Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình nhìn người phụ nữ suýt va vào mình, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại, lùi lại nửa bước.
Cô còn chưa kịp tẩy trang và thay quần áo, trên người vẫn mặc xiêm y đã mặc trong buổi biểu diễn, một dải rộng lớn có màu cam nhạt, viền màu trắng và một chút màu xanh nhạt như tô điểm.
Búi tóc được cột lơi rơi xuống trông giống như một chiếc san hô đung đưa giữa mái tóc đen của cô, quyến rũ động lòng người.
Mọi người khi nhìn thấy sẽ chỉ nghĩ rằng quốc vương Vệ quốc bị mù, ngay cả một mỹ nhân như vậy cũng ruồng bỏ cho được.
Tạ Trình nghiêng mắt, nhìn chăm chú ở một bên không nhìn cô: "Tôi đi ngang qua."
Lâm Âm nhìn Tạ Trình: "Anh không xem biểu diễn?"
Tạ Trình khẽ mím môi dưới không nói, xem như mặc định.
Lâm Âm cảm thấy người đàn ông này hơi quá đáng, trong quá trình tập luyện, anh đã áp bức cô hết lần này đến lần khác, chỉ ra lỗi của cô, điều này đã gián tiếp khiến cô bỏ lỡ sinh nhật của Cố Du Minh.
Cuối cùng khi cô bị anh dày vò xong rồi, anh lại tỏ ra thiếu hứng thú, thậm chí không thèm xem cảnh đó, thà chạy lung tung cũng không xem, hoàn toàn không tôn trọng công sức của cô.
Lâm Âm nhìn Tạ Trình, vẻ mặt lạnh lùng hơn trước rất nhiều, bất giác giọng nói cũng lớn hơn một chút: "Chơi người khác khiến anh rất vui sao?"
Tạ Trình cau mày, chỉ muốn giải thích nhưng anh cảm thấy không có gì phải giải thích, tình yêu mà cô nợ anh sẽ không bao giờ kết thúc, dù anh có muốn chỉnh chết cô và lôi cô cùng xuống địa ngục thì cô cũng nên chịu đựng.
Ánh mắt anh lướt qua đôi mắt ngấn nước, đôi môi đỏ anh đào của cô, và cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ như thiên nga của cô.
Làn da trắng bệch lạnh lẽo, nhìn kỹ có thể thấy mạch máu bên cổ, máu ấm lăn qua lăn lại.
Anh âm thầm cắn răng, chỉ cần môi anh ở trên môi cô, anh có thể dùng một chút lực cắn đứt chiếc cổ thanh tú của cô.
Anh nắm chặt lòng bàn tay đến nỗi móng tay gần như găm sâu vào da, bước qua cô.
Lâm Âm không quan tâm đến Tạ Trình nữa, sự hợp tác của họ đã hoàn thành, về sau hẳn sẽ không có nhiều tương tác.
Lâm Âm bước vào khu diễn tấu, nhìn người chơi đàn tranh đang thu dọn đồ đạc: "Tiểu Ngọc, bệnh dị ứng của em thế nào rồi?"
Tiểu Ngọc là một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi có thể chơi đàn tranh bằng một tay rất khá.
Cô ấy giơ tay trước mặt Lâm Âm: "Vẫn còn rất ngứa, lát nữa em đến bệnh viện kê đơn thuốc."
Lâm Âm nắm lấy tay Tiểu Ngọc, thổi nhẹ cho cô ấy: "Sao đột nhiên lại bị dị ứng, dị ứng gì vậy?"
Tiểu Ngọc gãi gãi mu bàn tay ngứa ngáy: "Em bị dị ứng với đào, biết hôm nay có buổi biểu diễn quan trọng, không thể đụng vào đào, không hiểu sao tự dưng lại bị dị ứng, quá kỳ lạ."
Lâm Âm quay đầu nhìn xung quanh: "Trước khi biểu diễn có ai mang đào đến đây ăn không?"
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút: "Cô Trâu đã đến đây vài lần, trợ lý Vương, Phó tổng, Phán Phán, hai nhân viên của Tạ thị đến đưa trà, không ai mang đào vào cả."
Điều này quá kỳ lạ, nhất thời Lâm Âm không thể nói bất cứ điều gì.
"Đúng rồi," Lâm Âm nói, "Tay em không thể chơi đàn tranh.
Ai đến cứu vậy?"
Tiểu Ngọc bĩu môi chỉ về phía cửa: "Tạ tổng, vừa mới đi ra."
Lâm Âm không thể tin được: "Tạ tổng? Tạ Trình?"
"Đúng vậy, khi anh ấy bước vào ngồi trước cây đàn tranh của em, em đã giật mình, nghĩ rằng anh ấy sẽ đập vỡ cây đàn của em cho hả cơn giận," Tiểu Ngọc cười, "Một đại soái ca cao gần 1m9, trầm mặc ngồi ở đây đàn đàn tranh, chị không thấy, sự tương phản ấy thật là quyến rũ."
Lâm Âm không ngờ là Tạ Trình đã cứu cô, đó là lý do anh không xem buổi biểu diễn ở phía trước đài.
Cô đã hiểu lầm anh.
Nếu không nhờ sự cứu giúp của anh, điệu múa của cô đã không thể hoàn hảo đến vậy.
Lâm Âm xoay người bước ra khỏi cửa, muốn cảm ơn Tạ Trình và xin lỗi anh.
Trợ lý Vương nhìn thấy Lâm Âm liền đi tới: "Cô Lâm, cô đang tìm ai vậy?"
Lâm Âm: "Anh có thấy Tạ Trình không?"
Trợ lý Vương: "Tạ tổng đã đi rồi."
Lâm Âm suy nghĩ một chút: "Anh giúp tôi nhắn lại, chỉ cần nói cảm ơn anh ấy đã giúp."
Trợ lý Vương: "Xin lỗi cô Lâm, Tạ tổng không thích người khác tiện thể nhắn lại, sợ là cô phải đích thân nói với anh ấy chuyện này."
Lâm Âm gọi vào số điện thoại của Tạ Trình, nhưng không có ai trả lời.
Trợ lý Vương: "Cô có thể thêm WeChat của Tạ tổng, số điện thoại của anh ấy là số WeChat."
Sau khi thay quần áo và tẩy trang, Lâm Âm nhận được cuộc gọi từ Cố Du Minh.
Giọng của Cố Du Minh có vẻ rất áy náy: "Xin lỗi Âm Âm, hôm nay công ty có cuộc họp khẩn cấp, anh không kịp chạy đến xem màn biểu diễn của em."
Đây là lần đầu tiên Lâm Âm biểu diễn trên sân khấu, cô rất thất vọng vì sự vắng mặt của Cố Du Minh, cô luôn cư xử tốt và ân cần, không nói thêm gì: "Vậy thì lần sau đi, lần sau anh nhất định phải đến xem, nếu không em sẽ thực sự giận đấy."
Lâm Âm nghĩ rằng Cố Du Minh sẽ đến nên đã mang theo món quà sinh nhật đã chuẩn bị cho anh lần trước.
Cô loay hoay với chiếc hộp đựng cà vạt trong tay: "Em xin lỗi Du Minh, hôm trước em bận tập quá nên quên mất sinh nhật của anh.
Sau này em sẽ tặng quà sinh nhật cho anh."
Cố Du Minh: "Được."
Lâm Âm nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: "Sao đêm đó anh không nghe điện thoại của em, gọi hàng tá cuộc vẫn tắt máy, em còn tưởng anh xảy ra chuyện."
Giọng Cố Du Minh khựng lại: "Không có, anh đi uống rượu với bạn.
Về đến nhà anh mệt quá nên tắt máy đi ngủ."
Lâm Âm ừ một tiếng: "Hóa ra là đang ngủ, còn tưởng rằng anh giận em nên cúp điện thoại."
"Không có," Cố Du Minh đổi chủ đề, "Em vẫn đang ở Tạ thị à, anh đến đón đi ăn tối."
Lâm Âm: "Không cần, em sẽ đi xe của công ty.
Hôm nay biểu diễn hơi mệt, em muốn về nhà sớm nghỉ ngơi."
Không biết anh cả và anh hai đã xem phát sóng trực tiếp chưa, cô phải về nhà kiểm tra tình hình.
Biệt thự sáng đèn, chỉ có bảo mẫu ở đó, anh cả và anh hai không thấy đâu.
Lâm Âm vừa ăn tối vừa hồi hộp chờ đợi hai anh trai.
