Ngày hôm sau, Giang Sở Dung thay trang phục của tộc trưởng, đang định đi tiếp đãi những "đối tượng xem mắt" của mình thì Trương Nguyên Viễn tìm đến.
Thấy Trương Nguyên Viễn hai mắt đỏ hoe, trái tim Giang Sở Dung cũng thổn thức, nhưng ngoài mặt cậu vẫn không lộ ra bất kỳ biểu tình khác thường nào, chỉ nói: "Trương ca, anh ngủ ngon không?"
Lúc này Trương Nguyên Viễn hít sâu một hơi, nói: "Tiểu Giang, tôi nghĩ thông suốt rồi."
Giang Sở Dung yên lặng lắng nghe, không nói gì.
Trương Nguyên Viễn lại nói: "Tôi vẫn muốn trở về Địa Cầu."
Giang Sở Dung hơi ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, Trương Nguyên Viễn im lặng một lúc, sau đó mỉm cười nói với vẻ cô đơn: "Mặc dù tôi đã nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng đã qua nhiều năm rồi, hắn vẫn chưa trở về...!Tôi cũng không biết, rốt cuộc hắn thế nào rồi."
"Nhưng ở Địa Cầu, vẫn còn ba mẹ tôi kiếp này, họ vẫn còn đang đợi con trai của mình."
"Tôi đã bỏ lỡ một vài cơ hội rồi, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội lần này nữa.
Với lại, tôi cũng muốn đi xem nơi hắn từng sống."
Giang Sở Dung nghe đến đây, mặc dù không thể hiểu hết những lời Trương Nguyên Viễn nói, nhưng cậu vẫn bày tỏ tôn trọng, gật đầu nói: "Vậy được, sau khi tôi phi thăng, tôi sẽ giúp Trương ca trở về Địa Cầu."
Trương Nguyên Viễn mỉm cười: "Cám ơn cậu nhé."
Giang Sở Dung: "Không có gì, bạn bè với nhau giúp nhau là lẽ hiển nhiên."
Không hiểu sao hai mắt của Trương Nguyên Viễn lại đỏ lên, nhưng lúc này anh chỉ lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung, sau đó bước sang một bên nói: "Cậu đi đi, chúc cậu may mắn."
Giang Sở Dung: "Ừm."
Cứ như vậy, Giang Sở Dung thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài với bộ lễ phục cực kỳ lộng lẫy của Linh tộc.
Nhìn bóng lưng của Giang Sở Dung, trong lòng Trương Nguyên Viễn nhất thời xúc động, có chúc mừng, cũng có hâm mộ...
·
Hôm nay trời trong nắng ấm, bầu trời ở Linh tộc không gợn một áng mây, trong xanh và trống trải cực kỳ.
Giang Sở Dung bước ra khỏi động phủ đón ánh mặt trời chói chang.
Theo từng bước chân cậu tiến về phía trước, lông khổng tước trên vương miện bạch ngọc của cậu lay động, những viên đá quý phản chiếu ánh nắng tỏa sáng rực rỡ, hoa văn ngôi sao thêu chỉ bạc trên lễ phục cũng sặc sỡ chói mắt.
Nhưng những điều này chẳng là gì so với gương mặt diễm lệ, trong trẻo như bạch ngọc của cậu.
Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt không chút tì vết, càng khiến cậu trông giống như một vị tiên nhân giáng trần, thậm chí còn sống động hơn cả tiên nhân, bởi vì ánh sáng trong đôi mắt đào hoa to tròn của cậu long lanh tựa như nước, đôi môi mỏng hồng hào mềm mại.
Trong tiên khí mang theo chút sắc sảo khéo léo, trong thuần khiết lộ ra vẻ diễm lệ động lòng người.
Không giống như Cố Minh Tiêu lạnh lùng cao quý, chỉ dám nhìn từ xa không dám khinh nhờn, thì khi nhìn thấy Giang Sở Dung trái tim liền đập thình thịch, muốn chiếm lấy cậu.
Các tu sĩ của tam tộc đến tham dự đại hội chiêu thân lần này, có người từng gặp Giang Sở Dung có người chưa.
Nhưng cho dù trước đây đã từng gặp, thì cũng chưa từng nhìn thấy Giang Sở Dung ăn mặc như thế này, trong lúc nhất thời bọn họ nhìn đến thất thần, thậm chí có người còn bắt đầu đỏ mặt.
Cố Minh Tiêu đang âm thầm theo dõi trong bóng tối:...
Lúc này Giang Sở Dung đi lên đài cao trước mặt mọi người, từ trên cao nhìn xuống, cười nói: "Hai ngày qua ta bế quan, lại thêm tâm tình không tốt, nên không kịp tiếp đãi các vị.
Để các vị chờ lâu rồi."
Vốn dĩ có một số người quả thực đã chờ rất lâu, cũng ôm một bụng oán khí.
Nhưng Giang Sở Dung vừa nói ra những lời này, linh hồn của họ liền bay đi, còn đâu oán khí nữa?
Bọn họ đều lũ lượt bày tỏ không trách cứ, đồng thời còn lấy làm thương tiếc cho Giang Sở Dung, cảm thấy Giang Sở Dung đúng là lam nhan bạc phận.
(nữ hồng nhan, trai lam nhan:)))
Giang Sở Dung thấy bầu không khí đã đủ nóng rồi, cậu cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Không dám giấu gì, lần này ta chiêu thân, thứ nhất là vì muốn tìm một lang quân như ý, thứ hai cũng là vì thần kim."
"Trong lòng ta có một ước nguyện lớn lao, nhưng cần phải có thần kim mới thực hiện được nguyện vọng này.
Không biết các vị đã chuẩn bị hết chưa?"
Nếu là người khác mượn cớ chiêu thân để trắng trợn đòi hỏi thiên tài địa bảo, đặc biệt là thứ trân quý như thần kim này, thì đã sớm bị chế giễu rồi.
Nhưng người này lại là Giang Sở Dung! Là đại mỹ nhân đó! Còn là tộc trưởng của Linh tộc, tu vi cũng rất cao!
Lấy hay gả thì đều lời to!
Trong lúc nhất thời, có tu sĩ vượt lên trước mở miệng nói: "Tộc trưởng, lần này ta mang theo năm trăm cân thần kim, dư sức giúp ngươi rèn một món pháp khí thuận tay!"
Lập tức có người giễu cợt: "Có mỗi năm trăm cân mà cũng dám lên tiếng? Đúc xong pháp khí thì còn được bao nhiêu.
Linh Hồ tộc bọn ta đã chuẩn bị một ngàn sáu trăm cân thần kim.
Ngoài pháp khí ra, còn dư cho tộc trưởng làm một Ma Hồn Binh, tộc trưởng song tu Chính Tà, không làm hai món binh khí thì sao được?"
Đến lúc này, chuyện Giang Sở Dung song tu Chính Tà đã không còn là vấn đề nữa, thậm chí có thể dùng làm vốn để tranh giành.
Những người khác trông thấy vậy, đều nháo nhào bày tỏ thần kim của nhà mình nhiều hơn, thậm chí còn trực tiếp lấy ra nhẫn trữ vật, đập lên trên bàn, biểu thị nhà họ có nhiều thần kim hơn, hy vọng Giang Sở Dung chọn họ.
Nhìn thấy mọi người dốc hết vốn liếng như vậy, Giang Sở Dung bất giác mỉm cười.
Cũng chính lúc này, mọi người đột nhiên phát giác, sắc trời càng lúc càng tối, gió bắt đầu thổi mạnh...
Thật kỳ lạ.
Khi mọi người nhìn thấy mây đen dần dần bao phủ bầu trời, ai cũng dấy lên bất an, nhưng đa số đều cho rằng chỉ là trùng hợp.
Cho đến khi gió càng ngày càng mạnh, thậm chí trong mây đen đã nổi lên sấm sét.
Tất cả tu sĩ đều hoảng hốt đứng dậy bỏ chạy!
Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ ma khí cuồn cuộn cực kỳ đậm đặc từ trong đám mây đen trên bầu trời giáng xuống, đáp xuống đài cao nơi Giang Sở Dung đang đứng!
Tất cả tu sĩ:?!
Trong đám ma khí, hình dáng Ma Thần tuấn mỹ vô song từ từ hiện ra phía sau Giang Sở Dung.
Nước da màu đồng cổ, mái tóc xoăn dài tựa như sóng nước, chân đạp nghiệp hỏa, phục sức trên người tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa, đôi mắt phượng hẹp dài lập lòe lửa ma.
Rực rỡ, lộng lẫy vô cùng.
Trong lúc nhất thời, tất cả tu sĩ đều kinh hãi, lần lượt đứng dậy muốn bỏ chạy, cho đến khi Ma Thần giơ tay điểm nhẹ một cái——
Không gian lập tức đông cứng.
Tất cả tu sĩ đều không thể cử động.
Lúc này, Ma Thần chậm rãi duỗi ra cánh tay còn lại, từ phía sau nhẹ nhàng câu lấy chiếc cổ mảnh khảnh không thể cử động của Giang Sở Dung, sau đó vuốt ve nhéo nhẹ chiếc cằm trắng nõn của Giang Sở Dung, buộc Giang Sở Dung phải ngẩng đầu lên, cau mày lộ ra vẻ mặt bị khuất nhục.
Hai người, một người mặc trường bào hắc kim sắc, làn da màu đồng cổ, khắp người tản ra ma khí; Người còn lại một thân lễ phục thuần trắng, nước da tựa bạch ngọc, cả người lan tỏa linh khí, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ giữa ma tính và thần thánh, không hiểu sao lại mang theo chút sức hấp dẫn cấm dục lạ kỳ.
Dưới đài lặng ngắt như tờ.
Lúc này, Ma Thần cụp mắt xuống, thích thú vuốt nhẹ làn da mỏng manh dưới cằm Giang Sở Dung, hàng mi dài chớp động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập ma khí hướng xuống dưới đài chậm rãi cười với: "Lễ chiêu thân thú vị như này, sao ta có thể không đến tham dự được?"
"Giao thần kim ra, ta sẽ tha mạng cho các ngươi."
———–
Tác giả
– Cố Minh Tiêu: Chỉ đùa thôi.
– Giang Sở Dung: Kích thích quá đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...