Trái tim treo lơ lửng của Khương Dịch Duy rốt cuộc cũng rớt xuống đất, hắn phảng phất như cùng Lộ Kiều trải qua cuộc thi chạy giành giật sự sống.
Đi đến cửa phòng cấp cứu, hắn nhìn Lộ Kiều đang được đẩy ra.
Trên mặt Lộ Kiều mang theo mặt nạ thở, cả người an tĩnh nằm trên giường.
Khương Dịch Duy nghe thấy trái tim cậu đang đập.
Từng nhịp từng nhịp, tựa như đang gọi tên của hắn, êm tai sống động.
Khương Dịch Duy rốt cuộc không kiên trì được, hôn xuống mặt Lộ Kiều.
Ý nói cho Lộ Kiều biết, anh ở cạnh em, bồi em chiến thắng bệnh tật.
Đoạn Diễn Lâm vỗ vỗ bả vai Khương Dịch Duy, nói: "Lộ Kiều vừa mới giải phẫu, không sai biệt lắm khoảng mười tiếng nữa sẽ tinh lại."
Đem Lộ Kiều đẩy vào phòng bệnh, hắn bảo Khương Dịch Duy chăm sóc Lộ Kiều cho tốt.
Khương Dịch Duy gật đầu, đối Đoạn Diễn Lâm nói: "Cảm ơn."
Cảm ơn ngươi đã đưa tình yêu của cuộc đời ta cướp về từ tay tử thần, cảm ơn ngươi đã giống ta coi trọng Lộ Kiều, đối tốt với hắn như vậy.
Đoạn Diễn Lâm lắc đầu, nói: "Chuyện nên làm."
Lúc trước quyết tâm làm bác sĩ, chính là bời vì Lộ Kiều.
Lúc sau là thật sự yêu cái nghề này, nhưng chí hướng ban đầu của hắn cũng chưa từng quên.
Vô luận như thế nào, hắn sẽ dùng tất cả nỗ lực để đảm bảo Lộ Kiều có thể sống khỏe mạnh.
Hiện giờ, hắn đã làm được.
Thu hồi tầm mắt, Đoạn Diễn Lâm rời khỏi phòng bệnh.
Hắn cũng nên đi nghỉ ngơi rồi, đem thời gian cùng không gian để lại cho Khương Dịch Duy và Lộ Kiều.
Nhìn Đoạn Diễn Lâm rời đi, cha, em gái và bạn bè Lộ Kiều lúc trước còn nôn nóng chờ ở cửa phòng cấp cứu vào phòng bệnh một lát.
Biết Lộ Kiều thật lâu nữa mới có thể tỉnh lại, bọn họ không ở phòng bệnh lâu lắm.
Cha Lộ Kiều và Lộ Vũ Kỳ không đi, ở ngoài phòng bệnh chờ, dặn dò Khương Dịch Duy chăm sóc Lộ Kiều.
Trong phòng rốt cuộc chỉ còn hắn và Lộ Kiều, Khương Dịch Duy chậm rãi đi đến bên cạnh Lộ Kiều, ngồi xuống.
Lộ Kiều lẳng lặng mà nằm trên giường bệnh, trên người gắn ống thở, mu bàn tay cắm ống truyền dịch.
Khuôn mặt vốn trắng nõn của cậu gần như trong suốt, phảng phất trong chớp mắt liền sẽ biết mất không còn dấu vết.
Nhưng Khương Dịch Duy biết, Lộ Kiều của hắn sẽ không biến mất.
Khương Dịch Duy duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Lộ Kiều, một lần lại một lần, tựa hồ như không ngừng xác nhận đây không phải là mộng.
Những lá thư được đặt ở mép giường, tổng cộng 24 lá.
Lộ Kiều khi còn là sinh viên năm nhất đã thích Khương Dịch Duy đang học năm hai ở học viện kiến trúc.
Khi cậu quyết định viết thư cho Khương Dịch Duy, cậu năm hai, Khương Dịch Duy năm ba.
Mỗi tháng một phong, viết hai năm, viết đến ngày Khương Dịch Duy tốt nghiệp.
Dựa theo ngày ghi trên phong thư, Khương Dịch Duy tìm được bức thư đầu tiên, chậm rãi mở ra.
Lá thư đầu tiên viết:
Khương Dịch Duy, đây là lá thư đầu tiên ta viết cho ngươi.
Chuẩn xác mà nói, là lá thư tình đầu tiên.
Ta về sau sẽ còn viết rất nhiều, mỗi tháng một bức, chi viết cho một mình ngươi.
