Siêu Cấp Binh Vương


Tuy nói là thương lượng, nhưng căn bản cũng không có chỗ trống để thương lượng.

Chuyện đã phát triển đến một bước này, những đường chủ kia đâu còn dám nói cái gì, ai cũng không muốn bước theo gót Sơn Gia.

Dù sao, chỉ cần Tạ Đông Bách không đối phó bọn họ, thì ai tiếp nhận vị trí Sơn Gia, cùng bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì.

Tạ Đông Bách sau khi nói xong, ánh mắt của hắn bắn phá toàn trường, đợi phản ứng của những đường chủ kia.

Hết thảy đều nằm trong tính toán, hoàn toàn không có vượt ra dự liệu của hắn.

Những đường chủ nhìn nhau một chút, sau đó liền nhao nhao phụ họa, cung kính lễ phép, nói một ít lời nói nịnh nọt, để cho Tạ Đông Bách tự mình quyết định.

"Tất cả mọi người đều đồng ý, vậy thì do tôi làm chủ a." Tạ Đông Bách nói, "Mặc Long, về sau cậu hãy tiếp nhận vị trí của Sơn Gia a.

Hi vọng sau này cậu có thể hảo hảo đối xử tử tế với Tử Y, tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu như cậu dám khi dễ nó, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.

Còn có, hi vọng cậu có thể hảo hảo quản lý sản nghiệp dưới tay của Sơn Gia, vì Phúc Thanh Bang đóng góp một phần sức lực." Sau đó, ánh mắt của hắn lại chuyển hướng lên trên người Diệp Khiêm, có chút cười cười, nói: "Diệp huynh đệ, tôi an bài như vậy, anh không có ý kiến chứ? Sẽ không cảm thấy tôi đang đào chân tường của anh a?"
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Không có, đương nhiên là không rồi.

Nanh Sói có thể cùng Phúc Thanh Bang kết duyên Tấn Tần, đây là chuyện tốt a.

Mặc Long, mày hãy nghe theo sự an bài Tạ bang chủ, không nên phụ sự ký thác của Tạ bang chủ đối với mày a."
Mặc Long đi theo Diệp Khiêm lâu như vậy, không cần Diệp Khiêm ám chỉ, cũng minh bạch ý nghĩ trong lòng Diệp Khiêm.

Thế cục của Phúc Thanh Bang phát triển quá mức nhanh chóng, có chút khiến cho không người nào có thể đoán trước được.


Tiểu Đảo Hoa Âm xuất hiện, Mặc Long cũng ý thức được một loại nguy hiểm, Tạ Đông Bách đã làm ra an bài như thế, thì tự nhiên là không thể tốt hơn, có thể ở lại bên trong Phúc Thanh Bang, cũng miễn đi chuyện khi Nanh Sói hành động tại Nhật Bản sẽ không lo bị Phúc Thanh Bang bán đứng.

Về phần Tạ Đông Bách có suy nghĩ gì, Mặc Long cũng chẳng muốn quan tâm, hắn có kế Trương Lương, thì mình cũng có thang trèo tường, chỉ có ở lại Phúc Thanh Bang, mới có thể biết rõ mọi cử động của Phúc Thanh Bang.

Muốn đào chân tường Nanh Sói, há lại dễ dàng như vậy.

Mặc Long sinh là người Nanh Sói, chết là quỷ Nanh Sói, để cho hắn phản bội Nanh Sói tìm Phúc Thanh Bang làm nơi nương tựa, đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Đây hết thảy, bất quá là tạm thích ứng với tình hình hiện tại mà thôi, đợi đến lúc giải quyết xong chuyện ở Nhật Bản, Mặc Long nhất định sẽ không ở lại Phúc Thanh Bang.

"Đa tạ bang chủ nâng đỡ, Mặc Long nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của bang chủ." Mặc Long đứng dậy hành lễ, nói.

Nhẹ gật đầu, Tạ Đông Bách nói: "Còn có một việc muốn tuyên bố cùng với mọi người.

