Anh ta mặc một bộ tây trang màu trắng, tướng mạo ung dung tự tại nhưng vẻ mặt lại toát lên một chút gian xảo, vài phần tà ác.
Loại trang phục này nếu mặc trên người khác e rằng là thảm họa, nhưng anh ta mặc lên cảm giác lại phóng khoáng và có điểm thu hút, càng làm tôn lên dáng vẻ yêu nghiệt của anh ta.
Kiều Thời Niệm cảm thấy đã từng gặp anh ta ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.
"Mạc thiếu." Lái xe khẩn trương hô lên một tiếng.
Người đàn ông được gọi là Mạc thiếu đi về phía Kiều Thời Niệm.
"Thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian của anh, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm." Kiều Thời Niệm thành ý hòa giải.
Nghe vậy, người đàn ông bật cười thành tiếng.
"Ngoài phí sửa xe, còn phí tổn thất tinh thần và một hợp đồng làm ăn đang đợi tôi đến kí, bây giờ bị cô làm chậm trễ, phần thiệt hại này cô cũng phải bồi thường."
Nghe đối phương tính toán, Kiều Thời Niệm nở nụ cười yếu ớt.
"Vị tiên sinh này, nhìn dáng vẻ của anh cũng đàng hoàng nhưng hóa ra lại dùng cách bắt nạt người khác để kiếm sống sao?"
Khó trách lái xe của anh ta lại chụp ảnh lưu chứng cứ nhanh thuần thục như vậy.
Người đàn ông nghe Kiều Thời Niệm nói vậy cũng không tức giận, hắn mỉa mai: "Đừng quan tâm tôi làm gì để kiếm sống, nếu cô không trả nổi, gọi chủ nhân của chiếc xe này đến bồi thường cho tôi."
Hắn ta có vẻ biết đến Hoắc Nghiên Từ, tại sao lại muốn Hoắc Nghiên Từ ra mặt?
Cô nhớ ra rồi, hắn ta là Mạc Tu Viễn – đối thủ lớn nhất của Hoắc Nghiên Từ.
Kiếp trước, cô chưa từng trực tiếp đối mặt với Mạc Tu Viễn, nhưng khi ở trong bệnh viện tâm thần, có xem qua tin tức tài chính, anh ta lúc bấy giờ gần như danh tiếng vượt qua cả Hoắc Nghiên Từ. Công ty do anh ta sáng lập chỉ đứng sau tập đoàn Hoắc thị trong giới.
"Hoắc tổng, có người lạ tự xưng là phu nhân của anh, lái xe của anh đâm vào xe của tôi, anh xem, phải giải quyết việc này như thế nào đây?"
Kiều Thời Niệm đang mơ hồ nhớ lại chuyện trước đây, bên kia Mạc Tu Viễn đã gọi điện thoại cho Hoắc Nghiên Từ.
"Cô và chồng cô thương lượng đi." Mạc Tu Viễn đưa điện thoại đến trước mặt cô.
"..."
"Alo" Kiều Thời Niệm không tình nguyện nhận diện thoại.
"Cô một mình lái xe ra ngoài ư?" Giọng điệu của Hoắc Nghiên Từ có chút không kiên nhẫn nhưng cũng không tức giận lắm.
"Ừ"
"Người có việc gì hay không?"
"Không sao"
"Ở đó đợi tôi"
Nói xong, Hoắc Nghiên Từ trực tiếp tắt máy.
"Vẫn nghe nói Hoắc tổng cưới được một phu nhân tài sắc vẹn toàn, hôm nay có dịp gặp mặt, quả là danh bất hư truyền"
Mạc Tu Viễn nửa thật nửa đùa nói.
Hắn thật giả tạo, khi cô và Hoắc Nghiên Từ kết hôn, trừ người thân cận thì không có một người bạn nào được mời tới tham dự, cũng không quá nhiều người biết tin tức kết hôn của bọn họ.
Kiều Thời Niệm cũng mỉm cười khách sáo: "Sớm nghe nói Mạc thiếu đây rất giỏi kiếm tiền. Hôm nay được thỉnh giáo, quả là danh bất hư truyền."
Nói xong, Kiều Thời Niệm nhìn vẻ mặt của hắn ta, sau đó nhập vào số điện thoại của mình.
"Sau này có cơ hội rất mong được Mạc thiếu chỉ giáo cách kiếm tiền."
Kiều Thời Niệm đưa điện thoại di động trả lại cho hắn.
Mạc Tu Viễn ánh mắt lóe lên hứng thú: "Nói hay lắm"
Rất nhanh sau đó, cảnh sát và luật sư của Mạc Tu Viễn đồng thời có mặt.
