Thấm thoát năm ngày cũng trôi qua, hôm nay chính là ngày Tạ Uyển Nhã phải vào cung. Vốn là con heo ngủ nhưng hôm nay nàng lại bị lôi dậy từ rất sớm. Cả vương phủ tấp nập chuẩn bị cho tiểu thư nhập cung.
- Vào trong đó phải tôn trọng lễ nghi, không được gây sự với người khác cũng không được để người khác gây sự. Biểu hiện càng tệ càng tốt. Cố chịu đừng một tháng rồi về với ta, ta sẽ chờ con. - Tạ phu nhân vừa sắp xếp đồ đạc vừa căn dặn con gái.
- Mẫu thân! Điều này năm ngày qua người đã nhắc rất nhiều rồi! Con chính là thuộc làu làu đây! - Tạ Uyển Nhã nhìn mẹ, lòng có chút xót. Xa nhà một tháng có ai không khỏi nhớ?
- Ta là muốn tốt cho con! Ghi nhớ: không tin tưởng ai ở hậu cung cả nghe chưa! Ở đó không phải ai cũng đơn giản như vẻ bề ngoài của họ đâu! - Tạ phu nhân không thèm để ý đến lời của nàng, tiếp tục nhắc nhở.
Đúng lúc Tạ Uyển Nhã định lên tiếng thì Tạ lão gia từ ngoài đi vào:
- Phu nhân, Nhã Nhi! Tới giờ rồi mau ra kiệu thôi!
Cả hai người đang ngồi trong phòng đều ngước lên nhìn Tạ Quang Lục, ai ngờ thời gian trôi lại nhanh thế!
...
- Tiểu thư! Người đi nhớ đừng quên Kim Ngân! Kim Ngân ở phủ chờ người về! Về rồi Kim Ngân sẽ cùng người đi ăn kẹo hồ lô! - Kim Ngân nước mắt giàn dụa nhìn người trên kiệu.
Tạ Uyển Nhã nuốt hết nước mắt vào trong, tỏ ra mạnh mẽ:
- Khóc cái gì mà khóc! Có một tháng thôi mà! Về rồi ta cùng ngươi lại đi chơi! Được không? - nói đến lại quay ra tìm một người - Cha! Mẹ đâu rồi?
Tạ lão gia đến gần kiệu, nhìn con gái lòng cũng nặng trĩu:
- Mẫu thân con nói mệt, đi nghỉ rồi!
Tạ Uyển Nhã có phần luyến tiếc: Vậy là suốt một tháng không được gặp mẹ rồi!
- Con mau kéo dèm xuống xuất phát đi! Trễ giờ không hay đâu! - Tạ Lão gia nhìn con lùi lại phía sau.
Nàng cũng thuận theo, hạ dèm ở cửa xuống ngồi im trong kiệu.
- Mau khởi hành đi! Đừng trễ giờ của tiểu thư!
Sau câu nói bốn người nam nhân nâng kiệu lên, tiến về phía kinh thành. Người Tạ Uyển Nhã nhỏ bé lại nhẹ cân nên xem chừng mấy người khênh kiệu không một chút khó khăn, rất nhanh tiến về phía trước.
Tạ Uyển Nhã ngồi trong kiệu, sờ vào chiếc vòng cổ Tạ phu nhân cho hôm qua, nhớ lại lời của bà:
- Ta chỉ có duy nhất con và Quang Thiếu là con nhi tử. Nay Quang Thiếu đã gần với Thái tử như gần với hổ, ta không muốn con cũng bị cuốn vào dòng xoáy này. Ta đã nghĩ rồi! Sau khi tham gia lần tuyển tú nữ này,ta sẽ tìm cho con một nam nhân như ý. Một nam nhân sẽ chỉ có mình con làm vợ, một nam nhân nguyện từ bỏ tất cả chỉ vì con. Ta chưa tiếp xúc cùng Thái tử cũng không biết Thái tử là người ra sao. Nhưng việc hậu cung hàng trăm phi tử làm ta rất không yên tâm! Vì thế con hãy cố biểu hiện thật tệ, đừng để trúng tuyển được không? Ta chỉ muốn tốt cho sự an toàn của con.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Tạ Uyển Nhã cũng đã định hướng rằng mình sẽ không là Thái Tử phi. Sẽ chỉ là con của cha mẹ rồi sau đó lấy một người yêu thương mình cùng sống tới đầu bạc răng long. Nàng không hề có tham vọng của cải, chỉ cần yên ổn sống với nhau cùng một mái nhà là nàng đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Đúng! Chính vì thế nên lần tuyển chọn này tuyệt đối không thể trúng tuyển! Tạ Uyển Nhã sẽ không làm Thái Tử Phi!