Những năm gần đây, đều do Vưu Hiên quản lý tất cả sự vụ trong bang.

Lúc trước quyết định này là do tất cả đường chủ bỏ phiếu biểu quyết đồng ý, hôm nay, Vưu Hiên đã không còn, như vậy nhất định phải có người tiếp nhận vị trí của ông ấy.

Để tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là Tiểu Đảo Hoa Âm tiểu thư, chính là tâm phúc của tôi, lâu nay cô ấy đều thay tôi điều tra chuyện của Sơn Gia.

Hiện tại cuối cùng công đức đã viên mãn, cho nên sau này sẽ do cô ấy tới thay thế vị trí của Vưu Hiên.

Về sau lời nói của cô ấy, chẳng khác nào là lời tôi nói."
Những đường chủ ở phía dưới nhao nhao nghị luận, trên mặt rõ ràng có một tia kinh ngạc cùng bất mãn.


Lông mày của Tạ Tử Y nhíu lại, nói: "Cha, cô ấy là người Nhật Bản? Cha sao có thể để cho người Nhật Bản quản lý Phúc Thanh Bang chúng ta, cha đã quên quy củ của Phúc Thanh Bang chúng ta sao?"
Hung hăng trợn mắt nhìn Tạ Tử Y, Tạ Đông Bách hiển nhiên là đối với đứa con gái luôn làm trái ý mình có chút giận dỗi, bất quá đây là đại hội Phúc Thanh Bang, hắn cũng không tiện nói đến chuyện trong nhà.

Quét mắt nhìn những đường chủ kia, Tạ Đông Bách chậm rãi nói: "Tôi biết rõ trong lòng mọi người cũng có nghi hoặc giống vậy, bất quá, tôi muốn nói với mọi người chính là, Phúc Thanh Bang chúng ta muốn phát triển thì không thể quá cổ hữu, nhất định phải có tinh thần cải cách.

Cái gì mà người Nhật Bảnkhông thể quản lý sự vụ của Phúc Thanh Bang, đây đều là ánh mắt thiển cận, muốn cùng thế giới nối đường ray, thì phải dám tiếp nhận sự vật mới.

Người Hoa Hạ cũng tốt, người Nhật Bản cũng tốt, người Mỹ cũng tốt, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho Phúc Thanh Bang, thì chúng ta cần gì phải so đo nhiều như vậy? Huống hồ, tuy Tiểu Đảo Hoa Âm tuy nhiên là người Nhật Bản, nhưng cô ấy lại luôn làm việc cho tôi, sự trung thành của cô ấy là không thể nghi ngờ, để cô ấy thay vị trí Vưu Hiên, đó là chuyện phù hợp quá rồi.

Các vị còn có ý kiến gì không? Có ý kiến gì thì cứ nói, từ trước tới này Phúc Thanh Bang chúng ta đều chú ý dân chủ, không phải quân chủ chuyên quyền, ngôn luận tự do nha."
Tuy nói thì nói như thế, nhưng câu nào là nói thật, câu nào là nói dối, những đường chủ kia vẫn rất rõ ràng.

Phúc Thanh Bang trước kia quả thật rất dân chủ, có chuyện gì mọi người có thể họp thảo luận, thậm chí các vị đường chủ còn có thể liên danh trục xuất bang chủ.

Thế nhưng mà, từ khi Tạ Đông Bách tiếp nhận Phúc Thanh Bang, liền không ngừng ra tay cải cách, hôm nay Sơn Gia cũng binh bại như núi đổ, càng không có người nào dám làm trái ý Tạ Đông Bách rồi, từ nay về sau, Phúc Thanh Bang có thể xem là thiên hạ của Tạ gia.

Bọn họ tuy treo lên danh hiệu đường chủ, bất quá tương lai là dạng gì, dù ai cũng không cách nào đoán trước được, lúc này càng không có cơ hội nói chuyện.

Huống hồ, bọn họ cũng nhìn thấy Tạ Tử Y đối với chuyện này bất mãn vô cùng, để cho bọn cha con Tạ Đông Bách đấu nhau, chẳng phải là tốt hơn sao, bọn họ cần gì phải chộn rộn vào, tránh cho tai bay vạ gió.

"Cha, cha nói như thế này căn bản là cưỡng từ đoạt lý.

Phúc Thanh Bang chúng ta nếu như do người Nhật Bản quản lý, thì vẫn còn là Phúc Thanh Bang sao? Cha đã quên mục đích của những tiền bối đã sáng lập Phúc Thanh Bang chúng ta sao? Chính là bảo hộ người Hoa tại Nhật Bản không bị người Nhật Bản khi nhục.


Mà hôm nay, vậy mà cha lại để cho một người Nhật Bản lãnh đạo Phúc Thanh Bang, chuyện này chẳng phải là làm ô uế danh dự của tổ tiên, của Phúc Thanh Bang sao?" Tạ Tử Y tận tình khuyên bảo nói.

Tuy cọ không biết rõ ràng lai lịch của Tiểu Đảo Hoa Âm, bất quá cô là nữ nhân, cô có giác quan thứ 6 của nữ nhân, cô cảm thấy cô gái kia không phải một người đơn giản.

Toàn thân của Tạ Đông Bách run rẩy vì tức giận, nhiều người như vậy, đều không nói lời nào, hết lần này tới lần khác lại là con gái của hắn đi phản đối hắn, chuyện này khiến cho hắn rất thất vọng thương tâm.

"Bang chủ, anh đừng nóng giận, trước xin bớt giận, nổi giận sẽ không tốt cho thân thể." Tiểu Đảo Hoa Âm vừa vuốt ve ngực của Tạ Đông Bách, vừa nói.

Sau đó, Tiểu Đảo Hoa Âm quay đầu nhìn Tạ Tử Y, nói: "Cô chính là Tử Y a? Tôi nghe bang chủ thường xuyên nhắc tới cô, nói cô rất tài giỏi, ở bên trong Phúc Thanh Bang đã giúp anh ấy rất nhiều chuyện.

Bất quá, tôi thật không ngờ, cô là người trẻ tuổi mà lại có tư tưởng cổ hữu như vậy.

Thời đại bây giờ đã khác với dĩ vãng, muốn bang phái phát triển, thì chúng ta không thể tuân theo những tập tục xấu được? Nếu không thì kết quả cuối cùng là sẽ bị người khác đánh bại.

Bang chủ đã có dự kiến trước, cải cách tập tục xấu, sáng lập tân pháp, đây là khởi đầu mới, ngươi có lẽ nên ủng hộ mới đúng."
"Hừ, nơi đây đâu có phần cô nói chuyện, cô tính toán thơm bơ vậy sao." Tạ Tử Y phẫn nộ trách mắng.

"Lớn mật." Tạ Đông Bách phẫn nộ đứng lên, nghiêm nghị quát, "Nơi đây lúc nào có phần con nói chuyện, hừ, không biết lớn nhỏ, cho con ăn học nhiều năm như vậy đúng là uổng công rồi.

Tốt rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, từ hôm nay trở đi, sẽ do Tiểu Đảo Hoa Âm tiếp nhận vị trí của Vưu Hiên, đảm nhiệm chức vụ sư gia của Phúc Thanh Bang chúng ta.

Sau này lời nói của cô ấy chẳng khác nào là lời tôi nói., nếu như ai bằng mặt mà không bằng lòng, ở sau lưng tôi làm ra chuyện gì tổn hại lợi ích của Phúc Thanh Bang thì đừng trách tôi không giảng tình huynh đệ."
Chuyện đã không có chỗ trống để vãn hồi, những đường chủ kia đều âm thầm thở dài, không nói lời nào.

Trong nội tâm thì đều âm thầm nghĩ tìm thời cơ thích hợp sẽ rời khỏi Phúc Thanh Bang, dù sao trên giang hồ lăn lộn lâu như vậy, bọn họ cũng có chút chán ghét.