Kỳ thật ta suy nghĩ thật lâu, mới quyết định dùng phương thức yếu đuối này nói cho ngươi biết ta rất thích ngươi.
Ngày ngươi đụng vào ta ở WC, hiện tại ta hồi tưởng tim liền đập gia tốc.
Ta từ trước tới nay, đều chưa chưa hoảng loạn thất thố.
Ngươi cõng ta đến phòng y tế, ta lại khẩn trương đến nói không ra lời.
Ta vô số lần nghĩ qua, này có phải là thích hay không.
Nhưng nếu đây không phải là thích, vì cái gì mỗi ngày ta đều nghĩ đến ngươi?
Muốn trộm nhìn ngươi, hay ở trong lòng nhất nhất biến biến mà gọi tên ngươi.
Ở tuổi đại học này khả năng có thích ai cũng không yêu thích được lâu, ta không biết bản thân có phải cũng sẽ như vậy hay không.
Nhưng ra rất hy vọng mình không cần kiên trì thích ngươi thật lâu.
Như vậy ta sẽ không khó chịu mỗi lần nhìn thấy ngươi cùng Đồng Thần.
Đọc xong bức thư đầu tiên, Khương Dịch Duy xoa xoa ngón tay Lộ Kiều: "Đồ ngốc, trừ em ra, ai anh cũng đều không thích."
Dùng trán kề lên trán Lộ Kiều, hắn đối với Lộ Kiều đang hôn mê giải thích: "Ta và hắn là bằng hữu, hắn theo đuổi giảng viên của ta, cho nên quan hệ thân thuộc một chút."
"Tiểu Lộ, anh biết em có thể nghe thấy anh nói.
Anh thích em, nhìn thấy ánh mắt em lần đầu tiên đã thích."
"Đời này, kiếp này, chỉ cần có anh có em, liền sẽ không thay đổi."
Mở ra bức thư thứ hai, ở trên viết:
Khương Dịch Duy, ta lại đến đưa thư tình cho ngươi.
Cũng may ta thông minh, đem thư tình trộm nhét vào hộp góp ý.
Bằng không mỗi tháng nhận được một bức, ngươi nhất định sẽ cảm thấy phiền đi...
Cũng không biết có phải do thời khóa biểu gần đây quá nhiều, ta cảm thấy mình không nhớ ngươi như lúc trước.
Nhưng ta lại phát hiện chính mình sẽ trở nên thật bực bội, nhìn đôi tình nhân đi qua sẽ bực bội, nhìn đến ngươi theo đuổi ta sẽ bực bội.
Nhìn đến Đồng Thần, đáy lòng giống như nghẹn một đống lửa, buồn bực đến không chịu được.
Đều tại ngươi, bằng không ta cũng sẽ không thay đổi kỳ quái như vậy.
Đáng tiếc ta có trách ngươi thế nào đi nữa, ngươi đều sẽ không chịu trách nhiệm.
Bức thư thứ ba:
Hôm nay có người tỏ tình với ta, chính là ta thực chán ghét hắn.
Hắn thường xuyên theo dõi ta, đem ta chặn ở cửa ký túc không cho ta đi.
Ta cự tuyệt hắn, nói cho hắn ta đã có người mình thích.
Hắn hỏi người ta thích là ai, lúc đó ta chút nữa đã nói ra tên ngươi.
Nhưng mà, cuối cùng ta cũng không có nói ra.
Nam sinh này rất hỗn đản, ta rất sợ làm cho ngươi gặp ít phiền toái không đáng.
Huống hồ thích ngươi, là bí mật ta đặt ở đáy lòng, ta đã chuẩn bị tâm lý trân quý đến cuối đời.
Bức thư thứ tư:
Hôm nay ta thật sự rất nhớ ngươi.
Bức thư thứ năm:
Khương Dịch Duy, ngươi đừng tiếp tục tra tấn ta.
Ta không muốn thích ngươi, ta muốn quên ngươi đi.
.....
Bức thư thứ mười:
Khương Dịch Duy, ta yêu đương rồi.
Là yêu qua mạng, đối phương thật tốt, thật sự phi thường tốt, tốt đến độ làm ta áy náy.
Ta một bên ôm nỗi tương tư ngươi mà chấp nhận hắn, hắn cũng không thèm để ý.
Ta thật sự hy vọng hắn có thể giúp ta vượt qua, như vậy ta liền không bị ngươi tra tấn đến chết.
Ngươi biết không? Ta gần đây còn thường xuyên mơ thấy ngươi.
Thậm chí mơ thấy chúng ta bắt đầu kết giao, ngươi sẽ chờ ta ở dưới ký túc xá, chùng ta cùng nhau đi ăn cơm.
Ta có phải rất điên hay không? Rõ ràng thích ngươi đến hết thuốc chữa, mà lại cùng người khác kết giao.
Phải làm sao bây giờ a...
Ta chỉ có thể tim được phương pháp này, có lẽ có thể làm ta quên đi tình cảm này.
Bức thư thứ mười lăm:
Ta chia tay với đối tượng qua mạng.
Ta là không thể buông bỏ ngươi, cùng hắn chia tay.
Hắn càng tốt, ta càng cảm thấy có lỗi với hắn.
Ta thật sự không thể nào làm vậy, đối với hắn, đối với ngươi, đối với ta đều không công bằng.
Chia tay hắn xong ta đội mưa đi tìm ngươi, ta muốn thổ lộ với ngươi.
Ta chờ ngươi trong khu giảng đường hơn bốn mươi phút, lại thấy một đám người vây quanh ngươi cùng Đồng Thần.
Nhìn thấy hắn ôm ngươi, ta liền rời đi.
Ngươi biết không? Bởi vị dầm mưa, ta bị bệnh thật nhiều ngày.
Khi tỉnh lại đều là tin nhắn của đối tượng yêu qua mạng.
Hắn nói hắn không muốn cùng ta chia tay.
Ta đau lòng hắn, nhưng ta đau cho bản thân mình hơn.
Ta cũng không nghĩ, ngươi và Đồng Thần ở bên nhau, ta thật sự không cam lòng đến vậy.
Trận mưa kia, cơ hồ gϊếŧ mất nửa trái tim đang đập của ta.
Ta hiện tại nhớ rõ cơn mưa đó lạnh bao nhiêu, trong lòng ta có bao nhiêu đau đớn.
Cảm xúc Khương Dịch Duy sụp xuống.
Hắn dựa vào hõm vai Lộ Kiều, đáy mắt mờ hơi nước, thanh âm run rấy: "Nếu ngày đó anh nhìn thấy em, nhất định sẽ đến bên cạnh ôm lấy em, nói anh thích em.
Tiểu Lộ, anh thề, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để em gặp mưa chịu lạnh, không bao giờ làm em đau lòng."
Khi đọc đến phong thư thứ mười chín, Lộ Vũ Kỳ gõ gõ cửa, mang đến cho Khương Dịch Duy cháo và bánh bao.
"Từ khi ca ca ta được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu ngươi còn chưa ăn cái gì, ăn chút gì đi...!Đừng để đói..." Câu nói của Lộ Vũ Kỳ cũng không nói xong.
Bởi vì ánh mắt nàng dừng trên mặt Khương Dịch Duy, nàng phát hiện đôi mắt Khương Dịch Duy nhìn những bức thư đỏ lên.
Nàng yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng.
Khương Dịch Duy không có đụng vào bữa sáng Lộ Vũ Kỳ đưa tới, tiếp tục đọc thư.
Bức thư thứ hai mươi:
Còn có bốn tháng nữa ngươi liền tốt nghiệp.
Chờ ngươi rời đi chỗ này rồi, ta có phải hay không có thể không đem ngươi coi trọng đến vậy?
Chờ ngươi rời đi rồi, ta tuyệt đối sẽ không bước vào học viện kiến trúc lần nào nữa, nửa bước cũng không.
Quý trọng đi, ta đếm ngược bốn bức thư tình cuối cùng gửi cho ngươi.
Chờ ngươi tốt nghiệp, ta liền không viết.
Chờ ngươi tốt nghiệp, ta liền quyết định buông bỏ ngươi, quên ngươi.
Bức thư thứ 21:
Hôm nay ta thấy sinh viên trường ngươi, chính là cái người nhờ ta mặc quần áo hắn thiết kế biểu diễn.
Ta nghe hắn nói đang tìm người đàn ghi-ta, ở lễ tốt nghiệp giúp hắn đánh đàn.
Ta nhất thời não hỏng, lừa hắn nói ta biết.
Ta xúc động như vậy, còn không phải là bởi vì muốn gặp ngươi.
Ngươi nói xem, ngươi cũng phải tốt nghiệp, ta thế nào cũng nên đưa cho ngươi lễ vật tốt nghiệp đi!
Chờ ta đem đoạn nhạc học được, liền đem nó làm lễ vật tốt nghiệp tặng cho ngươi.
Bức thư thứ hai mươi hai:
Học đàn ghi-ta thật sự quá khó, mấy ngày nay ta nằm mơ cũng thấy đang học đàn ghi-ta với thầy giáo.