---
Những tú nữ được tuyển vào cung đuợc xếp hàng theo thứ tự về địa vị. Tạ Quang Lục giữ chức Thái sử nên vị trí của Tạ Uyển Nhã cũng khá cao. Nhưng nàng vì không muốn làm thái tử phi nên chen xuống dưới. Lúc chen xuống, Uyển Nhã làm quen đuợc một cô nương rất thân thiện:
- Chào! Ta là Lương Bảo Nhi, con gái của Lương Tân Triều - quan hộ bộ. Còn ngươi?
- Ta? Ta là Tạ Uyển Nhã, con gái của Tạ Thái sử! Rất vui đuợc gặp ngươi sau này làm tỉ muội tốt nha! - Tạ Uyển Nhã vui vẻ đáp lại, cười để lộ răng khểnh trông đáng yêu vô cùng.
Dường như hơi ngạc nhiên, Bảo Nhi nhìn Tạ Uyển Nhã hỏi:
- Ta tưởng quan Thái sử phải đứng ở hàng hai sao tỉ lại đứng đây?
Nàng đang định trả lời thì ở phía trên, Phù công công bắt đầu giới thiệu:
- Thưa các tiểu chủ, hôm nay nô tài làm lễ nhập cung cho các vị. Một tháng sau sẽ là ngày các vị tham gia tranh chức Thái tử phi. Ban giảm khảo là hoàng hậu nương nương, Trần quý phi và Thái Hậu. Trong một tháng ở đây, các vị sẽ học các lễ nghi cần thiết. Mỗi buổi học sẽ có thứ tự ghi điểm để kết quả cuối cùng, ở buổi tuyển chọn kết quả này sẽ là một phần để quyết định xem trong các vị ai là Thái tử phi. Bây giờ nô tài sẽ điểm danh từng vị một. Ai đọc đến tên sẽ hô “có” và bước đến trình diện hoàng hậu cùng Trần quý phi.
Phù công công vừa dứt lời, lập tức tiếng bàn tán rộ lên. Uyển Nhã cùng Bảo Nhi lại tiếp tục trò chuyện.
- Tỉ đã gặp qua thái tử chưa? - Ta chưa! - Tạ Uyển Nhã thành thật trả lời.
- Nghe nói thái tử rất soái à nha! Nhưng lại chưa bao giờ đụng vào nữ nhân. Lạnh lùng là bản tính trời sinh! Thật không biết bao giờ mới có thể xuất hiện Thái Tử Phi nữa. - Bảo Nhi vừa nói, hai mắt vừa sáng long lanh.
- Ta chả quan tâm! - Uyển Nhã nói thẳng. Vốn dĩ nàng đã định sẽ trốn kiệu chạy đi thật xa, nhưng nghĩ đến cha mẹ nên đành an phận.
“ Vương Kim Liên - cháu gái Vương thừa tướng “
Ngay sau tiếng gọi, một người con gái tiến lên phía trước mặt Hoàng hậu khẽ hành lễ rồi trở lại vị trí.
Bảo Nhi nhìn người vừa ra, tặc lưỡi phán:
- Cái người vừa đi ra đó là cháu gái của thừa tướng, em họ của Trắc phi. Thấy những người xung quanh nói, chị em họ giống nhau. Bề ngoài rất hiền lành, nai non nhưng sau lưng thì lại hiểm ác vô cùng tận. Với những người có quyền cao chức vọng liền cúi đầu, ngây thơ nhưng với những người không có địa vị lại cực kì kiêu kì, khinh miệt. Tỉ đừng nên dây vào cô ta. Có thừa tướng cùng Trắc phi đứng sau, cô ta không coi ai ra gì đâu! Tốt hơn vẫn nên tránh xa vạn dặm.
Tạ Uyển Nhã nghe xong, cũng gật đầu tán thành.
“ Tạ Uyển Nhã - con gái Thái sử đại nhân “
Nghe tên mình được kêu lên, nàng vụng về từ cuối hàng đi lên. Không biết làm thế nào, đành theo người kia nhún một cái. Đang định về chỗ thì nghe tiếng ở trên vọng xuống:
- Ngươi là con gái Thái sử đại nhân.. sao lại đứng dưới? - Hoàng hậu nương nương chính là đặc biệt để ý nữ nhi này. Khi còn chưa sinh Lý Khắc Minh, chính Tạ Quang Lục là người đã cứu hoàng hậu một mạng. Con gái của ân nhân, đương nhiên nàng phải nhớ.
- Thưa, tiểu nữ thấy mình dung nhân không bằng mấy tiêur thư kia. Lại nghĩ mình tài năng không có nên đứng ở dưới là lẽ thường ạ! - Tạ Uyển Nhã có quanh co lấy lí. Đâu thể nói là nàng không muốn làm thái tử phi được!
Hoàng Hậu nhìn chung chính là rất hài lòng với nha đầu này. Dung mạo xinh đẹp lời nói dễ nghe trông lại đoan trang. Quả là tính cách giống như phụ thân nàng.
