"Tiểu Thiên, chậm một chút." Đào Nhiên luôn nắm tay bé trai không buông, trên mặt tràn đầy yêu thích, giống như đó thật sự là con của nàng,
"Vâng." Tiểu Thiên ngoan ngoãn trả lời.
Giọng nói non nớt đáng yêu quả thực khiến Đào Nhiên bị manh đến chảy máu mũi.
Diệp Trăn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, vào lúc anh quay phim không nhìn thấy mới nở nụ cười.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn, cũng không thấy được ý cười chợt lóe trong mắt đối phương, nàng vui vẻ nói: "Diệp tiền bối, Tiểu Thiên thật đáng yêu."
Diệp Trăn gật đầu "Ừm" một tiếng, dáng vẻ lạnh nhạt.
Mọi người đều quen, Diệp Trăn chính là cao lãnh như vậy.
Nhưng là Đào Nhiên thực sự biết Diệp Trăn, đặc biệt mười năm trước, Diệp Trăn ôn nhu cực kỳ, nếu không phải vậy thì nàng cũng sẽ không động lòng.
"Mẹ nhỏ, mẹ thật xinh đẹp." Tiểu Thiên nhìn Đào Nhiên đang cười, bé ngưỡng mộ nói ra một câu.
"Tiểu Thiên cũng rất đẹp trai nha." Đào Nhiên vuốt sống mũi tiểu gia hỏa cười nói.
Đào Nhiên được tiểu gia hỏa khen, như nhận được giải thưởng lớn, vội nhìn về phía Diệp Trăn.
Diệp Trăn cũng liếc nhìn nàng:...!
Đào Nhiên:...!
Thật muốn được nữ thần khen, nhưng nàng biết không thể, chỉ đành tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
"Mẹ lớn, mẹ nhỏ có phải rất đẹp không?" Tiểu gia hỏa nhanh nhẹn hỗ trợ.
Diệp Trăn nhìn tiểu gia hỏa một chút, rồi lại nhìn Đào Nhiên một chút, sau đó gật đầu một cái.
Lòng Đào Nhiên đều bay loạn cả lên, lén lút giơ ngón tay cái với Tiểu Thiên, thực sự vui không chịu được, Tiểu Thiên bảo bối sao có thể đáng yêu như vậy đây.
Tuy nàng rất muốn ôm lấy Tiểu Thiên điên cuồng hôn mấy cái, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, dù sao anh quay phim còn ở bên cạnh.
Sau đó dọc theo đường đi, Đào Nhiên cảm giác mỗi bước chân đều như đang bay.
Rất nhanh bọn họ đi đến địa điểm chỉ định, nhà Dương Ưu đã đứng đó chờ.
Nhu Nhu nhìn thấy Đào Nhiên, nhất thời cao hứng: "Dì Nhiên Nhiên."
"Nhu Nhu bảo bối" Đào Nhiên kéo Tiểu Thiên đi tới, ngồi xổm xuống trước hai đứa bé, nói với Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên, đây là Nhu Nhu, còn đây là Mân Mân anh trai của Nhu Nhu." Sau đó giới thiệu lại với hai bé kia: "Đây là Tiểu Thiên, là con trai của dì Nhiên Nhiên đó."
"Chào cậu, Tiểu Thiên." Nhu Nhu cười lên, lộ ra răng nhỏ như hạt ngô xinh xắn.
Thế là sau đó, ba bạn nhỏ kéo nhau cùng chơi, không chút nào lạ lẫm.
Hai gia đình còn lại cũng đến nơi.
"Được rồi, mọi người đều đã tập trung đầy đủ, sau đây chúng ta sẽ làm nhiệm vụ thứ hai." Vương Nghiên đã sớm đứng chờ ở một bên, nhìn thấy mọi người đến đủ liền nói ra nhiệm vụ tiếp theo.
"Nhiệm vụ thứ hai mọi người chắc đều đoán được rồi ha." Vương Nghiên cười nói: "Chính là mua thức ăn, liên quan đến vấn đề cơm trưa của mỗi nhà."
"Đến cùng là cái gì vậy?" Đào Nhiên nhưng không thể chờ được.
"Mẹ Đào có phải đã đói bụng rồi?" Phạm Giai cười trêu chọc nàng.
"Đúng thế." Đào Nhiên không chút do dự thừa nhận, ánh mắt nhìn thẳng Phạm Giai.
Nàng nhưng biết rõ, nữ nhân này là tình địch của nàng, không đúng, là tình địch đời trước.
Đời trước, người này và nữ thần ở chung một chỗ, sau đó bị người đưa tin cả hai có quan hệ tình cảm, nàng liền ghen phát điên, vì thế lần này nhìn thấy đối phương, nội tâm nàng đấu tranh rất nhiều.
Hiện tại đỡ hơn rồi, dù sao đối phương và Diệp Trăn còn không xuất hiện cạnh nhau.
Tuy chương trình lần này khiến cho bọn họ gặp được nhau, nhưng vẫn có nàng ở đây, nàng còn đóng vai vợ của Diệp Trăn, vì thế Phạm Giai cũng không làm gì được.
Nghĩ đến đây, tâm tình nàng tốt hơn, khóe miệng cong cong.
"Nếu mọi người đều đói bụng, vậy chúng ta cũng không chờ đợi, sau đây mọi người hãy đi mua thức ăn, mỗi nhà được cấp 100 tệ." Vương Nghiên giơ phong bì ra trước mặt mọi người: "Mỗi nhà cử đại diện lên rút nhiệm vụ đi."
"Liền để các bạn nhỏ lên rút đi." Đường Văn Khê lên tiếng nói.
"Vậy các bạn nhỏ mau tới đây." Vương Nghiên ngồi xổm xuống, vẫy tay với đám trẻ.
"Vâng."
Những đứa trẻ đang chơi trò chơi liền bước lên, mỗi bé rút một phong bì trong tay Vương Nhiên.
"Mẹ Nhiên Nhiên." Tiểu Thiên đưa phong bì thư cho Đào Nhiên.
Trôi qua nửa ngày, những đứa nhỏ đều rất thích Đào Nhiên, Tiểu Thiên đương nhiên càng thích, so với Diệp Trăn lạnh lùng, Đào Nhiên luôn cười híp mắt thân thiện càng khiến đám trẻ thích thân cận.
"Mẹ Nhiên Nhiên xem qua đã." Đào Nhiên cầm lấy phong bì, muốn Tiểu Thiên cũng có thể đọc nàng liền ngồi xổm xuống, mở phong bì ra, vừa nhìn vừa đọc lên: "Cà, sườn, cá..."
Đào Nhiên nói khoảng mười mấy thứ, trong đầu đem các nguyên liệu phối hợp với nhau thành các món, sau đó nói với Diệp Trăn: "Chắc có thể nấu được bốn món."
"Ui chao, hai người có thể nấu tận bốn món sao?" Đường Văn Khê đứng bên cạnh họ nháy mắt hưng phấn nói.
"Hai người bao nhiêu món?"
Đường Văn Khê cũng xem như người trong showbiz, hát rất êm tai, người cũng rất đáng yêu, đương nhiên, tính cách ngay thẳng, có sao nói vậy, điểm ấy Đào Nhiên rất yêu thích.
Đương nhiên nếu nói đến điểm yếu chính là rất dại gái.
Nếu không phải có cô vợ Khương Nghi Tuyết ở bên cạnh, tiểu nha đầu này cũng rất dễ dàng bị người khác câu đi.
"Chúng ta có ba món." Đường Văn Khê cười nói: "Đến lúc đó đến nhà hai người ăn chực nhá."
Đường Văn Khê nhìn thấy Đào Nhiên cũng rất thích nàng, tuy rằng cũng nghe được đồn đại trong giới về nàng nhưng chỉ có thực sự tiếp xúc cô mới nhận ra Đào Nhiên căn bản không hề kênh kiệu như lời đồn, thậm chí còn rất dễ chịu, biết nói chuyện, đương nhiên, càng có kiên nhẫn với trẻ con.
Hiện tại chính là hài tử vương đây!
(*) hài tử vương: ý chỉ đám trẻ rất yêu thích và nghe lời Đào Nhiên, coi nàng như vua.
"Được thôi." Đào Nhiên hào phóng nói.
Thế là hai người đập tay với nhau.
Diệp Trăn và Khương Nghi Tuyết nhìn nhau, hai người cũng không có cách nào đành nở nụ cười.
Sau khi thông báo nhiệm vụ xong, bốn gia đình lập tức lên đường.
"Bảo bối, chúng ta đi mua thức ăn thôi." Đao Nhiên vung tay lên, phấn chấn nói.
"Vâng." Tiểu Thiên cũng dõng dạc đáp một tiếng.
Thế là Đào Nhiên dắt tay Tiểu Thiên đi ở phía trước, Diệp Trăn cầm phong bì đi ngay sau.
Lúc này, trong chợ quê cũng có người dân đang mua thức ăn, khá đông người, Diệp Trăn ở phía sau không chút biến sắc bảo vệ hai người.
"Cá, chúng ta mua cá." Đào Nhiên nhìn thấy phía trước có cá, vội vãi kéo Tiểu Thiên chạy đến, Diệp Trăn cũng vươn chân dài, hai ba bước đi theo.
Đào Nhiên có chút sợ cá, thậm chí giết cá nàng cũng không dám, vì thế chạy đến trước quầy xong, nàng bối rối, lại nghĩ đến cái gì, vội đẩy Diệp Trăn ra: "Chị mua cá đi."
Đôi mắt sáng lấp lánh suýt khiến Diệp Trăn lộ ra vẻ mặt sủng nịnh, nhưng cô vẫn khống chế được, rất lạnh lùng cùng người bán cá mặc cả, sau đó mua được hai con cá.
"Mua được cá rồi, chúng ta đi mua sườn thôi." Đào Nhiên cầm lấy tờ giấy trong tay Diệp Trăn nhìn một cái, sau đó lại kéo Tiểu Thiên đi về phía trước tìm tòi thám hiểm.
Trẻ con liền thích thám hiểm, đặc biệt là bé trai, nháy mắt tâm tình bé hưng phấn.
Diệp Trăn xách túi cá đi phía sau hai người.
Tuy Đào Nhiên cũng thương nữ thần, muốn xách đồ hộ cô, nhưng nàng thật sự sợ cá, giống như sợ thuyền, nàng chỉ đành liếc nhìn Diệp Trăn xin lỗi.
"Đi thôi." Bước chân Diệp Trăn hơi khựng lại, rồi lập tức nhàn nhạt nói một câu.
"Ừm."
Nửa giờ sau, các nhà đều đã mua đủ nguyên liệu.
"Nhiệm vụ tiếp theo chính là nấu cơm." Vương Nghiên cười nói: "Mọi người đều về nhà mình đi, tôi nghĩ mọi người cũng biết nhà mình ở đâu rồi chứ." Nói ra câu này xong, Vương Nghiên mặt ra vẻ thần bí.
Mọi người ban đầu đều mờ mịt, lập tức nghĩ đến ngôi nhà mà họ tìm thấy bảo bối ngồi trong đó, nháy mắt liền hiểu.
Nhà của Đào Nhiên là nhà một tầng, phía trước còn có một khoảnh đất nhỏ trồng rau, đã gieo xuống rau xanh mướt, chỉnh tề.
Nhìn vào trong nhà cũng ngăn nắp gọn gàng.
Đào Nhiên nhìn rất hài lòng, sau đó đặt nguyên liệu nấu ăn xuống bàn trước cửa.
Cái này là tổ sản xuất sắp xếp, nhằm thuận lợi cho quá trình quay phim, không gian rộng thoáng, đương nhiên cũng thuận lợi cho mọi người nấu nướng.
Đường Văn Khê nói đến ăn chực là thực sự đến ăn chực.
Cô cầm theo nguyên liệu đi đến nhà Đào Nhiên.
- ------------------------------
Hôm nay đã rằm tháng chạp rồi, Tết đến đít rồi các bạn ơi, mà sao tui chưa thấy gì hết luôn á:((.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...