Nếu tiếp tục ở lại Phúc Thanh Bang, thì sẽ có một ngày bọn họ bị Tạ Đông Bách tiêu diệt, chính vì vậy không bằng sớm lui ra khỏi giang hồ, ít nhất nữa đời sau còn có thể sống bình an, dù sao những năm này bọn hắn cũng đã kiếm được một số tiền khổng lồ rồi, coi như là về hưu sớm mà thôi.

Tạ Tử Y vốn định nói tiếp, thế nhưng mà Mặc Long lại âm thầm cho cô một cái ánh mắt, lặng lẽ kéo ống tay áo của cô một chút, ngăn cản cô tiếp tục nói.


Việc đã đến nước này, đã không có cách nào vãn hồi nữa rồi, mặc kệ Tạ Tử Y có phản đối thế nào, cũng không có biện pháp cải biến quyết định của Tạ Đông Bách, cùng hắn náo không thoải mái, sao không mắt không thấy tâm không phiền.

Quét mắt toàn trường, Tạ Đông Bách nở nụ cười một chút, nói: "Tốt rồi, hôm nay hội nghị chỉ mở đến đây thôi, mọi người tự trở về đi.

Hi vọng mọi người có thể làm hết phận sự của mình, tiếp tục cố gắng vì Phúc Thanh Bang phát dương quang đại."
Hắn vừa nói xong, những đường chủ kia liền nhao nhao đứng dậy cáo từ rời đi.

Tạ Tử Y tức giận nhìn Tạ Đông Bách, quay người rời đi, Tạ Đông Bách há to miệng, muốn gọi cô lại, thì Tạ Tử Y đã đi ra khỏi phòng rồi.

Nhìn thấy Tạ Tử Y như vậy, Tạ Đông Bách bất đắc dĩ lắc đầu, có chút thở dài.

Nhìn Mặc Long, Tạ Đông Bách nói: "Mặc Long, đứa con gái này bị tôi chiều hư rồi, sau này cậu hãy nhường nhịn nó một chút.

Chuyện này chỉ sợ nó nhất thời cũng nghĩ không thông, cậu hãy giúp tôi khuyên nhủ nó một chút, có được không?"
Nhẹ gật đầu, Mặc Long nói: "Ông yên tâm đi, Tử Y cũng chỉ nhất thời bực bội mà thôi, qua mấy ngày sẽ không có chuyện gì.

Tôi đi xem cô ấy một chút." Sau đó lại nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại cứ chậm rãi trò chuyện, em đi trước."
"Ừ, đi thôi." Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói.

Nhìn thấy tất cả mọi người đã rời khỏi, Tạ Đông Bách ôm Tiểu Đảo Hoa Âm, có chút cười cười, nói: "Đến, để anh giới thiệu cho em.

Vị này chính là Lang Vương Diệp Khiêm, thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói, vị này chính là Lâm Phong thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Thất Sát." Sau đó lại nhìn Diệp Khiêm cùng Lâm Phong giới thiệu nói: "Diệp huynh đệ, Lâm tiên sinh, vị này chính là Tiểu Đảo Hoa Âm tiểu thư, là hồng nhan tri kỷ của tôi."
"Vị này là Diệp tiên sinh? Thật sự là trẻ tuổi a, tôi còn tưởng rằng Diệp tiên sinh hẳn phải hơn 40 tuổi, lại không ngờ rằng anh lại trẻ như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên ah.

Tiểu nữ ngưỡng mộ đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ." Tiểu Đảo Hoa Âm cầm chặt bàn tay của Diệp Khiêm, khách khí chào hỏi.

Hai đầu lông mày thỉnh thoảng nhúc nhích một tia khiêu khích (xxx), ngón tay nhẹ nhàng ở trên mu bàn tay của Diệp Khiêm vuốt ve một chút, ý tứ trong đó không nói cũng hiểu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui