Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

"Không phiền phức, nhà tôi bình thường rất vắng vẻ, cô đã đến rồi, làm cho nhà tôi tăng thêm hơi người." Lý Hiểu mỉm cười nói.

"Tăng thêm hơi người, đây không phải là do đàn ông làm sao, mọi người đều nói phụ nữ là âm, đàn ông là dương, nếu muốn tăng thêm hơi người, phải cần đến đàn ông khỏe mạnh." Tiêu Tĩnh nghe vậy cười.

"Tôi đây âm khí, anh không sợ làm cho anh phiền phức hơn sao?"

"Vậy tôi không phải đàn ông khỏe mạnh sao, được rồi, không nói đến hơi người nữa, chúng ta không nói chuyện không vui được không, bình thường tôi tan việc chỉ có một mình ở nhà, ngay cả người nói chuyện cũng không có, lúc này cô đã đến rồi, ít nhất tôi còn có bạn nói chuyện, phải nói, cô còn giúp ích cho tôi đấy." Lý Hiểu cười nói.

"Đúng là đàn ông cường tráng, thật sự không nhìn ra dáng người của bác sĩ Lý rất tốt, không cẩn thận sẽ không chú ý đâu, ăn mặc nho nhã như vậy." Tiêu Tĩnh cẩn thận quan sát dáng người Lý Hiểu, thật lòng tán thưởng.

"Cám ơn đã khen, tôi mỗi ngày đều vận động, hơn nữa mỗi tháng ít nhất sẽ có hai lần leo núi, bình thường vẫn rất chú ý thói quen ăn uống, tôi đều biết bảo vệ chính mình, không có một cơ thể khoẻ mạnh, sẽ không còn gì để nói." Lý Hiểu cười.

"Tạo ra một quy luật như vậy làm gì, tự chủ của đàn ông độc thân không phải nên kém một chút sao?”

"Đàn ông chưa có vợ thì khổ cô hiểu chưa, tôi phải bảo vệ tốt bản thân vì vợ tương lai, về sau cô ấy sẽ tạo ra kết tinh của chúng tôi, vì vậy tôi cần thân thể cường tráng."

"Hiện tại đã biết rõ rồi." Tiêu Tĩnh ý vị sâu xa nhìn nơi nào đó của Lý Hiểu, thì ra là anh muốn như vậy.


Lý Hiểu bị ánh mắt trần trụi của Tiêu Tĩnh nhìn một lúc, anh tại sao lại nói chuyện này với cô, thật không thích hợp, không giải thích được, ở trước mặt cô đều nói đến chuyện không nên nói.

"Khụ, việc kia cô có đặc biệt thích món ăn nào không và không thích món nào?."

"Trước kia có, sau đó dần dần thay đổi, hiện tại không kén ăn." Tiêu Tĩnh nhún vai, "Dù sao không phải tôi làm, anh đưa cái gì tôi ăn cái đó, chỉ cần ăn ngon là được."

"Không phải tôi nói quá, tài nấu nướng của tôi có thể đi mở quán ăn được rồi." vậy Lý Hiểu tự tin chọn lựa, "Cô đã không kén ăn, vậy trong buổi trưa chúng ta ăn mỳ Ý, buổi tối sẽ nấu cơm được không?"

"Mặc dù tôi không kén ăn, nhưng tôi không thích ăn món tây, nói vậy, trực tiếp làm mì trứng gà hoặc là mì chay cũng được." Tiêu Tĩnh bĩu môi nói.

"Ok, vậy thì mì trứng gà." Có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cười, "Tôi cho rằng hầu hết các cô gái độ tuổi cô, món tây phải cảm thấy có hứng thú mới đúng”.

"Hứng thú là một chuyện, có thể ăn không quen." Tiêu Tĩnh nhún vai, "Nếu bàn về món ăn ngon, cá nhân tôi vẫn thấy món ăn Trung Quốc tương đối ngon, tôi thích đồ ăn phải nấu chín, nửa chín nửa sống không có hứng thú."

"Bạn gái trước của tôi rất thích ăn đồ tây, vì cô ấy, tôi luyện được tay nghề làm đồ tây rất giỏi." Lý Hiểu cười nói, chỉ là, bạn gái anh không biết rằng, thật ra thì anh thích đồ ăn Trung Quốc hơn, hơn nữa đồ ăn Trung Quốc ăn tốt hơn, đáng tiếc cô không biết.

"Tôi nghĩ sau này vợ anh nhất định vô cùng hạnh phúc, nếu như anh vẫn luôn duy trì như thế này." Tiêu Tĩnh tựa vào cạnh cửa phòng bếp, vừa ăn kem vừa nhìn Lý Hiểu bận rộn, nhìn anh cầm một cái tạp dề dễ thương buộc vào người, không phù hợp với dáng người, nhưng lại rất hài hòa, Tiêu Tĩnh vẫn cảm thấy, đàn ông có thể làm tốt việc nhà sẽ là người đàn ông yêu thương vợ nhất, một người đàn ông tốt, rõ ràng, Lý Hiểu chính là loại người này, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, tài nấu nướng tập luyện vì bạn gái trước.

Ngón tay Lý Hiểu thon dài, các khớp xương hết sức đẹp mắt, động tác chuẩn bị nấu mì không nhanh không chậm, cảm giác anh không phải đang làm món ăn mà là làm một tác phẩm nghệ thuật, hết sức thưởng thức, nghe thấy Tiêu Tĩnh nói như vậy, Lý Hiểu hé miệng cười.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, đáng tiếc trước mắt vẫn không có cô gái nào để ý tôi, cô nói đây là tại sao chứ, tôi soi gương tự nhận dáng dấp không tệ, mặc dù thu nhập không cao lắm, nhưng nuôi sống chính mình và vợ con không thành vấn đề, tại sao tôi không tìm được vợ?"

"Bạn gái anh trước kia làm sao mà rời đi?" Tiêu Tĩnh không phải người nhiều chuyện, chẳng qua nói tới chỗ này, liền thuận tiện hỏi một câu, dĩ nhiên, nếu như Lý Hiểu không muốn nói, cô cũng sẽ không ép buộc.

"Cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, tôi từng nghĩ tôi có thể thay đổi cô ấy, kết quả. . . . . ." Lý Hiểu sắc mặt bình thản nói ra nguyên nhân, nhún vai, có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Tĩnh.

"Kết quả chúng tôi ở chung một chỗ chia chia hợp hợp nhiều năm, cuối cùng vẫn không được."


"Nếu như ngày nào đó cô ấy đột nhiên quay trở về nói muốn kết hôn với anh, anh sẽ lấy sao?."

"Sẽ không."

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc." Lý Hiểu cười, " Hơn nữa tôi cảm thấy, trải qua vài chục năm chia chia hợp hợp, sẽ dần thay đổi, hiện tại tôi mong đợi phía trước có một đoạn tình cảm."

"Ừ." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, ít nhất từ lời Lý Hiểu nói, còn thấy anh là một người đàn ông quyết đoán, người đàn ông như vậy sẽ có sức hấp dẫn hơn đàn ông luôn dây dưa.

"Cô thì sao?" Lý Hiểu tựa vào ghế sa lon bộ dáng lười biếng nhìn Tiêu Tĩnh, "Nếu là có một ngày chồng cô trở lại cầu xin cô tha thứ, muốn hòa thuận với cô, cô tính sao?”

"Sẽ không." Tiêu Tĩnh không chút do dự lắc đầu, "Cõi đời này không có người nào có thể sống khi đã xa rời nhau, hơn nữa lại là một người đàn ông đã từng làm tổn thương tôi, tôi tình nguyện để một người đàn ông khác tới tổn thương tôi cũng không bao giờ cho hắn cơ hội lần thứ hai."

"Ha ha, cô thật là có ý tứ." Lý Hiểu bật cười.

"Cám ơn đã khen."

"Cái đó, tốt nhất bây giờ cô đừng ăn kem nữa, sắp ăn mì rồi, cô tiếp tục ăn nữa, không để bụng ăn mỳ sao, ăn tiếp sợ rằng trong miệng sẽ không thấy mùi vị gì." Thấy Tiêu Tĩnh ăn kem vui vẻ, Lý Hiểu nhắc nhở.

Đối với ý tốt nhắc nhở của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh rất tình nguyện tiếp nhận, cầm kem ăn gần một nửa cất vào tủ lạnh, " Lát nữa tôi ăn, cần tôi giúp một tay không?"


"Chỉ một lúc thôi, không cần, cô có thể chơi máy vi tính hoặc xem ti vi."

"Không biết chuyện gì xảy ra, gần đây máy vi tính và ti vi tôi đều không có hứng thú, trước kia một ngày ít nhất mười tám giờ đồng hồ ngâm mình ở trên web, gần đây có thể lên web cũng không lên, cảm giác không có gì khác" Tiêu Tĩnh nhún vai.

"Có lúc mở máy vi tính cả ngày, tôi nhìn màn hình máy tính đến ngẩn người, không biết nên làm những gì."

"Khả năng này là do chơi quá nhiều, cô có thể thử xem những thứ khác, ví dụ đọc sách."

"Đọc sách mà buồn ngủ làm thế nào?"

"Vậy đi ra bên ngoài vận động, ví dụ leo núi, đi xe ô tô ...."

"Ách. . . . . . Tôi không thích vận động."

"Sắc mặt của cô xem ra có chút không tốt, tôi thấy chính là lâu ngày ở nhà không vận động, vừa vặn, tuần sau trời đẹp, tôi có một nhóm chuẩn bị đạp xe đi quanh thành phố, có hứng thú không, đi cùng nhau được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui