" Hỏi ta làm gì, lại không phải ta ăn "
Lăng Giang kiềm chế cảm giác nóng rát trong bụng, cũng không để ý tới Sở An Nhan.
" Qua nhiều ngày như vậy, chút cay này ta vẫn chịu được "
Sở An Nhan một ngụm ăn xong ngó sen mới nướng, đáy lòng hơi ấm, thật không nghĩ tới Lăng Giang chu đáo như vậy.
Lúc này, Sở An Bình cũng được Hồng Tô dẫn vào trong sân viện.
" Tỷ tỷ tới, mau tới đây ngồi, chỗ này là vừa rồi mới nướng xong, ngươi tới nếm thử ".
Sở An Nhan cầm mấy xâu đưa cho Sở An Bình, lại phân một chút cho Hồng Tô.
Que nướng xác thật rất thơm, ngay cả Diệp Họa ở chỗ tối cũng có chút chịu không được.
Chẳng qua nàng ta càng kinh ngạc nhiều hơn với thái độ vừa rồi của Sở An Nhan, nàng không chỉ nhiệt tình tiếp đón Sở An Bình qua, còn đem que nướng đã nướng xong đưa cho An Bình.
Sao cùng trong tưởng tượng của nàng ta không quá giống nhau, hay là Sở An Nhan biết mình tránh ở chỗ tối.
Tự hỏi, bên kia Hồng Tô lên tiếng:
" Công chúa, vừa rồi ta thấy Diệp cô nương hướng sân bên này đi, như thế nào lại không nhìn thấy nàng ta rồi "
" A? Ta vừa rồi không nhìn thấy nàng ta, hẳn là đi rồi ".
Sở An Nhan nhớ tới Diệp Họa không thích nàng, không muốn gặp nàng cũng là hợp tình hợp lý.
" Đúng rồi, nàng ta tới phủ công chúa làm gì? ".
Chuyện Diệp Họa tới, nàng cái gì cũng không biết.
" Đều là ta không tốt ".
Sở An Bình lấy khăn tay nhẹ lau khóe miệng, hơi mang khẩn trương nói:
" Hôm nay Họa Họa vốn dĩ là tới dạy võ công cho Lăng công tử, các ngươi không ở đây, nàng liền tới Thanh Trì viện tìm ta, nhất thời quên mất canh giờ.
Ngươi yên tâm, ngày sau ta ít cùng nàng ta lui tới, sẽ không chậm trễ Lăng công tử tập võ "
Sở An Nhan vội vàng xua tay, ngăn Sở An Bình nói tiếp:
" Lại không phải chuyện gì to tát, không đáng, ngươi cùng Diệp tỷ tỷ đều là tỷ tỷ ta, các ngươi quan hệ tốt ta cũng vui.
Việc này trách ta, đã quên hôm nay Diệp Họa tới đây, khiến nàng ta đợi lâu "
Diệp Họa ở trong góc tối nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
Vừa rồi Sở An Bình nói, rõ ràng là đem sai lầm đều đẩy lên người mình, ý tứ nói là mình chủ động tìm nàng ta, cố ý không đi dạy võ.
Nhưng ban ngày, là Sở An Bình tự động tới tìm nàng ta, nói Sở An Nhan một chốc một lát cũng chưa về, muốn nàng ta đi đến viện tâm sự, ngay cả tin Sở An Nhan về nàng ta cũng không biết.
Diệp Họa lắc đầu, bài trừ loại khả năng này.
An Bình tâm tư đơn thuần, nàng ta sao lại có thể nghĩ An Bình như vậy.
Nói không chừng là An Bình nói sai, chỉ là hiện tại xem ra, Sở An Nhan đối xử với An Bình quả thật tốt hơn rất nhiều, ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng là thực thích Sở An Nhan.
Nàng ta không ở đây mấy năm nay, Sở An Nhan biến hóa quá lớn, nàng ta có thể yên tâm để An Bình ở lại đây một thời gian.
Nhận thấy được người chỗ tối đã rời đi, Lăng Giang hơi cúi ánh mắt, che lại thần sắc nơi đáy mắt.
Sau khi bình tĩnh hắn ngước mắt nhìn Sở An Nhan, trên mặt nàng là thần sắc thỏa mãn, ăn ngon lành, một chút cũng không phát hiện vừa rồi có người đang âm thầm quan sát nàng.
Cũng may người nọ cũng không có biểu hiện ra ác ý.
Lăng Giang lúc này mới buông xiên tre trong tay, bỏ xuống một thân đề phòng.
Sở An Bình có chút câu nệ, tới đã nhiều ngày, Sở An Nhan đối đãi với nàng ta quả thật không tồi, cũng không biết nàng rốt cuộc có mục đích gì.
Hơn nữa vừa rồi nàng ta đều nói như vậy, Sở An Nhan vậy mà không nổi cáu với Diệp Họa, thực sự không tầm thường.
Mặc kệ như thế nào, Sở An Nhan đều sẽ không có lòng tốt như vậy.
Vừa vặn nàng ta có thể dựa vào cơ hội ở phủ công chúa, làm cho càng nhiều người chán ghét Sở An Nhan, nếu là nắm chắc, mượn cơ hội trừ bỏ nàng cũng tốt.