Chính là nghĩ đến muốn đàn cho ngươi nghe, ta lại thật sự cao hứng.
Ngươi nói xem ta có phải hay không không cứu được rồi?
Ta thật sự thật sự, muốn nhanh chóng học được, sau đó đàn cho ngươi nghe.
Nhưng ta cũng sợ ngày đó thật sự sẽ đến, bởi vì có nghĩa là, ngươi thật sự phải đi.
Bức thư thứ hai mươi ba:
Hôm nay ở trên sân khấu, ta thật sự rất khẩn trương, ngươi ngồi ở dưới khán đài.
Nhiều sinh viên như vậy, mà ta liếc mắt một cái đã thấy ngươi.
Ta không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn đàn ghi-ta trong tay.
Mỗi lần ta trộm ngắm ngươi, đều có thể cùng ngươi bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết có phải là ta bị ảo giác hay không.
Ta cảm thấy, ngươi cũng đang nhìn ta.
Ta không biết ngươi có thích bài hát này không, nhưng ta học được thực vất vả.
Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ nó, nhớ rõ trong buổi tiệc tốt nghiệp, là ta đàn bài hát này.
Bức thư thứ hai mươi tư:
Nghe nói sinh viên năm tư các ngươi hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp, cho nên ta trốn học đi nhìn ngươi.
Nhưng thời điểm ta đến nơi ngươi đã không còn ở đó, khả năng là lớp các ngươi đã chụp xong.
Có đôi khi ra nghĩ, ngươi tựa như một chú chim.
Ở trong không trung bay cao như vậy, bay xa như vậy.
Ta chỉ có thể đứng nhìn, vô luận tay có dài bao nhiêu, đều không thể bắt được ngươi.
Hiện tại thì hay rồi, ngươi sắp bay đến địa phương ta không nhìn thấy.
Ta thật sự hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, trở về ngày ngươi cõng ta đến phòng y tế.
Bởi vì đó là ngày ta gần ngươi nhất, ngày đó trái tim ta dán trên lưng ngươi, nó đập nhanh và mãnh liệt.
Khi có ta hy vọng có thể lấy hết can đảm nói với ngươi: Khương Dịch Duy, ta thích ngươi, ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.
Tất cả đều là hy vọng xa với, nhưng chuyện thích ngươi, ta chưa từng hối hận.
Nói tóm lại, hẹn gặp lại, Khương Dịch Duy.
Cũng đối với mối tình yêu thầm của mình nói câu hẹn gặp lại.
Thật sự, thật sự hy vọng bản thân ta có thể quên ngươi đi.
Nếu không thể, vậy nhớ kỹ ngươi.
Buông bức thư cuối cùng, Khương Dịch Duy nắm lấy tay Lộ Kiều.
Ngày hắn tốt nghiệp, vội vội vàng vàng mà chụp mấy tấm ảnh liền chạy đi tìm Lộ Kiều.
Đến trường Lộ Kiều, hắn không thể không tràn ngập tiếc nuối.
Chính là Lộ Kiều không ở đó, hắn như thế nào cũng không thể ngờ được sở dĩ Lộ Kiều không ở đó, là bởi vì cậu chạy đến trường của hắn, tới tìm hắn.
Hiện tại nghĩ lại, vận mệnh có rất nhiều lần trêu đùa bọn họ.
Bọn họ vô số lần hiểu lầm đối phương, bỏ lỡ đối phương.
Cũng may bọn họ không từ bỏ đối phương, không có từ bỏ đoạn tình cảm này.
Nếu thời niên thiếu không thể yêu nhau, cho dù có muộn cũng phải nắm lấy tay nhau.
Cho nên hắn may mắn, hắn còn có thể nắm tay Lộ Kiều nói thích, nói yêu cậu.
Nắm tay Lộ Kiều, Khương Dịch Duy đặt trên môi hôn hôn.
"Anh yêu em.
Hắn nhẹ nhàng nói, ngữ khí kiên quyết lại thâm tình.
"Tiểu Lộ, em nghe thấy không? Anh nói anh yêu em." Khương Dịch Duy ở bên tai Lộ Kiều nói thật nhiều thứ.
Hắn càng yêu Lộ Kiều, lại càng hận chính mình.
Hận chính mình muộn màng như vậy mới nhìn thấy những bức thư này, hận chính mình muộn màng như vậy mới biết được tâm của Lộ Kiều.
29-Oct-21
Editor: mỗi ngày 1 chương tới chủ nhật này nhé.
tuần sau tui sẽ chỉ update vào cuối tuần thui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...