có dấu hiệu của lưu phái Ninja Giáp Hạ, thế nhưng mà sự thật lại không phải như thế."
"Như vậy sự thật là cái gì?" Bách Địa Đoàn Tàng nói.
Bách Địa Đoàn Tàng vừa hỏi như vậy, Trung Trạch Khánh Tử càng cảm thấy Bách Địa Đoàn Tàng đây là đang ám chỉ cô tố giác Phục Bộ Thiên Tầm.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng của Trung Trạch Khánh Tử càng vui vẻ không thôi, đây là kết quả mà cô mong thấy nhất, hiện tại Bách Địa Đoàn Tàng đã có ý tứ như vậy, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất a.
Trung Trạch Khánh Tử bày ra một bộ dạng thật khó khăn, nhìn Phục Bộ Thiên Tầm ở bên cạnh, quanh co nói: "Chuyện này...!Chuyện này..."
"Khánh Tử, có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng.
Vừa vặn cũng có Phục Bộ gia chủ ở nơi đây, chúng ta vừa vặn đối chất nhau một chút, vạch trần âm mưu của ông ấy." Bách Địa Phong nói.
"Cô cũng không cần sợ hãi, có tôi ở nơi đây, cô cứ nói thẳng ra là được, ai cũng không dám động tới cô." Bách Địa Đoàn Tàng nói, "Bất quá, cô phải nói đúng sự thật, bằng không thì cũng đừng trách tôi không niệm tình xưa."
"Vâng, gia chủ." Trung Trạch Khánh Tử lên tiếng, nói: "Theo tôi điều tra được thì tất cả chứng cứ ở hiện trường ngày hôm đó đều chỉ hướng lưu phái Ninja Giáp Hạ, thế nhưng mà cẩn thận điều tra, thì sự thật cũng không phải là như thế.
Thử nghĩ một chút, nếu như là người lưu phái Ninja Giáp Hạ muốn ám sát thiếu gia, thì như thế nào chỉ phái bốn gã sát thủ võ công cũng không cao cho lắm? Hơn nữa, sau đó tôi cũng đã điều tra qua, hết thảy mọi chuyện đều là ý tứ của Phục Bộ gia chủ, ông ấy chính là người chủ mưu ở phía sau màn, mục đích là muốn khơi mào tranh đấu giữa gia tộc Ninja Y Hạ cùng lưu phái Ninja Giáp Hạ, sau đó ông ấy thừa dịp bên trong gia tộc Ninja Y Hạ hỗn loạn thì sẽ tiến hành đoạt quyền."
"Những lời này bất quá là do cô nói mà thôi." Phục Bộ Thiên Tầm nói, "Bất quá, chúng ta đã có người khả dĩ chứng minh hết thảy mọi chuyện đều là do cô làm, mục đích là vì muốn giá họa cho tôi, khiến cho gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ sinh ra mâu thuẩn, từ đó cô có thể đạt được lợi ích của mình."
"Tôi giá họa cho ông? Phục Bộ gia chủ, lời này của ông là có ý gì? Tôi giá họa cho ông thì tôi có chỗ tốt gì? Nếu như tôi khơi mào mâu thuẫn giữa gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ thì tôi sẽ có chỗ tốt gì? Không biết Phục Bộ gia chủ nói người có thể chứng minh tôi là kẻ chủ mưu chuyện này là nói người phương nào a?" Trung Trạch Khánh Tử nói.
"Vị này chắc hẳn cô cũng nhận thức a?" Bách Địa Đoàn Tàng chỉ Diệp Khiêm bên cạnh nói.
"Đương nhiên, vị này chính là thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm Diệp tiên sinh, Khánh Tử tự nhiên là nhận thức." Trung Trạch Khánh Tử nói.
"Chính Diệp tiên sinh nói cô mới là người chủ mưu chuyện này, chuyện ám sát Phong nhi là do cô một tay an bài, mục đích là muốn giá họa cho Phục Bộ gia chủ, khơi mào mâu thuẫn giữa gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ." Bách Địa Đoàn Tàng nói.
