Âu Tề ôm tài liệu cần dùng cho buổi họp đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Kha thì ngây ngẩn.
Anh ta cảm thấy bình thường tổng giám đốc Từ không lộ vẻ gì đã quá nghiêm túc rồi, nhưng bây giờ thần sắc còn kinh khủng hơn rất nhiều lần.
Cũng không biết công ty nào xui xẻo như vậy, đắc tội tổng giám đốc Từ.
Âu Tề cầm tài liệu không dám lên tiếng, thấp thỏm bất an đứng ở cửa phòng làm việc chờ anh.
"Hội nghị dời sau, thời gian cụ thể tôi sẽ nói cho cậu, văn kiện cần tôi thẩm duyệt thì giúp tôi chuẩn bị." Sau khi Từ Kha nói xong những lời này thì liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Âu Tề dựa lưng vào cửa thở một hơi thật dài, thật may anh không tiếp tục mở hội nghị, nếu không mình đứng bên cạnh anh sẽ bị sợ đến choáng váng luôn mất.
*
Nguyễn Nặc dần dần khôi phục ý thức.
Cô cảm giác được tay mình giống như bị người nào đó cầm chặt, ấm áp, khiến cho cô bỗng dưng yên tâm.
Cô từ từ mở mắt ra, liền đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Từ Kha.
Tim Nguyễn Nặc bỗng nhiên đập chậm nửa nhịp.
Lúc này không phải anh nên ở công ty hay sao, làm sao anh lại đến đây.
"Từ Kha." Nguyễn Nặc giật giật cái tay bị nắm, nhưng Từ Kha vẫn nắm chặt tay cô, không có ý muốn buông ra.
Từ Kha ngồi ở mép giường, cúi người sáp lại gần về phía cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt u ám, "Em xảy ra chuyện, tôi là người cuối cùng biết được."
Cách anh gần trong gang tấc, trên mặt Nguyễn Nặc dần dần ửng đỏ.
Nghe được lời của anh, cô đột nhiên cảm thấy đáy lòng ê ẩm.
Nếu như không phải buổi sáng cô không chịu để vệ sĩ của Từ Kha đi theo thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi.
Khóe mắt cô đỏ ửng, ánh mắt ươn ướt chút.
"Khóc cái gì!" Từ Kha vừa cúi đầu liền hôn lên môi của cô, bàn tay nắm cằm cô dần chuyển sang dưới khóe mắt cô, giúp cô lau nước mắt chảy ra.
Đợi đến khi cô sắp không thở nổi, Từ Kha mới thỏa mãn rời khỏi môi cô.
Nhìn cánh môi của cô bị mình tàn phá đến hồng nhuận, Từ Kha không nhịn được khẽ cắn môi dưới của cô để trừng phạt.
"Ưm." Nguyễn Nặc lập tức nghiêng đầu qua giơ tay lên sờ môi của mình, cũng may không bị anh cắn nát.
Lúc anh nắm lấy cằm cô, Nguyễn Nặc cũng cảm giác được Từ Kha đã thật sự nổi giận, cho nên cô liền nhận lỗi khóc trước, ngoài ra còn suy nghĩ rất nhiều cách dỗ anh.
Nhưng không nghĩ tới, dường như sau khi anh hôn cô xong, tâm trạng của anh đã chuyển biến tốt.
Sắc mặt của anh cũng không âm trầm như khi cô mới tỉnh dậy.
Cánh tay trắng ngần của Nguyễn Nặc từ trong chăn vươn ra, ôm lấy vai anh rồi kéo về phía mình, để cho cả người anh nằm ở bên cạnh cô, "Từ Kha, anh xem không phải bây giờ tôi vẫn rất tốt sao?"
Từ Kha thuận theo nằm xuống, nhưng nghiêng người sang không nhìn cô, cũng không đáp lại lời cô.
Thân thể của Nguyễn Nặc bây giờ còn đang trần truồng nên cô không dám lộn xộn, dứt khoát quấn một vòng chăn bọc lấy cơ thể, chỉ để lộ vai và cánh tay, lúc này mới nhích đến gần anh.
"Từ Kha." Nguyễn Nặc học theo dáng vẻ trước đó của anh, kề sát tai anh, trong lòng hạ quyết tâm mới nói bên tai anh, "Meo."
Sau khi nói xong chữ này, cô liền mắc cở chui vào trong chăn không dám nhìn anh.
Vốn cho là anh sẽ có hành động nhưng Nguyễn Nặc trốn ở trong chăn một hồi, nhưng người bên cạnh vẫn nằm ở đó không nhúc nhích.
Chẳng lẽ anh vẫn còn tức giận?
Cảm giác bị làm lơ khiến cô khó chịu, cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn thò đầu ra nhìn về phía anh, "Từ, ưm..."
Lại là một nụ hôn nóng bỏng.
Cơn giận tích tụ trong lòng Từ Kha đã sớm tiêu tan sau nụ hôn vừa rồi, chẳng qua là thân thể có phản ứng nên anh mới không nhìn cô.
Lại để cho cô hiểu lầm, còn bắt chước tiếng mèo kêu để dỗ dành anh, trong nháy mắt khiến cho lý trí của anh hoàn toàn biến mất.
Chờ sau khi anh buông cô ra, Nguyễn Nặc che hai cánh môi bị tổn thương chui vào trong chăn.
Cô trốn kỹ mình rồi mới buồn rầu nói một câu: "Anh gạt người."
Từ Kha hài lòng ngồi dậy, mở tủ quần áo ra tìm một cái áo ngủ đi vào phòng tắm.
Gần đây tần số tắm nước lạnh của anh có hơi cao rồi.
Nghe được tiếng chân anh rời đi, Nguyễn Nặc mới bọc chăn đứng dậy đến tủ quần áo tìm một chiếc váy để thay.
Gần đây ở khách sạn, chỉ có cô và Từ Kha ở chung, dường như càng dính nhau hơn lúc ở nhà họ Trạch.
Lúc Nguyễn Nặc đang chuẩn bị đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa thì Từ Duy Du gọi điện thoại tới.
"Duy Du, sao vậy?"
"Mới vừa rồi đạo diễn Trần nói, phân cảnh của em dời sang ngày mai diễn."
"Được, không thành vấn đề." Cũng chỉ có hai phân cảnh, chẳng mấy chốc là xong.
Đối phương trầm mặc một hồi, vẫn nhịn xuống lời muốn nói, "Vậy được, không quấy rầy em nghỉ ngơi."
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Nặc đến phòng khách ngồi xuống, cô cũng biết Từ Kha không hy vọng cô vào giới giải trí, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô có chút lo lắng Từ Kha sẽ không đồng ý cho cô trở lại tổ kịch.
Còn lời Từ Duy Du không chưa nói ra chắc cũng có liên quan đến chuyện này.
Vất vả lắm mới chờ được Từ Kha từ trong phòng tắm đi ra, Nguyễn Nặc ân cần hỏi, "Tôi giúp anh sấy tóc có được không?"
"Ừ." Từ Kha nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Đối với hành động khác thường của cô, anh biết rõ trong lòng, nếu cô đã chịu khó như vậy thì anh cũng không thể nào từ chối được.
Sau khi Nguyễn Nặc sấy tóc cho anh xong, cô lại chạy đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Cô làm tất cả mấy món ăn mình biết, bưng đến trên bàn ăn, "Từ Kha ăn cơm."
Từ Kha ung dung thong thả đi đến bàn ăn, liếc nhìn một bàn đồ ăn coi như phong phú, không ngờ con mèo ngốc này còn biết làm đồ ăn.
Anh gắp một miếng sườn hấp cho vào miệng, ngước mắt liền chạm phải ánh mắt mong đợi của Nguyễn Nặc, động tác nhai hơi chậm lại, mấy giây sau mới phun xương ra.
"Ăn ngon không?" Mi mắt Nguyễn Nặc cong cong.
"Tạm được."
"Anh xem đi, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân mình." Hai tay Nguyễn Nặc chống cằm, ánh mắt long lanh nhìn anh, lúc nói chuyện mang theo chút nũng nịu, "Cho nên, tiếp tục đi quay phim cũng không có vấn đề."
"Ừ, tôi biết rồi." Từ Kha thấy ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Nặc, anh còn gật đầu với cô một cái, "Có vấn đề gì không?"
Thì ra đều là cô suy nghĩ nhiều, Từ Kha căn bản không có để ý chuyện lần này cô gặp phải.
Có được cơ hội để quay phim tiếp hình như cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng.
"Không." Nguyễn Nặc ủ rủ đáp một chữ, sau đó cúi gằm mặt ăn cơm.
Từ Kha thấy dáng vẻ yên lặng của cô, anh gắp một miếng sườn bỏ vào chén cô, "Cảnh diễn của em ở đoàn phim không nhiều cho nên lúc em đóng phim, tôi sẽ ở bên cạnh.
Sau này lúc đóng phim, tôi sẽ cho vệ sĩ đi theo em, em sẽ không gặp nguy hiểm nữa."
Nguyễn Nặc ngơ ngác nhìn về phía anh, chỉ một câu nói đã quét sạch cảm giác mất mác mới vừa rồi của cô, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Từ Kha hơi một suy tư, bồi thêm một câu, "Sau này một tuần em phải chọn một ngày làm cơm trưa."
Vốn là muốn bảo cô chịu trách nhiệm làm bữa trưa nhưng anh không đành lòng nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trắng noãn kia trở nên thô ráp, phá hỏng cảm giác lúc anh nắm tay cô nên anh vẫn lùi một bước.
*
Ngày hôm sau, lúc cùng Từ Kha đi ra khỏi phòng vào thang máy, Nguyễn Nặc lập tức hối hận, đi cùng anh thật sự dễ làm người khác chú ý.
Chỉ riêng ở trong thang máy thôi, nữ diễn viên trong tổ kịch gặp bọn họ đều nhìn chằm chằm anh, còn có một số ánh mắt hâm mộ dừng ở trên người cô, Nguyễn Nặc chỉ là một diễn viên quần chúng, như vậy quá phách lối rồi.
"Từ Kha, nếu không chúng ta đứng xa một chút đi." Nguyễn Nặc kéo Từ Kha qua một bên, cúi đầu nhìn mũi chân mình, muốn xem nhẹ những ánh mắt kia.
"Không." Đi cùng anh là uất ức cho cô?
Lúc ở lầu một khách sạn, Nguyễn Nặc kéo anh đến một góc nhỏ, "Nhưng tôi chỉ là một diễn viên quần chúng, anh ở bên cạnh tôi quá chói mắt."
Từ Kha mím chặt môi, "Có vấn đề gì?"
Nguyễn Nặc sợ sẽ truyền ra tin đồn tìm kim chủ với anh, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, vị trước mặt cô đúng là đại kim chủ của cô.
"Anh biết anh làm người khác chú ý đến anh cỡ nào không? Có rất nhiều phụ nữ nhìn anh chằm chằm, tôi sợ anh bị cướp mất." Nguyễn Nặc cởi túi đeo lưng nhỏ sau lưng mình xuống, lấy ra một cái khẩu trang màu đen duy nhất, "Này, che kín mặt đi, tôi mới có thể yên tâm."
Từ Kha nhíu mày, nhìn ánh mắt cô lóe lên, nghĩ cô đang nói dối, nhưng nghe cô nói sợ mình bị những người phụ nữ khác cướp đi, trong lòng lại thoải mái một cách khó hiểu, "Đeo cho tooid di."
