Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Hề Huyền Lương không nhúc nhích.
Lâm Thanh Vãn sốt ruột muốn chết: "Cứu mạng với, ta sợ rắn nhất đấy, Hề Huyền Lương ngươi giúp ta một chút với! Ta, sau này ta không tiếp tục hung dữ với ngươi nữa đâu! "
Trên đỉnh đầu dường như truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, lập tức, một hơi thở mát lạnh quen thuộc đập vào mặt nàng, cái thứ quấn quanh trên đùi dường như đã biến mất, chỉ để lại một cảm giác đau.
Nàng thăm dò, quay đầu lại mở một mắt ra, phù!
May mà không thấy nữa!
Lại vừa quay đầu, đập vào mắt chính là vạt áo của thiếu niên gần trong gang tấc và yết hầu thu hút sự chú ý của người khác.
Nàng sững sờ, chậm rãi dời mắt lên trên, lướt qua bờ môi mỏng, chiếc mũi cao thẳng, đối đầu với cặp mắt thâm trầm giống như vòng xoáy nhưng lại thường hiện lên một sự ôn nhu kia.
Hề Huyền Lương bất ngờ vươn tay ra, dùng khớp ngón trỏ nâng cằm nàng lên, xem kỹ càng tường tận một hồi, mới nói: "Hóa ra sư tỷ còn sợ rắn à.
"
[Cảnh cáo cảnh cáo! Mời ký chủ lập tức tránh xa Hề Huyền Lương!]
Lâm Thanh Vãn thầm bảo không xong rồi.
Trong một chớp mắt ngắn ngủi, nàng đã mơ hồ nhận định được rằng lúc nãy hắn cố ý, vốn định dọa nàng một chút, hoặc muốn khiến nàng phạm một ít sai lầm mà im lặng giống như lần trước, kết quả không ngờ lại thăm dò ra được sơ hở của nàng.
Nàng cũng chưa từng nghe nói Lâm Thanh Vãn sợ rắn.
Trong tiểu thuyết, Lâm Thanh Vãn ngoại trừ sợ Lăng Tức Trần ra, thứ khác mà nàng sợ chính là sự tra tấn Hề Huyền Lương dành cho nàng trong kết cục.
Những thứ khác, nàng gần như không hề để vào mắt.
Cho nên, ý của hệ thống đây là!
Vừa nãy, Hề Huyền Lương đã phát hiện ra điều gì đó không đúng rồi?
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên thay đổi, cũng chẳng thèm đoái hoài đến việc rắn có độc hay không, mà một phát bắt lấy bàn tay đang nâng cằm nàng lên của hắn, cười nói: "Không cẩn thận bị sư đệ phát hiện nhược điểm của ta rồi, người khác đều chưa từng biết, sư đệ tuyệt đối đừng truyền đi nhé, tránh biến ta thành trò cười cho các sư đệ nhé.
"
Hề Huyền Lương chấp nhận một cách sảng khoái: "Sư tỷ đã dặn dò rồi, đương nhiên.
"
"Vậy bây giờ ngươi thành thật nói cho ta biết với.
" Nàng khóc không ra nước mắt: "Rắn Hàn Thực có độc hay không thế?"
Hề Huyền Lương từ từ nở nụ cười.
"Có.
"
Đầu óc Lâm Thanh Vãn mờ mịt, lúc đang muốn nói "chắc là có thuốc giải mà nhỉ", chỉ nghe thấy hắn hơi hăng hái, nói: “.
.
Hoặc là không có?"
Lâm Thanh Vãn: “! "
Cụ nhà nó chứ, bị chơi xỏ rồi.
Hề Huyền Lương nhìn biểu cảm nhỏ trên mặt nàng.
"Sư tỷ thật sự không biết sao?"
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hề Huyền Lương khẽ cong môi: "Sư tỷ căng thẳng như vậy làm gì chứ, chẳng lẽ lại thật sự quên mất rắn Hàn Thực bình thường không có độc hay sao?"
"Đương nhiên ta nhớ.
" Lâm Thanh Vãn âm thầm khó chịu tức giận, lòng cũng thầm biết lúc nãy mình đã bị hắn bắt được sơ hở rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...