Tiếng xe hơi đậu trong ga ra từ ngoài cửa sổ vang lên, Lâm Âm lo lắng đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh hai Lâm Du đẩy cửa phòng khách một tiếng "rầm", sắc mặt nhìn qua rất tức giận.
Lâm Âm nắm chặt vạt áo, đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích, trước đây cô chưa từng thấy anh hai của mình tức giận như vậy.
Chắc hẳn anh ấy đã xem chương trình phát sóng trực tiếp và biết cô đang bí mật múa trong đoàn múa Uyển Thành.
Lâm Du ném chìa khóa lên bàn cà phê, hung hăng rửa tay, cầm lấy cốc nước trên bàn, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, đặt cái ly rỗng trên bàn "cạch" một tiếng, rõ ràng là đang trút giận.
Lâm Âm nhắm mắt lại, lông mi như lông quạ khẽ run lên, rụt rè nói: "Anh hai."
Lâm Du tức giận đến mức không để ý Lâm Âm đang đứng trong phòng khách, thấy cô hoàn toàn sợ hãi, bước tới xoa xoa đầu cô: "Doạ em à?"
Không phải đang giận cô, tức là anh hai không xem phát sóng trực tiếp, Lâm Âm thở phào nhẹ nhõm trong lòng: "Anh hai, anh sao vậy, tức giận như vậy, trong bệnh viện gặp chuyện phiền phức gì à?"
"Không phải," Lâm Du ngồi ở trên sô pha, "Anh vừa cùng Tiểu Lị ăn tối về."
Lâm Âm ngồi xuống nói: "Không phải Tiểu Lị là chị gái y tá mà anh thích sao, cuối cùng anh cũng hẹn chị ấy đi chơi được rồi?"
Lâm Du gật đầu: "Cũng không phải, anh đã hẹn cô ấy mười lần, nhưng lần này không phải anh hẹn với cô ấy, mà là cô ấy hẹn anh."
"Vậy thì là chuyện tốt, chị ấy chủ động hẹn anh đi chơi chứng tỏ chị ấy có cảm tình với anh," Lâm Âm tò mò hỏi, "Sao anh lại tức giận như vậy?"
"Cô ấy rủ anh đi chơi vì anh biết Tạ Trình, muốn anh mai mối cho cô ấy." Lâm Du nắm lấy chiếc gối bên cạnh vò mạnh, như thể đó không phải là chiếc gối sắp bị bóp nát, mà là đầu chó của Tạ Trình.
Lâm Âm nghiêng đầu: "Tạ Trình, hôm nay anh ta đến bệnh viện của anh?"
Lâm Du kể lại sự việc: "Con chó phóng đãng ấy cứ như con công xoè đuôi, còn ở trước mắt Tiểu Lị nhà anh đung đưa, bán đứng sắc đẹp, đê tiện vô liêm sỉ, không có nam đức."
Lâm Âm nhất định đứng về phía anh trai mình, cảm thấy Tạ Trình cố ý đánh cắp tình cảm của người ta, thật không tử tế.
Cho đến khi cô nghe thấy Lâm Du nói lại: "Còn muốn anh xem phát sóng trực tiếp để ủng hộ trò chơi của cậu ta, sao cậu ta không lên trời đi, bệnh tâm thần."
Lâm Âm biết quá rõ anh hai của cô, khi đối mặt với người không đối phó với cô, nếu bảo anh đi hướng Đông thì anh nhất định sẽ đi hướng Tây, nếu bảo anh đánh chó thì nhất định sẽ đuổi gà.
Anh ấy nổi loạn như một cậu học sinh cấp hai vị thành niên.
Nếu cô đoán không lầm, Tạ Trình đầu tiên là cố ý xúc phạm Lâm Du, sau đó nói anh ấy xem phát sóng trực tiếp, Lâm Du nhất định sẽ không làm.
Lâm Âm đột nhiên phát hiện dường như cô có quá nhiều hiểu lầm về Tạ Trình, có lẽ anh không phải loại người xấu vô can như cô nghĩ, nếu không hết lần này tới lần khác anh sẽ không giúp cô.
Nhưng cô không thể nói chắc được.
Tạ Trình từ lâu đã nói rằng anh là một thương nhân, một thương nhân luôn đặt lợi ích kinh doanh của mình lên hàng đầu.
