Lần nữa gặp lại, Tịch Liệt cảm thấy khí tràng Bùi Dã quá mạnh, cảm xúc đen tối khó lường nơi đáy mắt, tối tăm đến mức khiến người ta bất an.
Bùi Dã không đuổi theo, đút hai tay vào túi, lặng lẽ nhìn bóng lưng y cho đến khi biến mất.
*
Tịch Liệt ở bên ngoài đi dạo một vòng ăn không ít đồ ăn ngon, nếu không phải cố kỵ dạ dày, y còn muốn ăn cho thỏa thích.
Y luôn có thể ăn nhiều, lượng cơm ăn cũng lớn hơn so với người bình thường.
Mấu chốt là ăn không mập, nói ra có thể chọc tức người khác.
Ở giai đoạn cuối bệnh ung thư dạ dày, người có thể ăn lại một chút đồ ăn cũng không ăn được như y, quả thực là một loại tra tấn cả thể xác và tinh thần.
Nghĩ đến căn bệnh ung thư, lại nghĩ đến dòng chữ màu lam trên đỉnh đầu Bùi Dã, tâm tình Tịch Liệt đột nhiên trở nên không tốt.
Vì vui vẻ, y đã bỏ ra hơn một trăm vạn để mua một cái chén sứ, dự định sau này dùng nó để ăn cơm.
Bát ăn cơm hơn một trăm vạn, dạ dày cũng thoải mái hơn.
Về đến nhà, cha Tịch đi công ty, Tịch Lương cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có mẹ Tịch cùng Tịch Mộng Tư ở.
Tịch Mộng Tư liếc mắt nhìn Tịch Liệt một cái, châm chọc nói: “A, anh còn biết trở về, ba ba rất tức giận, lần này anh chết chắc rồi.”
Tịch Liệt không để ý đến cô, cầm chén đi vào phòng bếp.
Tịch Mộng Tư bị thái độ lạnh nhạt của y chọc giận, ngăn y lại mở miệng nói: “ Cái gì đấy, đưa cho tôi.”
Cô nhìn cái chén, tuy không thích nhưng chính là muốn cướp của y.
Trước đây Tịch Liệt đều để để cô lấy đi, cô cảm thấy lần này cũng như vậy.
Tịch Liệt cười như không cười, “ Cô biết mình như vậy trông giống cái gì không?”
“Giống cái gì?”
“Giống ăn xin.”
“Tịch Liệt!”
Tịch Mộng Tư tức muốn hộc máu, duỗi tay muốn đoạt cái chén trong tay y.
Tịch Liệt nhanh chóng trốn.
Động tác của hai người đã thu hút mẹ Tịch đang đắp mặt nạ, mẹ Tịch quay đầu liếc nhìn bọn họ, đối với Tịch Liệt trách cứ nói: “Thân là anh trai nhường em gái một chút thì làm sao? Nhanh chóng cầm bát đưa cho em! Một cái bát sứt cũng đáng để anh tranh đoạt với em gái chắc.”
Lại là như vậy.
Dù không còn mong đợi tình thương của mẹ, trong lòng Tịch Liệt vẫn chua xót một chút.
Đem cảm giác này áp xuống, Tịch Liệt đột nhiên nhoẻn miệng cười, “ Bát sứt? Đây là tôi bỏ ra hơn một trăm vạn để mua đấy.”
Bại gia tử, bỏ hơn một trăm vạn mua cái bát sứt.
Từ từ, thẻ ngân hàng của nó không phải bị đóng băng rồi sao? Tiền từ đâu ra?
Mẹ Tịch kéo mặt nạ xuống, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Tịch Liệt.
Tịch Mộng Tư vốn không có hứng thú với cái chén này, vừa nghe giá trị thế mà hơn một trăm vạn, càng muốn.
“Nhanh đưa cho tôi!” Tịch Mộng Tư như lẽ thường duỗi tay.
“Thật sự muốn?” Tịch Liệt hỏi cô.