Đến lúc đó, công chúa Sở quốc chỉ còn một mình nàng ta, cho dù hoàng hậu chán ghét nàng ta, nhưng mọi người chung quanh đều đứng về phía nàng ta, sẽ có một ngày, nàng ta muốn đem hoàng hậu đạp khỏi cái vị trí kia, vậy cũng không uổng phí mẫu thân nàng ta khổ tâm một phen.
Tầm mắt Sở An Bình dừng lại bên cạnh Lăng Giang, lần trước nàng ta thấy được khối ngọc bội kia, đồ án trên quả thật cùng trí nhớ của nàng ta giống nhau.
Cũng không biết người này là nhặt được khối ngọc bội, hay vốn dĩ thuộc về hắn.
Nàng ta cần thế lực đó, về phần Lăng Giang ngoại hình cũng rất tốt, ở bên cạnh Sở An Nhan quá đáng tiếc.
Sở An Nhan thấy Sở An Bình trộm đánh giá Lăng Giang, lập tức biết điều cho bọn hắn không gian.
Quả nhiên là ngăn không được nam nữ chủ yêu nhau, Sở An Nhan lấy cớ ra sân, lôi kéo Hồng Tô không có mục đích gì ra ngoài.
" Công chúa, người vì sao lại để Lăng công tử cùng tứ công chúa ở lại với nhau? "
Hồng Tô khó hiểu, vừa rồi lý do của công chúa quá mức gượng ép, người sáng suốt đều có thể thấy được nàng cố ý, chỉ là công chúa không phải thích Lăng công tử sao, vì sao lại một đem hắn đẩy cho người khác?
" Như vậy để xúc tiến tình cảm của bọn họ đấy, bọn họ vốn chính là nên ở bên nhau ".
Lúc nói lời này, giọng Sở An Nhan có chút rầu rĩ.
Đã chạng vạng tối, mặt trời đã rơi xuống núi, bầu trời xám xịt, vạn vật hơi mờ ảo.
Sở An Nhan vô cớ cảm thấy bực bội, lúc rẽ ngoặt không chú ý, trên đùi thình lình bị một lực mãnh mẽ đánh vào ngã trên mặt đất.
Vật thể kia không rõ cũng rơi ở trên mặt đất, Sở An Nhan nghe thấy được tiếng trẻ con: " Ai da, ai lớn mật dám đâm bổn hoàng tử! "
" Công chúa người không sao chứ? "
Hồng Tô vội vàng đem Sở An Nhan đỡ lên, lúc này Sở An Nhan mới nhìn kỹ vừa đụng phải nàng là người.
Nhóc con này chỉ mặc một thân bạch y, ngũ quan nhìn không quá rõ, nhưng cái mặt phì ra lại rõ ràng.
Hắn được thị nữ phía sau đỡ lên, còn không quên vỗ vỗ trên mông, nhìn có vài phần dáng điệu thơ ngây.
" Ngươi đụng ngã bổn hoàng tử mà còn không xin lỗi, có phải muốn bị kéo xuống đi đánh chết không! "
Sở An Nhan nghe rõ nhóc con tự xưng, tức khắc nhớ tới đệ đệ nhỏ nhất, Sở Quân Hành.
Tiểu hài tử này tầm bảy tám tuổi, người thì không lớn, khẩu khí lại lớn, vừa rồi còn nói muốn đánh chết, xem ra là chưa tiếp thu qua âm hiểm của xã hội.
" Đánh chết? Ngươi cũng không nhìn xem đây là phủ của ai, ngươi nói đánh chết liền đánh chết? "
Nghe rõ thanh âm, hai nha hoàn phía sau Sở Quân Hành mới ý thức được chủ tử nhà các nàng đụng vào ai, một người nhẹ kéo ống tay áo Sở Quân Hành, lại bị hắn mạnh mẽ ném ở trên mặt đất:
" Ngươi cái đồ tiện tì tính giở trò gì, phiền chết đi được, còn có ngươi, bổn hoàng tử mặc kệ nơi này là chỗ nào, mẫu phi ta để ta ở lại đây vài ngày, nơi này chính là phủ của bổn hoàng tử! Nhanh đi xin lỗi bổn hoàng tử! "
Sở An Nhan liền nổi giận, lại nói như thế nào Sở Quân Hành cũng là đệ đệ nàng, huống chi tuổi còn nhỏ lại đi học thói hư tật xấu?
Đồ trẻ trâu*, thiếu giáo dục.
(*Hùng hài tử: đồ trẻ trâu)
Sở An Nhan tiến lên nâng nha hoàn kia dậy, theo sau xoay người nắm lấy lỗ tai Sở Quân Hành: " Ngươi nhìn cho rõ, ta chính là tỷ tỷ ngươi, vừa rồi chính là ngươi ở hành lang chạy loạn đụng vào người, ta cũng bị ngươi đụng ngã, ngươi sao không nói xin lỗi? "
" Ngươi là Sở An Nhan? "
" Không lớn không nhỏ, kêu tỷ tỷ! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...