Môi Khương Dịch Duy dán lên vành tai Lộ Kiều, đầu lưỡi vuốt ve, làm lỗ tai Lộ Kiều phát ngứa.
Hắn nhẹ nhàng nói năm chữ, trực tiếp làm chân Lộ Kiều mềm nhũn.
Nói như thế nào cũng là ngâm mình trong ôn tuyền, Khương Dịch Duy có thể đứng vững, nhưng Lộ Kiều thì không được.
Không bao lâu liền ồn ào đòi trở về phòng, nói nước suối quá nóng, cả người cậu như bị hòa tan, nửa điểm sức lực đều không có.
Dựa vào bờ suối nước nóng tay Lộ Kiều đều phát run, sau lại quay lại ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, Lộ Kiều lời ngon ý ngọt cầu nửa ngày mới được như ý được ôm về giường.
Cậu tính tính thời gian, ở suối náo loạn gần một giờ, trên giường lại thêm một giờ, mệt đến cơ hồ nửa ngất xỉu.
Ngủ mơ, cũng là lặp lại hình ảnh Khương Dịch Duy ghé vào bên tai cậu nói năm chữ.
"Chính là muốn làm em."
Thanh âm trong mộng thật sự rõ ràng, phảng phất như Khương Dịch Duy cúi đầu ở bên tai cậu thổi khí.
Người trong lòng ngực rầm rì, Khương Dịch Duy cúi đầu nhìn thoáng qua.
Phát hiện cả người Lộ Kiều đều hồng, hô hấp có một chút dồn dập dẫn tới ngực cậu phập phồng rất lớn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là Lộ Kiều phát sốt, chờ người đến bên người mình theo bản năng mà cọ cọ, hắn mới biết được là Lộ Kiều đang nằm mơ.
Mộng làm cái gì, không cần nói cũng biết.
"Tiểu Lộ?" Khương Dịch Duy thử đánh thức Lộ Kiều, Lộ Kiều một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Một chân thon dài gác bên người Khương Dịch Duy, nặng nề mà câu lấy Khương Dịch Duy lại đang hư hỏng.
Vừa mới thấy Lộ Kiều chịu không nổi, hắn mới quyết định tha cho Lộ Kiều.
Vốn là không quá tận hứng, nào biết Lộ Kiều nằm mộng cũng muốn buộc hắn cầm thú một phen.
Bàn tay nắm lấy tay Lộ Kiều, hắn đem người xoa xoa, rốt cuộc áp không được cảm xúc đang thiêu đốt.
"Tiểu Lộ..." Một cái tay khác dừng lại ở xương cùng của Lộ Kiều, hắn dùng đầu cọ cọ xương quai xanh Lộ Kiều, khi nói môi cũng dán vào da Lộ Kiều.
Lộ Kiều cảm thấy ngứa, muốn duỗi tay gãi, lại bị Khương Dịch Duy cản lại.
Giây tiếp theo, long trời lở đất.
Lộ Kiều trực tiếp bị Khương Dịch Duy vòng qua eo, quay cuồng mà nằm trên người Khương Dịch Duy
Lần này quá đột ngột, Lộ Kiều đang say mê ngủ mơ giữ chừng nháy mắt bừng tỉnh, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Khương Dịch Duy: "A...!Động đất?"
Khương Dịch Duy ngồi dậy, đáy mắt hiện ý cười nhìn Lộ Kiều.
Đem nụ hôn lưu lại trên thân thể Lộ Kiều, mới mở miệng nói: "Là em nằm mơ."
Lộ Kiều cứng họng, mặt cũng đỏ rực.
Đặc biệt nội dung trong mơ còn đang quanh quẩn trong óc, cậu hận không thể kiếm một cái lỗ chui xuống.
Khương Dịch Duy cố tình ở bên tai Lộ Kiều nhắc nhở: "Mộng xuân."
Lộ Kiều liền duỗi tay che miệng Khương Dịch Duy: "Đừng nói nữa."
Xấu hổ không xấu hổ a......
Khương Dịch Duy ngậm miệng, nụ hôn nóng bỏng dừng trên lòng bàn tay Lộ Kiều.
Hắn dùng hành động thực tế nói cho Lộ Kiều, tiếp tục làm không cần nằm mộng.
Cũng nghỉ ngơi được một chút, Lộ Kiều lúc này cư nhiên hoàn toàn dâng hiến, chính là kêu có chút thảm.
Cổ họng đau đến nói chuyện đều khó khăn, oán niệm không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn mạnh lên bả vai Khương Dịch Duy mấy cái.
Khương Dịch Duy không cảm thấy đau, ngược lại rất hưởng thụ bộ dáng Lộ Kiều chơi với mình.
Cái loại ra vẻ hung ác thực tế là đang làm nũng làm hắn muốn khắc sâu vào trong lòng, lặp lại dư vị.
"Anh không cảm thấy đau sao?" Nhìn dấu răng trên người Khương Dịch Duy, Lộ Kiều cũng không nỡ tiếp tục cắn người.
Ngón tay sờ sờ dấu răng, lại cúi đầu hôn hôn.
"Đau lòng?" Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều ấn vào trong ngực cùng cậu ngã lên giường, "Tiểu cẩu."
Lộ Kiều nghe xong liền cười, như là chứng minh mình chính là tiểu cẩu.
Cậu thế nào cũng phải cúi đầu một ngụm lại một ngụm cắn xuống, nhưng lực độ không lớn, cắn xong liền cuốn chăn chạy trốn.
Khương Dịch Duy cảm thấy Lộ Kiều là không muốn ngủ, nhìn miệng cậu rất muốn dùng sức phạt cậu.
Cũng may Lộ Kiều biết bốn chữ "Một vừa hai phải" viết như thế nào, co vào trong chăn, trong miệng nhắc đi nhắc lại: "Ngủ ngủ, mệt chết đi được."
Biết mệt, còn như thế nào cũng phải đùa giỡn.
Khương Dịch Duy thật sự thấy Lộ Kiều một chút ăn nói không ngay thẳng cũng không có.
Lộ Kiều thật sự mệt, họng cũng thật đau.
Ngày hôm sau tỉnh lại một chút dấu hiệu giảm bớt cũng không có, liên tục uống cả chai nước, cũng không hiệu quả.
Thời điểm Charlie đến sơn trang nghỉ dưỡng nghe thấy dùng giọng khàn nói chuyện còn cười nhạo Lộ Kiều thật lâu, nói thanh âm Lộ Kiều nghe như vịt con, cạc cạc cạc, nghe cũng không dễ nghe, nhưng lại đáng yêu một cách kỳ quái.
Cũng không biết là khen người hay là tổn thương người!
Lộ Kiều trực tiếp dựng ngón giữa với Charlie, sau đó nói: "Mới vừa mới nói chuyện điện thoại với Hứa Thăng Vinh, hắn đang trên đường đến, phỏng chừng nửa tiếng sau là đến."
Nghe được tên Hứa Thăng Vinh, Charlie ngừng những lời trêu chọc.
Cầm nước uống vài ngụm, hắn mới rầu rĩ đáp: "Người có chướng ngại công năng (aka liệt d...!=))) khi nào đến, có quan hệ gì đến ta?"
Lộ Kiều "U uy" một tiếng, nhướng mày nhìn Charlie: "Ngươi còn nói nữa, tin ta gọi điện bảo hắn đừng tới không."
Charlie bị dỗi đến không còn lời nào để nói, chỉ có thể chuyển đề tài: "Ngươi với Khương tổng của chúng ta, mấy ngày nay có phải hay không ngày ngày phóng túng? Xem người mặt mày hồng hào, giống như trái đào căng mọng."
"Ngừng!" Lộ Kiều nổi da gà cả ngươi, "Ngươi có thấy gớm hay không a? Nói làm ta đều không muốn ăn đào."
Bên kia Khương Dịch Duy vội vàng nghe thư ký Vương báo cáo tình hình công ty gần đây, vừa định cúp máy, liền nghe thư ký Vương nói: "Khương tổng, người ngài bảo ta tra, không tra được."