Nguyễn Nặc rất nghe lời, cô nhón chân lên đeo khẩu trang cho anh.
Mặt của anh bị che hơn phân nửa, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn khiến người khác sợ hãi.
Nhưng bây giờ Nguyễn Nặc chỉ cảm thấy anh quá hiểu lòng người.
"Buổi tối lại trừng phạt em." Chờ cô đeo xong, Từ Kha mới nói thêm một câu như vậy.
"Hả?" Nguyễn Nặc nghi ngờ nhìn anh.
"Đi thôi." Từ Kha chủ động nắm tay cô đi ra khỏi khách sạn.
Đến tổ kịch, Từ Kha đeo khẩu trang xong quả nhiên trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, mặc dù vẫn có nữ diễn viên thỉnh thoảng để ý đến bên này, nhưng bởi vì không biết rõ gương mặt dưới lớp khẩu trang kia trông như thế nào nên cũng không nhiệt tình mấy.
Nguyễn Nặc đi vào phòng hóa trang mà hôm qua cô bị dọa biến thành mèo, Từ Kha cũng đi theo vào.
Thợ trang điểm thấy có người theo chân Nguyễn Nặc tiến vào thì cũng không nói gì, chuyện ngày hôm qua làm cho cô ta biết bối cảnh của diễn viên quần chúng này không bình thường.
Ngay cả đạo diễn cũng phải sợ người phía sau cô.
Nguyễn Nặc thay quần áo xong đi ra chuẩn bị hóa trang thì thấy Từ Kha đứng ở trước ngăn tủ hôm qua đã đặt máy chiếu, giống như đang suy tư cái gì đó.
"Sao vậy?" Nguyễn Nặc đi tới bên cạnh anh, theo ánh mắt của anh nhìn về phía tủ, máy chiếu đã không còn ở đây nữa.
"Mỗi một người đều có một tủ đề đồ riêng?" Từ Kha hỏi.
Ngày hôm qua là lần đầu tiên cô vào phòng hóa trang này, cũng không biết tủ này sử dụng như thế nào, chỉ có thể nhờ thợ trang điểm ở bên cạnh giúp đỡ.
Thợ trang điểm gật đầu một cái, "Mỗi một ngăn tủ trong phòng hóa trang này là do một người sử dụng riêng." Diễn viên quần chúng không thể sử dụng, những lời này cô ta không dám nói.
"Ừ." Từ Kha không hỏi tiếp nữa.
Có người sử dụng cố định, cũng chưa chắc là chủ nhân của ô tủ này làm, nhưng để hình chiếu trúng trong gương thì phải ở trên một ô mới có thể làm được, lỡ như có người cố ý để sai chỗ cũng là chuyện có khả năng.
Nguyễn Nặc không đoán ra suy nghĩ của Từ Kha, nhưng vì có người thứ ba ở đây nên cô cũng không dám hỏi, vẫn chuyên tâm quay lại hóa trang.
Thợ trang điểm nhìn Nguyễn Nặc qua gương, cô thật sự đã giảm bớt lượng công việc cho mình, chỉ cần sửa sơ sơ cho Nguyễn Nặc một chút cũng đã có thể xuất hiện trên màn ảnh rồi.
Sau khi hóa trang xong, Nguyễn Nặc làm dáng đi tới trước mặt Từ Kha, "Tôi xinh đẹp không?"
Cô đóng vai một tiểu tiên ở thiên giới, mặc quần áo trắng như tuyết, trên đầu búi một búi tóc nhỏ, cài một cây trâm nghiêng nghiêng, tua rua rơi ở bên tai.
Từ Kha đến gần cô, môi cách lớp khẩu trang dán vào bên tai cô, "Ngày hôm qua lúc em đỏ mặt ngồi trên ghế sa lon mới xinh đẹp.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...