" Nghe bảo cô chính là vợ tương lai của thằng nhóc đó?" Phương Lạc Lạc nhìn cô, vẻ mặt khó ưa của bà ta trưng ra làm cô rất khó chịu, thật sự đấy.
" Thì sao? Tôi là vợ anh ấy hay là mẹ của anh ấy có liên quan gì đến bà sao?" Cô hỏi.
Người phụ nữ này dám ngược đãi anh lúc bé, nhìn là đã không thích rồi.
Sở Bách Phong ba anh gu thẩm mỹ cũng ngộ thật, lại nhìn trúng loại người như này. Ông ta vì sắc mà bỏ mặc con cái, hèn gì anh không muốn nhìn thấy ông cũng đúng thôi. Ha, chả khác gì ông bố của cô cả!
Bạn bè à?
" Cô...tôi chính là mẹ của Bách Điềm đấy " Phương Lạc Lạc tức giận nói.
" À thế à?".
" Mẹ sao? Bà nói ra mà không thấy buồn cười lắm à? ".
" Cô...".
" Này bà thím, trước kia bà đối xử với chồng tôi ra sao tôi đều biết rõ. Khôn hồn bà nên rời khỏi đây, đi khuất mắt khỏi anh ấy...nếu không thì...".
Cô nhanh chân tiến đến, bà ta liền sợ do sát khí cô tỏa ra mà lùi về phía sau, cô ép bà ta vào tường, một tay đưa lên chống lấy, tay còn lại nâng mặt bà lên:" Ô, da dẻ có vẻ rất đẹp đấy, bà dưỡng da cũng tốt nhỉ?".
" Dùng tiền của Sở gia có phải quá thích rồi không?" Cô hỏi.
" Cô...tránh ra!!!".
Con nhãi này, bề ngoài xinh đẹp như vậy sao bây giờ đáng sợ thế chứ? Bà còn nghĩ đây chỉ là con thỏ con, không ngờ lại gặp một con sói mất rồi!
" Bà thím, tôi nói lại một lần nữa lo mà nghe cho rõ đây ".
" Sở Bách Điềm là chồng tôi, tôi chính là vợ của anh ấy. Anh ấy chỉ có một người mẹ, tôi cũng chỉ có một người mẹ chồng, còn cái loại tiểu tam phá hoại gia đình người khác như bà thì không xứng lên tiếng ở đây ".
Phương Lạc Lạc bị cô nói đến câm nín, tay cô bóp chặt mặt bà ta khiến bà ta đau điếng nhưng không dám phản khán lại, cô càng thích thú chuyện này hơn.
" Phương Lạc Lạc,bà nên sống yên phận đi ".
" Nếu còn làm phiền anh ấy tôi sẽ cho bà biết mùi lễ độ là thế nào đấy?".
" Nhé? Dì Phương thân yêu?".
...
Sở Bách Điềm đến tối thì về nhà như mọi hôm, vừa bước vào phòng khách anh đã thấy cô ngồi ở sofa xem chương trình nấu ăn trên tivi, tay cầm đĩa trái cây gọt sẵn vừa ăn vừa chăm chú hướng mắt về màn hình.
Anh đi đến, ôm lấy cô từ đằng sau, cô liền quay đầu lại:" Anh về rồi à?".
" Anh muốn ăn" Anh bảo.
Cô nghe thế liền đút cho anh một quả dâu tây, vị chua của dâu liền làm anh nhăn mặt. Chết tiệt! Sao mà chua thế?
" Em quên mất...dâu tây rất chua " Cô vội nói, từ lúc mang thai cho đến sảy thai cô vẫn thèm chua, vì thế...
Anh vừa nhăn mặt vừa nhìn vào đĩa trái cây của cô, bây giờ mới thấy rõ còn có chanh cắt lát mỏng trong đó, trời ạ...khẩu vị của cô là như nào thế?
" Em xin lỗi. tại em thích ăn chua nên...".
Cô đứng lên, đặt cái đĩa trên tay xuống.
" Không sao không sao, em thích ăn gì thì cứ ăn ".
" Nhưng đừng ăn nhiều quá, không tốt đâu " Anh dịu dàng nói.
Ăn chua nhiều quá đúng là không tốt thật!
Bối Bội Sam chỉ cười, chuyện Phương Lạc Lạc nổi hứng chạy đến đây làm loạn cô đã nói với mọi người đừng báo lại với anh. Ngoài mặt anh bảo đã vượt qua nỗi ám ảnh kia, nhưng mà đêm qua...
...
Khuya.
Sở Bách Điềm ngồi một góc trong phòng, bóng tối bao trùm anh. Cánh cửa bất ngờ mở ra, anh hướng mắt về đó, đôi mắt vô hồn không có cái nhìn nhất định, Phương Lạc Lạc đi vào, người nồng nặc mùi rượu.
Bà ta cầm cây chổi lông gà đi đến chỗ anh, bước chân loạng chạng, Sở Bách Điềm thấy thế liền run sợ ôm đầu mình lại theo phản xạ tự nhiên bảo vệ cơ thể mình.
" Đừng...làm ơn...đừng đánh...".
" Chết đi!!!".
" KHÔNG!!!".
Anh bất ngờ ngồi bật lên, Bối Bội Sam nghe tiếng hét của anh cũng thức giấc. Cô chống tay ngồi dậy, đưa tay dụi mắt.
Nhìn thấy trán anh đổ đầy mồ hôi, hô hấp cũng không ổn định cô liền lo lắng:" Bách Điềm, anh làm sao vậy?".
" Bội Sam ".
Anh quay sang liền ôm lấy cô, nghe giọng của Bối Bội Sam gọi mình nó khiến anh bình tĩnh hơn nhiều.
Bối Bội Sam cũng đoán ra anh vừa mơ thấy ác mộng, có lẽ do Phương Lạc Lạc trở về nên làm anh nhớ những chuyện đáng sợ đó. Cô vỗ vỗ lưng anh, dỗ dành như một đứa trẻ con:" Không sao rồi, em ở đây ".
Sở Bách Điềm ôm cô một lúc lâu mới buông ra, thấy anh đã bình tĩnh cô đưa tay vén mái tóc anh sang một bên, vuốt ve gương mặt của Sở Bách Điềm:" Không sao đâu,mọi chuyện ổn rồi ".
" Em sẽ không để bà ta làm hại anh lần nữa đâu ".
Sở Bách Điềm gục đầu xuống vai cô, anh bảo:" Thật đáng xấu hổ, anh bảo rằng sẽ bảo vệ em nhưng bản thân hoàn toàn không vượt qua nỗi sợ của chính mình ".
Nghe anh nói vậy, cô chỉ cười đáp:" Sở Bách Điềm anh ở ngoài kia ra sao em mặc kệ, nhưng về nhà và khi ở bên em, em sẽ bảo vệ anh ".
" Anh cũng chỉ là người bình thường, không phải được tạo từ sắt đá gì, cũng có lúc tổn thương, vì vậy em sẽ là điểm dựa của anh ".
" Anh bảo vệ em được em cũng bảo vệ anh được nốt ".
" Bởi vì chúng ta yêu nhau, tin tưởng nhau, và bảo vệ tốt cho nhau ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...