- Tạ tiểu thư biết khiêm tốn là tốt. Thôi được rồi mau lui xuống đi. Phù công công, người tiếp theo! - Trần Quý Phi thấy trong số các nha đầu ở đây, ai cũng đã dâng đến nàng vài phần “quà” nay chỉ có nàng ta là không có nên trong lòng vốn đã không ưa.
Tạ Uyển Nhã nghe được vội vàng trở lại vị trí, đứng cùng Bảo Nhi.
- Oa! Tỉ đúng là nữ hào kiệt! Lời nói đúng là hoa mĩ! - Bảo Nhi khẽ vỗ tay tán dương.
Nàng không muốn bị chú ý, đành phẩy tay ý muốn nói: Không phải đâu.
Sau một lượt các công nương kia trình diễn, cuối cùng cũng đến lượt Bảo Nhi. Lúc Bảo Nhi đi đến trước mặt Hoàng hậu muốn thỉnh an thì chân của Vương Kim Liên “vô ý” để ra ngoài. Bảo Nhi không để ý liền ngã một cú đau. Phía sau không khỏi có tiếng khúc khích cười của mấy vị cô nương kia làm cho Tạ Uyển Nhã nàng tức đến hộc máu. Rõ ràng là bị ngáng, sao không quay lại chửi cái con yêu nữ đáng ghét kia?
- A... Bảo Nhi cô nương đi đứng làm sao vậy? Sao lại bất cẩn như vậy? - Vương Kim Liên ra bộ thanh tao, nhìn thân thể ngã ở dưới đất yêu kiều thốt lên vài câu.
- Lương cô nương, mới ngày đầu đã bất cẩn như vậy sao? - Hoàng hậu cũng lên tiếng hỏi.
Bảo Nhi lúng túng, không biết làm thế nào. Ngã không những đau mà còn rất ê mặt nữa.
- Bẩm hoàng hậu! Lương cô nương không phải tự nhiên mà ngã. Chính là có người muốn nàng ta mất thể diện nên mới làm vậy. - Tạ Uyển Nhã thấy tỉ muội bị ăn hiếp không chịu được đành xuất đầu lộ diện.
- Tạ cô nương? Vì sao nàng lại nói thế? Chẳng lẽ nàng nhìn thấy gì sao? - Hoàng Hậu ân cần hỏi.
- Nếu Tạ nhi nói nhìn thấy chắc hẳn người sẽ không tin. Chỉ có điều... thảm ở điện này là loại thảm thượng hạn! Cung điện cũng được quét rất sạch sẽ. Chẳng lẽ... có cục đá nào ở dưới thảm làm Lương cô nương ngã sao? Và cớ sao cục đá đó lại ở dưới chân của Vương cô nương vậy? Đúng là một sự trùng hợp khó lường mà! - Tạ Uyển Nhã vừa nói vừa tới đỡ Lương Bảo Nhi.
Vương Kim Liên gần như hận không thể giết nàng thoáng ném ánh mắt đầy dao găm về phía nàng. Sau đó lại trở về vẻ ngoan hiền, thanh minh:
- A! Chắc ta lỡ đưa chân ra làm Lương cô nương ngã. Vậy mong cô nương lượng thứ.
- Vậy sao từ đầu, Vương cô nương không xin lỗi mà để ta nói mới nhận lỗi? Đúng là có phần chậm trễ đó. - Tạ Uyển Nhã không ngần ngại nhìn vào mắt Vương Kim Liên, trong mắt có ý cười nhẹ.
Đến đây, Vương Kim Liên mặt mũi đều phủ đen, cúi đầu không nói gì. Trần quý phi là bênh ả ta bởi nàng ta cống cho bà nhiều thứ quý nhất, vội can ngăn:
- Chỉ là sự cố nhỏ có cần phải làm căng vậy không? Hai vị tiểu thư, mau về chỗ đi.
Tạ Uyển Nhã cũng xả giận được một phần ít, đành nhượng bộ dìu Bảo Nhi về cuối hàng.
- Tạ tỉ tỉ! Vì ta mà đắc tội với ả họ Vương kia có đáng không? - Bảo Nhi cắn môi dưới, lòng không khỏi áy náy.
Tạ Uyển Nhã cười, chí khí đáp lại:
- Vì cái gì mà ta phải sợ nàng ấy! Mà thôi... vết thương muội không sao chứ?
Bảo Nhi cảm động, hai mắt long lanh đọng nước nhìn nàng, khẽ lắc đầu.
Lúc này ở phía trên, Phù công công lại tiếp tục nhắc nhở:
- Giờ nô tài sẽ chia nơi ở. sắp xếp theo thứ tự vừa đọc tên, cứ bốn vị ở một phòng. Tổng cộng có 5 phòng, mời các vị theo nô tài đến nơi ở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...