Việc múa của cô liên quan đến trò chơi của công ty anh, anh giúp cô là đang giúp bản thân.
Lâm Âm đứng dậy định quay về phòng, nhưng sửng sốt một chút, Tạ Trình làm sao có thể biết nhà cô sẽ không cho cô múa?
Cô gặp anh lần đầu tiên tại lễ đính hôn và tan rã trong không vui.
Sau đó gặp nhau trong đoàn múa, căn bản chưa nói với nhau mấy câu, tất cả những gì họ nói là về công việc.
Cô chưa bao giờ nói với ai về chuyện của mình trong đoàn múa, ngoại trừ Ôn Thiến và cô Trâu, không ai khác biết cả.
Vậy làm sao Tạ Trình biết được, anh chỉ trùng hợp đi bệnh viện, lại trùng hợp gặp Lâm Du?
Lâm Âm hỏi: "Anh hai, Tạ Trình đi khám bệnh gì vậy?"
"Chấn thương," Lâm Du chỉ vào vị trí xương quai xanh của mình, "Ở đây, vết thương cũ hơn hai tháng trước giống như bị dao gọt hoa quả cắt."
Lâm Du còn chưa nguôi giận, hừ một tiếng: "Một người như cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ chết trong mấy cuộc ẩu đả."
"Thời đi học cậu ta hay đánh nhau với người ta," Lâm Du nói, "Không phải kiểu đánh nhau lặt vặt như anh trước kia đâu, cậu ta thực sự rất tàn nhẫn, dám đánh nhau động tay động dao với bọn xã hội đen, trên người hai ba ngày lại có vết thương."
Lâm Âm nghĩ đến người đàn ông mặc tây trang cao lãnh, khí chất ngời ngời, có thể đánh đàn tranh: "Không ngờ anh ta lại thay đổi nhiều như vậy."
Lâm Du nhìn Lâm Âm: "Em hỏi cậu ta làm gì?"
"Không có gì, em tùy tiện hỏi vậy thôi," Lâm Âm không dám nói mình đã hợp tác với Tạ Trình, "Anh hai, em đi ngủ trước."
Lâm Âm lên lầu trở về phòng, tắm xong nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra, nhập số điện thoại di động của Tạ Trình trên WeChat, xin kết bạn WeChat.
Đợi một lúc, bên kia cũng không có phản hồi, Lâm Âm gọi điện cho Ôn Thiến, nấu cháo điện thoại nửa giờ, trên WeChat vẫn không có tin tức.
Lâm Âm sạc điện thoại, lên giường đi ngủ, nửa đêm dậy đi vệ sinh, thấy màn hình điện thoại sáng lên là tin nhắn WeChat.
Lâm Âm liếc nhìn thời gian, lúc 3:30 sáng, ai mà gửi tin nhắn WeChat cho cô vào lúc này.
Lâm Âm nhấp vào WeChat, là Tạ Trình, anh đã từ chối yêu cầu kết bạn WeChat của cô.
*****
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Âm đến tập đoàn Tạ thị, cô đã hẹn trước với trợ lý Vương qua điện thoại, muốn xem video giám sát khu vực biểu diễn ngày hôm qua.
Không ngờ Tạ Trình cũng ở đó.
Trợ lý Vương đã chuẩn bị trước, đưa Lâm Âm đến phòng họp, mở máy tính xách tay rồi mở video giám sát trước buổi biểu diễn của Lâm Âm hai mươi phút.
Sau đó anh ta xoay người bước ra khỏi phòng họp, đóng cửa lại, dặn dò trợ lý đứng canh cửa không cho ai quấy rầy.
Tạ Trình ngồi trên ghế, tựa vào lưng ghế, đôi chân dài hơi cong.
Lâm Âm nhìn Tạ Trình, từ khi nhìn thấy cô đến giờ, anh không nói một lời với cô, ngay cả những câu chào hỏi cơ bản nhất cũng không có, anh có chút lãnh đạm.
Lâm Âm càng ngày càng cảm thấy cô không thể hiểu được người đàn ông này, anh dường như luôn giúp đỡ cô nhưng thậm chí lại không muốn thêm tài khoản WeChat của cô, cho thấy anh muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với cô.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông bấm nút play, xốc mí mắt liếc nhìn cô: "Em đến đây để xem video giám sát, hay là để xem tôi?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...