Hắn vốn tưởng rằng người xuất sắc hơn Khương Dịch Duy về mọi thế thực dễ dàng điều tra ra, chẳng sợ không có tin tức, cũng dám vỗ ngực đảm bảo với Khương Dịch Duy đem sự việc điều tra thỏa đáng.
Kết quả...!Hắn căn bản thân ảnh cũng điều tra không ra, thậm chí còn suy nghĩ căn bản không có người này!
Khương Dịch Duy trầm mặc một lát, nói: "Ta đã biết."
Cắt đứt điện thoại, hắn nghe Lộ Kiều cùng Charlie đang thảo luận "Đào".
Đi đến Lộ Kiều bên người ngồi xuống, hắn xoa bóp mu bàn tay Lộ Kiều, hỏi: "Muốn ăn đào?"
Lộ Kiều: "Không muốn."
Charlie chen vào nói: "Ta là nói Lộ Kiều giống đào."
Nghe vậy, Khương Dịch Duy dùng ánh mắt đánh giá Lộ Kiều.
Không nói, thật sự là rất giống trái đào, trắng hồng.
Vô luận là khuỷu tay hay đầu gối, cho dù mà mắt cá chân, cũng đều là màu hồng nhạt nhạt.
Làm người khác rất muốn cắn một miếng.
Bất quá ánh mắt Khương Dịch Duy Lộ Kiều đã quá hiểu, không cần nghĩ cũng biết Khương Dịch Duy đang não bổ với mình.
"Anh đừng nhìn em..." Lộ Kiều nhẹ nhàng đẩy mặt Khương Dịch Duy, "Anh ra ngoài đón Hứa Thăng Vinh đi, phỏng chừng hắn sắp tới rồi."
Nhìn Khương Dịch Duy đi ra ngoài, Charlie mới nhịn không được nói: "Show ân ái, khi dễ ta không có đối tượng có phải hay không?"
Thấy Lộ Kiều gật đầu, Charlie lại nói: "Đừng nóng vội cười ta, ngươi không phải ra nước ngoài tập huấn sao? Đến lúc đó dù cho có đối tượng, ở bên khi cũng chỉ có một mình."
"Tình huống hai chúng ta không giống nhau, ta vẫn luôn cơ khát, đã sớm có thói quen.
Nhưng ngươi không giống a, tập huấn một tháng không có Khương tổng ngủ ở bên cạnh, không khó chịu a?"
Đề tài vượt chừng mực, Lộ Kiều quả thực nghe không nổi.
Charlie sống chết lại nói một câu: "Như vậy, trước khi ngươi đi ta mua cái trứng rung cho ngươi.
Đỡ phải đêm khuya tĩnh lặng, ngươi hư không tịch mịch khó nhịn."
"Không cần." Lộ Kiều căng da đầu trả lời, "Không cần ngươi phải đưa, ta muốn có thể chính mình đi mua."
"Ngươi biết loại nào dùng tốt sao?" Charlie hỏi lại, âm lượng khó tránh lớn hơn một chút, "Ta nói cho ngươi biết, ta dùng mấy loại cảm giác đều giống nhau, nhưng có một chỗ không tệ lắm."
Lộ Kiều thuần túy tò mò, xoa xoa cái mũi mới hỏi: "Hãng nào a?"
"Ta biết ngươi đang giả ngu, nam nhân từng trải qua sinh hoạt sao có thể thanh tâm quả dục một tháng?" Charlie một bên nói một bên mở di dộng, đưa cho Lộ Kiều xem, "Chính là loại này, ta giúp ngươi đặt một cái."
Lộ Kiều vốn định thoái thác, kết quả Charlie trực tiếp thanh toán thành công, vỗ bả vai Lộ Kiều cười: "Shop này giao hàng nhanh, phỏng chừng trước khi ngươi đi còn có thể thử dùng ở nhà."