Chiếc Maybach mà Hoắc Nghiên Từ thường dùng cũng lù lù tiến tới.
Nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ từ ghế sau bước xuống, Kiều Thời Niệm có chút kinh ngạc.
Loại sự việc này, hắn nếu như phái Chu Thiên Thành đến giải quyết đã kì lạ rồi, nay còn tự mình đến, có nhầm không vậy?
Chu Thiên Thành lập tức cùng cảnh sát và luật sư của Mạc Tu Viễn trao đổi gì đó, còn Hoắc Nghiên Từ thì hướng Kiều Thời Niệm và Mạc Tu Viễn đi tới.
Hoắc Nghiên Từ dáng người thẳng tắp, đôi chân dài sải bước đi tới. Anh ta mặc bên trong bộ vest một chiếc áo sơ mi đen tuyền càng làm nổi bật lên khuôn mặt hoàn mỹ như được chạm khắc. Đến cách nhấc chân cũng toát ra khí chất cao quý bẩm sinh.
Mới vừa rồi, Kiều Thời Niệm còng cảm thấy được Mạc Tu Viễn là một yêu nghiệt, nhưng hiện tại xem ra Hoắc Nghiên Từ còn có vẻ yêu nghiệt hơn hắn ta.
"Hoắc tổng, đã lâu không gặp" Mạc Tu Viễn lịch sự đưa tay ra.
Hoắc Nghiên Từ mặt lạnh không đáp lại hắn ta, chỉ liếc mắt về phía Kiều Thời Niệm: "Sao lại thế này?"
"Vốn chỉ là một sự cố giao thông nhỏ, hắn ta lại muốn nhân cơ hội vơ vét chút tiền bồi thường của anh đó."
Kiều Thời Niệm không chớp mắt đem hết trách nhiệm đẩy sang người Mạc Tu Viễn.
"Hoắc phu nhân quá lời rồi, là tôi thất lễ."
Mạc Tu Viễn không những không tức giận, còn khiêu khích nói: "Nghe nói Bác Châu muốn đầu tư vào Minh Mao nên tôi đã chen vào, coi như món quà đầu tiên sau khi trở về giành tặng cho Hoắc tổng."
Hoắc Nghiên Từ nhếch miệng cười nhạt: "Anh có bản lĩnh đó sao?"
"Hay là chúng ta cùng đánh cược. Nếu như tôi thắng được dự án này, anh liền tặng lại cho tôi mảnh đất kia?"
Hoắc Nghiên Từ cười thành tiếng: "Gan cũng không nhỏ."
Mạc Tu Viễn cười đắc ý "Vậy tôi coi như Hoắc tổng đã đồng ý."
Hoắc Nghiên Từ không để ý tới hắn, nói với Kiều Thời Niệm: "Lên xe!"
Nói xong, nhấc chân bước về phía xe Maybach.
Kiều Thời Niệm mặc dù không muốn lên xe cùng hắn nhưng cô vừa làm hỏng chiếc xe của hắn, hắn lại tự mình đến giải quyết hậu quả của cô gây ra, cô cũng không thể không biết thân phận.
Kiều Thời Niệm đi theo sau Hoắc Nghiên Từ.
Đến cạnh xe, cô định mở cửa sau ngồi xuống thì Hoắc Nghiên Từ lên tiếng: "Tôi là tài xế của cô hay sao?"
"..."
Kiều Thời Niệm thức thời ngồi vào ghế phụ lái.
Trên xe, Hoắc Nghiên Từ gương mặt đẹp đẽ nhưng có phần không vui.
Nếu là trước đây, Kiều Thời Niệm chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt nói cảm ơn, giải thích cặn kẽ toàn bộ sự việc.
Hiện tại, Kiều Thời Niệm không có gì để nói, cúi đầu nghịch điện thoại trên tay.
Hai người cứ im lặng như vậy.
Đột nhiên chiếc xe chạy phía sau nháy đèn và ấn còi inh ỏi.
Kiều Thời Niệm nhìn qua gương chiếu hậu thấy Mạc Tu Viễn đang lái chiếc xe bị cô đâm méo đuổi theo phía sau.
Hoắc Nghiên Từ thấy nhưng anh ta vẫn lái xe bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Phía trước có đèn đỏ, Mạc Tu Viễn dừng xe bên phía Kiều Thời Niệm, hướng Kiều Thời Niệm vẫy tay, muốn nói gì đó.
Kiều Thời Niệm nghi ngờ hạ cửa kính xe xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...