Tịch Mộng Tư: “Vô nghĩa!”
Tịch Liệt đưa cho nàng, không chút để ý nói: “ Được, cho cô.”
Tịch Mộng Tư lập tức cao hứng, duỗi tay tiếp nhận, nhưng mà giây tiếp theo, Tịch Liệt đột nhiên không kịp phòng ngừa buông tay, chén sứ nháy mắt từ trong tay y thẳng tắp rơi xuống.
“Bang” một tiếng, chén hơn một trăm vạn chia năm xẻ bảy.
“Muốn thì dùng keo nước dính đi, chắc là còn có thể dùng.” Tịch Liệt khóe miệng tươi cười như cũ, chỉ là có vài phần ác liệt, giọng nói y bình tĩnh, lại giống như ác ma bất hảo bất kham.
Tịch Mộng Tư không thể tin trừng mắt y, mẹ Tịch cũng giận không thể át đứng lên.
“Tịch Liệt, anh cố ý!” Tịch Mộng Tư tức muốn hộc máu.
Tịch Liệt cười nhạo, đôi tay ôm ngực hờ hững nói: “ Tôi cho, là chính tay cô tàn không tiếp được, liên quan gì đến tôi.”
Tịch Mộng Tư: “Anh……”
Tịch Liệt không giống như mọi khi, Tịch Mộng Tư không nói lại y, chỉ có thể xin giúp đỡ mẹ, “Mẹ, người xem anh ta!”
Mẹ Tịch lạnh mặt tới, “Tịch Liệt, mau xin lỗi em gái anh.”
Tịch Liệt không thèm để ý tới bà, đôi tay đút túi lập tức đi thẳng lên lầu.
Mẹ Tịch nhiều lần bị y khiêu khích, không thể nhịn được nữa nhìn về phía bóng dáng y mắng: “Quả nhiên là bạch nhãn lang, sớm biết như vậy, lúc trước sinh ra nên đem anh bóp chết.”
“Nói cô đấy bạch nhãn lang,” Tịch Liệt quay đầu lại nhìn về phía Tịch Mộng Tư, nói xong lại nhìn chằm chằm mẹ Tịch, mỉm cười nói: “Hiện tại ngài đem nó bóp chết còn kịp.”
Giọng điệu ác ý này khiến mẹ Tịch rất tức giận.
Tịch Mộng Tư không hiểu sao thành người đội nồi, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống.
Nhưng không đợi bọn họ mắng, Tịch Liệt vài bước liền lên lầu không thấy bóng dáng, họ không thể đuổi tới trong phòng y mắng, thậm chí đuổi tới y cũng sẽ không mở cửa, nhưng ngột ngạt trong lòng không thể tự giải toả, thập phần khó chịu.
*
Tắm xong, điện thoại Tịch Liệt có thêm vài tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn và cuộc gọi đều đến cùng một người.
Vị hôn phu của y —— Thịnh Khuê.
Theo thời đại phát triển, thái độ về hôn nhân đồng giới đã bình thường, liên hôn nam nam trong gia tộc càng thường thấy.
Nói là vị hôn phu, kỳ thật hai người bọn họ tiệc đính hôn còn chưa tổ chức.
Tịch Liệt đối Thịnh Khuê không có hứng thú, đời trước vốn dĩ nghĩ nếu liên hôn, vậy thử ở chung, nhưng sau khi ở chung cũng chứng minh y thực sự không thể thích nổi Thịnh Khuê.
Thịnh Khuê người này tự đại, chủ nghĩa nam chủ.
Đời trước chưa đính hôn đã truyền việc gã ăn thông nam nữ, chay mặn không kỵ, sau đính hôn cũng vẫn thích đến hộp đêm quán bar chơi.
Tịch Liệt không thích gã, tùy ý gac chơi như thế nào thì chơi.
Nhưng một tên ham vui như vậy lại nhất vãng tình thâm với y, ai nghe được cũng đều cảm thấy buồn cười.
Đặc biệt là bên ngoài gã tỏ ra thâm tình đến mức mọi người đều biết, Tịch Liệt đối xử lãnh đạm với hắn lại bị mọi người chỉ trỏ.
Chậc.
Đây là cái gọi là thâm tình.
Ngoài miệng nói thích, sau lưng chơi đến so với ai khác đều sung hơn.
Đời trước Tịch Liệt sở dĩ chịu đựng, đơn giản chính là muốn làm đứa con “hiếu thuận” nghe lời.
Y rất nghe lời mẹ Tịch nói, mẹ Tịch tuy không thích y nhưng vẫn tẩy não y, bởi vậy dù cho có rất nhiều bất mãn đối với Thịnh Khuê, y cũng đều chịu đựng.
Sống lại một đời, dù mẹ Tịch y cũng không chừa mặt mũi, càng miễn bàn một vị hôn phu mà bản thân chán ghét.
Nhìn những lời thâm tình Thịnh Khuê gửi qua điện thoại, Tịch Liệt châm chọc cười.
Đã lâu chưa nhận được hồi đáp từ Tịch Liệt, Thịnh Khuê không khỏi có chút nghi hoặc.
Tịch Liệt đang bận?
Nhưng trước dù bận, y cũng sẽ đáp lại mình, bây giờ đã lâu như vậy còn chưa trả lời.
Trong lòng Thịnh Khuê có chút khó chịu.
Mình có thể nhìn trúng y là phúc khí của y, không hãnh diện thì thôi, còn chơi dè dặt.
Phi, cái gì thế không biết.
Thịnh Khuê cũng lười “ dụ dỗ” tiếp, sau khi gọi điện thoại cho hồ bằng cẩu hữu, lại tiêu sái đi quán bar.
*
Tịch Liệt vốn tưởng rằng dòng chữ màu xanh kia chỉ là do y hoa mắt mà thôi, nhưng chờ đến khi đột nhiên hô hấp khó khăn, y vội vàng đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả kiểm tra một hồi không có cái gì dị thường.
Đã chết một lần, thà rằng tin có, không thể tin không.
Ánh mắt Tịch Liệt dần dần thâm trầm.
Nửa đêm y bắt đầu đau nhức khó chịu, cũng thử sờ người khác, nhưng đều không có dòng chữ màu xanh kia.
Chỉ có chạm vào Bùi Dã mới được?
Lúc này, điện thoại lại hiện lên mấy tin nhắn.
Có mấy cái là Du Khanh gửi đến, hắn tức giận chất vấn Tịch Liệt.
Một cái khác là từ hồ bằng cẩu hữu của Tịch Liệt, ở quán bar gặp được Thịnh Khuê, gửi tới một video.
Trong video, Thịnh Khuê uống say, giả vờ thâm tình bộc lộ sự bất mãn với Tịch Liệt, trong tối ngoài sáng ngấm ngầm đổ tội lên người y.
Phảng phất y không yêu Thịnh Khuê, y chính là tội nhân, chính là không có ánh mắt.
Tịch Mộng Tư lúc này cũng gửi tin tức, vui sướng khi người gặp họa nói cha muốn đem y đuổi ra khỏi nhà.
Nhìn thấy mấy tin tức này, Tịch Liệt gương mặt vô cảm.
Du Khanh, Thịnh Khuê, còn có gia đình “ Tốt” của y……
Kết cục bi thảm đời trước rõ ràng trước mắt, Tịch Liệt cong môi, lộ ra một nụ cười trào phúng.
Còn chưa khiến bọn họ ăn mệt liền cứ như vậy chết đi, quá đáng tiếc.
Đáy mắt Tịch Liệt hiện lên tia lạnh lùng.
Thổi lửa thôi.
Vì chứng thực dị thường trên người có quan hệ với Bùi Dã, Tịch Liệt không thể không tới nơi có Bùi Dã.
May mắn quản lý nói rằng Bùi Dã ở chỗ này, bằng không lại đi thêm một chuyến y sẽ mệt chết.
Lồng ngực thắt lại, cảm giác hít thở không thông càng lúc càng mạnh, Tịch Liệt hoài nghi bản thân không chạm vào Bùi Dã sẽ trực tiếp chết thẳng cẳng.
Đi vào phòng nghỉ lầu 3, quản lý đem Tịch Liệt đưa đến cửa liền rời đi.
Xuất phát từ lễ phép, Tịch Liệt đưa tay gõ cửa.
Gõ cửa ba lần vẫn không nghe được động tĩnh, Tịch Liệt tính tình nóng nảy trực tiếp đẩy cửa ra.
Cửa không có khóa, vừa đẩy cửa liền thấy Bùi Dã đang mặc quần.
“……”
Rất muốn nói câu xin lỗi đã quấy rầy, nhưng nhìn thấy dòng chữ màu xanh trên đầu Bùi Dã chỉ còn mười phút sau, Tịch Liệt “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, bước nhanh đến chỗ Bùi Dã.
Một tay đem quần hắn xách lên, nghe thấy Bùi Dã kêu lên một tiếng, Tịch Liệt theo bản năng duỗi tay giúp hắn chỉnh lại.
Bùi Dã: “……”
“Tịch Liệt!” Bùi Dã ánh mắt lạnh băng.
Tịch Liệt a nói: “Ai, cha ngươi ở đây.”
Bùi Dã lại lần nữa: “……”
Hắn tức giận cười.
Với sự đụng chạm này, chỉ số sinh tồn thay đổi.
【 Thời gian sống sót: Một ngày chín phút. 】
Chỉ có một ngày.
Vậy sau này y không thể dời xa Bùi Dã?
Nhìn khuôn mặt Bùi Dã càng thêm lạnh lùng, Tịch Liệt chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang.
Bùi Dã đang khỏa thân không có mặc quần áo, tới gần Tịch Liệt nhéo cằm y hỏi: “Hôm nay cậu tới đây là muốn tìm ngược?”
“Không, tìm anh.”
Bùi Dã đôi mắt hẹp dài híp lại, “Tìm tôi đánh nhau?”
Tịch Liệt ho khan một tiếng, “Không thể là ôn chuyện sao?”
“Ôn chuyện? Bản thân cậu tin sao?”
Khẳng định không tin.
Tịch Liệt đánh rớt tay hắn muốn lui về phía sau, không nghĩ tới Bùi Dã đột nhiên túm quần y, trong ánh mắt khiếp sợ của y kéo xuống kéo lên.
Thành công mắc kẹt ở háng.
Bùi Dã mỉm cười duỗi tay giúp chỉnh lại, giống như lúc y giúp hắn vậy.
Chỉnh thì chỉnh đi, đồ cẩu Bùi Dã này đúng là không còn gì để nói.
“Nhỏ thế.”
“Về sau tích cực ăn cơm một chút, đều bị suy dinh dưỡng rồi.”
Tịch Liệt: “……”
Mẹ.
Ấu trĩ lại khó ưa.
Tịch Liệt duỗi tay muốn bóp chết hắn, lại bị hắn phản lại xoay tay ấn xuống mặt bàn làm việc.
Trên mông đột nhiên bị chụp một cái, cả người Tịch Liệt đều choáng váng.
Vài giây sau, y phản ứng lại, giận dữ hét: “Bùi Dã, lão tử * cha ngươi!”*
Bản raw cũng để là * nên giữ nguyên nha.
Thấy y vặn mình thành dòi cũng không tránh được lòng bàn tay của bản thân, Bùi Dã sung sướng cong môi, lười nhác nói: “Mộ phần cha tôi cỏ cũng cao lắm rồi, cậu chắc chứ?”
