--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 32.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Chạng vạng chiều, khi mặt trời lặn, Ninh Hương cầm đồ thêu và đồ ăn các thợ thêu đưa, là người cuối cùng rời khỏi xưởng thêu để về nhà sau khi đã khóa cửa xưởng. Thế nhưng, khi đi ngang qua đội sản xuất số hai, cô lại vô tình gặp được Ninh Lan, người đã lâu rồi cô không gặp.
Lần cuối cùng nhìn thấy Ninh Lan là lúc con bé trộm trứng gà của nhà mang đến cung tiêu xã để đổi tiền. Lúc đó, thần sắc của Ninh Lan trông lén la lén lút, vừa nhìn thấy Ninh Hương đã vội giấu rổ trứng ra sau lưng. Đến bây giờ, Ninh Hương không biết liệu Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có biết việc con bé ăn trộm trứng hay không. Vì chuyện này sau khi Hồ Tú Liên và Triệu Thải Tú đánh nhau liền vẫn không giải quyết được gì, và cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra kế tiếp.
Gặp lại nhau lần nữa, nhìn rõ mặt nhau trong ánh sáng còn sót lại của trời chiều. Ninh Lan bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Cô trở nên đen và gầy hơn, làn da thô ráp, quần áo lấm lem bùn đất và trên vai đang cõng một cái đòn gánh. Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hương, ánh mắt cô tối sầm lại, cả khuôn mặt đều là khí lạnh.
Ninh Hương chỉ coi như không nhìn thấy cô ấy, cô đi lướt qua đối phương, đi thẳng về nhà.
Kết quả là mới đi được hai bước liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ninh Lan từ phía sau: "Ninh A Hương, nhìn thấy tôi như vậy chị rất vui phải không?".
Mỗi ngày cô phải đi theo ba mẹ làm việc để kiếm điểm công, cô phải làm đủ mọi việc nặng nhọc như xúc đất, đào đất, gánh bùn,.... Chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà nhìn cô đâu còn dáng vẻ của con gái thanh xuân phơi phới.
Lại nhìn Ninh A Hương mà xem, quần áo sạch sẽ mới tinh mang theo hương xà phòng, hai bím tóc được tết tỉ mỉ, khuôn mặt trắng nõn, ngón tay tinh xảo non mịn, cả người thoạt nhìn rất dịu dàng và duyên dáng.
Nghe thấy giọng nói và lời nói đầy phẫn uất của cô, Ninh Hương vô thức dừng lại và cất tiếng cười nhạo.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Ninh Lan quay đầu nhìn Ninh Hương: "Chị cười cái gì? Nhìn tôi bây giờ trông buồn cười lắm sao, đáng để chị vui lắm đúng không?".
Ninh Hương hít nhẹ một hơi rồi xoay người, đối mặt với Ninh Lan, cô cố ý nhướn cao hàng lông mày: "Đúng thế, nhìn thấy mày từ một học sinh cấp ba luân lạc thành cái dạng này, tao rất vui, cũng hả giận muốn chết".
Ninh Lan nghe cô nói mà hận trong đáy mắt càng thêm đậm, cô ấy siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm Ninh Hương, mím môi nói: "Tôi rốt cuộc đã làm gì chị? Từ nhỏ đến lớn chị vẫn luôn rất mẫu mực, sao đột nhiên chị lại biến thành thế này?".
Biến thành một người khó hiểu, cứ gặp cô là lại châm chọc, không nói được một câu tốt đẹp với cô như thể đã hận cô một đời.
Nhưng là, rõ ràng trước khi chị ấy quay về nhà đòi ly hôn thì mọi chuyện vẫn ổn cơ mà.
Ninh Hương nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng nhìn Ninh Lan, sau đó cười giễu, nói: "Đột nhiên sao? Chẳng qua tao đột nhiên thấy rõ bộ mặt thật của một số người mà thôi. Tao đã móc tim móc phổi trả giá cho mày, nhưng Ninh Lan à, mày đối xử với tao như thế nào?".
Ninh Lan bất bình hét to: "Tôi đối xử với chị như thế nào? Trước khi chị quay về đòi ly hôn, chị chính là người chị gái thân yêu nhất của tôi. Tôi đã làm gì chị hả?".
Ninh Hương hít một hơi: "Đúng, trước khi tao đòi ly hôn, mày không làm gì tao cả, bởi vì tao đối tốt với mày! Trong cái nhà này, người khiến tao phải trả giá nhiều nhất chính là mày. Nhưng ở lúc tao muốn ly hôn, mày đã làm gì?".
Hai mắt Ninh Lan trở nên ướt át, cố hết sức mở to mắt nhìn Ninh Hương.
Thấy cô không nói, Ninh Hương nói tiếp: "Ninh A Lan, tính ích kỷ của mày là từ trong xương mà ra! Mày không có một chút lương tâm nào cả! Ninh Ba, Ninh Dương được ba mẹ đau từ nhỏ, tao vì không muốn để mày phải bị ấm ức giống như tao nên mới thương mày hơn! Lúc mẹ vừa sinh Ninh Ba, Ninh Dương, trong nhà nghèo đến sắp chết đói, khi đó ba căn bản không có ý định để mày đi học".
"Là tao! Là tao không muốn nhìn thấy mày cũng giống như tao. Tao đã nói với ba rằng tao sẽ kiếm tiền cho Ninh Lan đi học, tao đã cam đoan với ông ấy rằng tao có thể kiếm được tiền để tạo điều kiện cho mày và giúp đỡ nuôi gia đình, cho nên ông ấy mới đồng ý cho mày đi!".
"Tự hỏi lòng mình đi, mày không biết những chuyện này sao?".
"Không phải mày không biết, mà là mày lựa chọn coi nhẹ nó!".
"Mày lựa chọn bỏ qua nó. Mày chưa bao giờ nghĩ xem tại sao tao lại muốn ly hôn, sau khi ly hôn, tao bị đuổi ra khỏi nhà liệu có sống tốt hay không, liệu tao có thể sống sót được hay không. Mà mày chỉ để ý việc tao có làm mày mất mặt hay không, mày có tiền để dùng hay không và có thể tìm được một công việc tốt đáng ghen tị sau khi tốt nghiệp hay không!".
"Trong mắt mày, ngoài bản thân mày ra thì còn có ai nữa? Mày không chỉ ích kỷ, mà mày luôn có hai tiêu chuẩn cho bản thân và người khác! Tao lo cho gia đình, đó là điều mà chị cả như tao nên làm và mày trước nay không hề cảm thấy điều đó là có vấn đề. Nhưng khi đến lượt mày phải trả giá cho gia đình, mày lại thấy đó là ngược đãi, là đàn áp. Mày nhìn lại mình xem, trong lòng mày tám phần là cực kỳ hận. Nhưng mày hận tại sao lại kéo lên đầu tao, sao mày không hận chính mình bất tài, hận ba mẹ đi! Có giỏi thì mày cũng bỏ nhà đi luôn đi!".
"Ninh Lan, so với ba mẹ, Ninh Ba và Ninh Dương thì tao còn hận mày nhiều hơn!".
Bởi vì cô chỉ trả giá tiền tài và sức lao động cho Ninh Ba và Ninh Dương. Nhưng với Ninh Lan, ngoài tiền bạc và sức lao động thì còn có rất nhiều sự hy sinh về tình cảm. Mà tất cả những điều này đều bị ném cho chó ăn hết!
Bởi vì cô thích đọc sách, nhưng cô không thể đọc nên cô mới liều mạng để Ninh Lan đi học. Bởi vì không có ai trong gia đình yêu thương con bé nên cô yêu thương Ninh Lan nhiều hơn, không muốn có thêm một bản thân khác trong gia đình này. Cô liều mạng để Ninh Lan thoát khỏi những trói buộc kia, để con bé trưởng thành thành tài, và trong lòng ít nhiều cũng chứa một chút kỳ vọng. Kỳ vọng con bé sau khi thành tài có thể quay đầu kéo người chị gái này một cái, hoặc là những người có hoàn cảnh giống như các cô.
Nhưng con bé đã không, nó hút khô máu cô, lại còn quay đầu xem thường cái "xác khô" này của cô. Nó xem thường cô, người phụ nữ bị buộc phải mất mọi cơ hội trưởng thành từ khi còn nhỏ, và quãng đời còn lại chỉ có thể bị mắc kẹt trong sự kính dâng và hy sinh.
Nói xong những lời này, Ninh Hương không đứng đó nữa và cũng mặc kệ Ninh Lan sẽ có phản ứng gì, xoay người rời đi.
Cô không muốn nhìn thấy Ninh Lan sẽ tỉnh lại và ăn năn, vì cô căn bản không cần.
Sau kiếp trước, cô chết cũng sẽ không tin tưởng Ninh Lan nữa.
Có một số người bạn không thể cho đối phương cơ hội, không thể đối xử tốt quá với đối phương, càng không thể tin tưởng đối phương sẽ tỉnh ngộ, bởi vì bản chất của con người là không thể thay đổi. Không biết chừng một ngày nào đó, đối phương sẽ trở mặt và quay lại cắn bạn, lại còn dương dương đắc ý nói một câu: "Tại sao chị lại ngu dốt như vậy?".
Ninh Lan đứng dưới hoàng hôn nhìn Ninh Hương đi xa, mím môi nghiến chặt răng.
Trong nháy mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống miệng dọc theo gò má, vị mặn chát.
***
Ninh Hương vừa đi vừa tiêu hóa cảm xúc, đến khi đi gần tới nhà Vương Lệ Trân, cảm xúc tồi tệ vì gặp được Ninh Lan đã bị tiêu hóa gần hết.
Ban đầu, cô nói mấy ngày nay sẽ không đến nhà Vương Lệ Trân vì đoạn đường từ xưởng thêu đi về nhà thuyền của cô không tiện đường. Nhưng vì hôm nay cô nhận được hộp kẹo mè đen nên muốn cầm tới cho Vương Lệ Trân nếm thử, thế là cô liền đi đường vòng tới đây.
Lúc cô đến nhà Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân đang ăn cơm chiều.
Nhìn thấy Ninh Hương tới, bà vội vàng đứng dậy nói: "Bà không biết cháu tới nên không nấu thêm cơm".
Ninh Hương mỉm cười ngồi xuống trước bà, cô lấy ra hộp kẹo mè đen và đặt lên bàn: "Cháu không phải tới ăn cơm. Hôm nay có thợ thêu cho cháu mấy miếng kẹo mè đen, nói là mua ở thành phố Tô, nên cháu mang tới đây cho bà nếm thử".
Vương Lệ Trân không phải người tham ăn, bà cười nói: "Chỉ có mấy miếng, cháu giữ lại ăn đi".
Ninh Hương cười nhẹ lấy ra hai miếng đưa cho bà: "Đồ ngon phải chia sẻ thì ăn mới vui".
Vương Lệ Trân thấy cô như vậy liền không từ chối nữa, bà cùng Ninh Hương bóc mấy viên kẹo mè đen ra ăn. Kẹo mè đen này ngọt và mềm, đặc biệt độ ngọt rất vừa phải lại còn không bị quá dính, ăn xong trong miệng vẫn còn vương vị thơm của mùi mè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...