Toàn thân Trung Trạch Khánh Tử không khỏi run lên, lông mày có chút nhíu lại, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, cuống quít nói: "Diệp tiên sinh ngàn vạn lần không thể oan uổng Khánh Tử a, Khánh Tử cùng anh không oán không cừu, thật sự không rõ Diệp tiên sinh tại sao phải hãm hại tôi như vậy.
Diệp tiên sinh nói tôi mới là kẻ chủ mưu phía sau màn, vậy không biết Diệp tiên sinh cảm thấy tôi tại sao phải làm như vậy? Tôi đâu có lý do gì để khơi mào mâu thuẫn giữa gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ a?"
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói: "Trung Trạch Khánh Tử tiểu thư không cần cuống quít lên như vậy, Diệp mỗ cũng không có ý muốn hãm hại cô.
Tôi có oan uổng Trung Trạch Khánh Tử tiểu thư hay không, thì cô có lẽ so với tôi còn rõ ràng hơn a? Về phần cô tại sao phải làm như vậy, thì tôi nghĩ cô cũng có thể so với tôi thì rõ ràng hơn a."
"Tôi không rõ ý của Diệp tiên sinh là gì." Trung Trạch Khánh Tử nói, "Diệp tiên sinh cũng là đại nhân vật độc bá một phương, chưởng quản sinh tử của vô số người, chẳng lẽ tác phong làm việc của Diệp tiên sinh lại như thế? Không có bất kỳ căn cứ chính xác gì liền muốn hãm hại người vô tội sao?"
Lông mày của Bách Địa Đoàn Tàng cũng hơi hơi nhíu một chút, thái độ đối với Diệp Khiêm hiển nhiên là có chút bất mãn.
Vừa rồi nếu như không phải xem trên phân thượng mặt mũi của Phục Bộ Thiên Tầm, thì Bách Địa Đoàn Tàng nói như thế nào cũng sẽ không tin tưởng Diệp Khiêm, cũng sẽ không gọi Trung Trạch Khánh Tử về đối chất.
Mặc kệ hắn có không thích Trung Trạch Khánh Tử đến cở nào, thì Trung Trạch Khánh Tử cũng là người một nhà, Bách Địa Đoàn Tàng nói như thế nào thì cũng phải che chở một chút.
Hiện tại, Diệp Khiêm đã bị Trung Trạch Khánh Tử hỏi á khẩu không trả lời được, điều này không khỏi làm cho Bách Địa Đoàn Tàng cảm thấy Diệp Khiêm đang cố tình gây sự, đang có ý khích bác ly gián.
Về phần Phục Bộ Thiên Tầm, hắn tự nhiên là tin tưởng Diệp Khiêm, bản thân hắn có làm hay không thì chẳng lẽ hắn vẫn chưa rõ sao? Tuy hắn và Diệp Khiêm cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem là lần thứ hai gặp mặt, nhưng hắn lại tin tưởng nhân cách của Diệp Khiêm.
Bởi vì, nếu như Diệp Khiêm không phải biết rõ tình hình thực tế thì sẽ không thay hắn giải vây ah.
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói: "Có một điểm tôi hi vọng Bách Địa gia chủ hiểu rõ, hôm nay tôi đến đây cũng không phải là để cho ông thẩm vấn tôi.
Nếu như ông không tương tin lời tôi nói, thì cũng không có sao, dù sao đối với tôi cũng không có bất kỳ tổn thất nào, không phải nào? Cho nên, còn hi vọng Bách Địa gia chủ đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi a, thân phận của ông mặc dù cao, nhưng tôi cũng phải là thủ hạ của ông a."
Lông mày của Bách Địa Đoàn Tàng có chút nhíu lại, trong nội tâm hiển nhiên phi thường không thoải mái, há to miệng, vừa muốn nói thì Bách Địa Phong đã đoạt trước một bước.
Chỉ thấy Bách Địa Phong đứng lên, nghiêm nghị nói: "Diệp Khiêm, mục đích anh tới đây là để quấy rối có phải không? Uổng phí ông nội của tôi hảo ý mời anh tới đây, vậy mà anh lại làm như thế.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...