Tịch Liệt tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa quá nhiều, tóc cùng quần áo hỗn độn bất kham, cộng thêm đuôi mắt phiếm hồng kia, hoa lệ lại có vài phần yêu dã.
“Lão tử……”
“Lão tử với ai đây?” Bùi Dã thanh âm bình tĩnh đánh vào mông y một cái.
Tịch Liệt hoàn toàn phát điên, dùng sức vùng vẫy tránh thoát khỏi hắn muốn đánh lại.
Đương nhiên, như dĩ vãng không đánh được.
Nghẹn khuất ghé vào trên sô pha, Tịch Liệt rầu rĩ không vui vùi mặt xuống.
Dù cho có thoát ra được từ tên khốn này, cũng đánh không lại.
Càng nghĩ càng khó chịu.
Dù vậy trên người không cảm thấy khó chịu, chứng minh vẫn còn đụng vào Bùi Dã.
Chỉ là, mới chạm một cái liền đánh nhau rồi, về sau thì phải làm sao?
Chỉ cần nghĩ đến sau này đều phải tìm cơ hội tiếp xúc Bùi Dã, Tịch Liệt liền cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Nghĩ đông nghĩ tây, chờ Tịch Liệt hồi phục tinh thần, Bùi Dã không biết đã đi đâu rồi.
Nghĩ tới số ngày sống đã đến năm ngày, Tịch Liệt nhanh chóng vỗ mông chạy lấy người.
Cái căn phòng khuất nhục này, y một chút cũng không muốn ở lại.
Còn không ra khỏi quán bar vận số năm nay liền không may mắn.
Một anh em của Thịnh Khuê thấy Tịch Liệt, tức khắc thay Thịnh Khuê bất bình, cố ý khó xử Tịch Liệt.
“Tịch Liệt, cậu rốt cuộc có tâm hay không?”
Tịch Liệt đôi tay đút túi trên dưới đánh giá hắn, không kiên nhẫn nói: “ Cậu mẹ nó là ai?”
Vậy mà đến hắn cũng đều không quen biết, quả nhiên không hề để bụng Thịnh Khuê, nếu để ý, khẳng định biết hắn.
Thanh niên trong lòng thay Thịnh Khuê thấy không đáng giá.
Loại người máu lạnh như Tịch Liệt này, có chỗ đáng giá để Thịnh Khuê tốn tâm tư?
Thịnh Khuê vì y làm nhiều như vậy, thậm chí vì y còn đem tiểu tình nhân trước kia đều cắt đứt sạch sẽ, y thì sao?
Tìm người chơi, khiến Thịnh Khuê tức giận đến mức tới mua say.
Nghĩ đến đây, thanh niên châm chọc nói: “Loại người như cậu có đồ yêu thích không?”
Tịch Liệt nhàn nhạt nói: “Có a.”
Thanh niên: “Cái gì?”
“Ăn tiệc*.”
“……”
Tịch Liệt: “ Tôi thích nhất là ăn tiệc, gần đây không có tiệc để ăn tâm tình vẫn luôn không tốt, nếu cậu có thể cho tôi ăn tiệc, tôi cảm tạ tám đời tổ tông nhà cậu.”
*吃席/ăn tiệc/: được dùng để đùa rằng có người sắp chết, nó cũng tượng trưng cho một bước ngoặt trong cốt truyện, có nghĩa là sự việc sẽ bị đảo ngược và mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng xấu, cảm giác có chút giống như hả hê nhìn cảnh tượng với sự phấn khích. Từ này xuất phát từ việc người ta đi đám cưới, đám tang sẽ có tiệc, hiện nay nó được cư dân mạng dùng với ý nghĩa “việc trắng”, tức là người ta chỉ ăn tiệc sau khi chết, ám chỉ đám tang. Ví dụ: nếu ai đó tiếp xúc với thứ gì đó chết người hoặc có hành vi nguy hiểm, cư dân mạng sẽ nói đùa về việc "ăn tiệc". ( Theo baidu)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...