"Có tốt cũng không có khả năng so với Khương Dịch Duy." Lộ Kiều tuy rằng sợ mình đến Pháp sẽ như Charlie nói tịch mịch hư không, nhưng nói như thế nào này cũng chỉ là một cái công cụ.
Nếu cậu thật sự dùng, phỏng chừng vì nhớ Khương Dịch Duy đến chịu không được, cho nên mới dùng nó giải quyết nhu cầu nhất thời.
Lộ Kiều nói làm Charlie dậm chân, than thở nói: "Đương nhiên cái này không thể so với hàng thật súng thật! Ngươi nếu muốn so như vậy trực tiếp khiêng Khương tổng đi ra nước ngoài cùng ngươi là được, mua trứng rung làm cái gì a!"
"Trứng rung?"
Ngoài cửa truyền đến giọng Khương Dịch Duy.
Quay đầu nhìn lại, Khương Dịch Duy cùng Hứa Thăng Vinh đang đứng ở cửa phòng, cũng không biết bọn họ nói chuyện bị nghe được bao nhiêu.
Charlie mặt không đổi sắc, ngược lại Lộ Kiều đầu óc nóng lên, trừ thẹn không còn cảm thụ được cái gì.
Lộ Kiều lấy mũi chân đá đá Charlie, dùng khẩu hình nói: "Đều tại ngươi."
Charlie không nói gì, buộc chính mình không nhìn Hứa Thăng Vinh.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng lan tràn trong không khí sự xuất hổ.
Lộ Kiều có không có khả năng nhìn hai người bọn họ trầm mặc, ít nhất đem không khí bình thường một chút.
Trong tay Hứa Thăng Vinh và Khương Dịch Duy còn đang cầm nguyên liệu nướng BBQ, cậu lập tức đứng lên nhận lấy, trong miệng hỏi: "Hứa lão bảo mang rượu không?"
"Mang." Hứa Thăng Vinh trả lời, hắn liếc mắt nhìn Charlie một cái, nói không nên lời trong lòng mình là tư vị gì.
Từ lần trước tách ra, đã một thời gian không gặp lại y.
Hiện tại gặp lại, đầu óc hắn chỉ có một cái suy nghĩ.
Đó chính là tao, tao đến không có điểm dừng, ngay cả loại đồ dùng tình thú như trứng rung cũng có thuận miệng nói ra.
"Hứa lão bản?" Thấy Hứa Thăng Vinh ngây người, Lộ Kiều kêu hắn một tiếng.
Hứa Thăng Vinh phục hồi tinh thần lại, nói với Lộ Kiều: "Rượu còn ở trong xe."
Lộ Kiều liếc mắt một cái nhìn được trong lòng Hứa Thăng Vinh có để ý Charlie, cậu "A" một tiếng: "Ta cùng Khương Dịch Duy đi láy, ngươi ở trong phòng...!ngồi chơi một lát?"
Không cho phép Hứa Thăng Vinh trả lời, liền cầm chìa khóa xe Hứa Thăng Vinh, Lộ Kiều túm Khương Dịch Duy chạy.
Lúc chạy không quên hỏi Khương Dịch Duy: "Anh có tin hay không Hứa Thăng Vinh thích Charlie?"
"Tin." Khương Dịch Duy đáp, "Hắn vừa mới nhìn thấy Charlie liề lộ biểu tình cao hứng.
Nhưng là anh chỉ muốn biết..."
Nói một nửa, đột nhiên không có câu sau.
Lộ Kiều dừng bước chân, vẻ mặt nghi ngờ: "Muốn biết cái gì?"
kd tiến sát vào Lộ Kiều: "Muốn biết em vì cái gì muốn mua trứng rung."
Này không phải, biết rõ còn cố hỏi sao......
Lộ Kiều ấp úng, muốn lảng tránh vấn đề này.
Nhưng vẻ mặt Khương Dịch Duy em nhất thiết phải trả lời, cậu chỉ có thể đúng sự thật nói: "Trừ muốn giải quyết phương diện kia còn có thể làm gì? Anh lại không thể đi Pháp chơi với em, em lấy tiền mua trứng rung tự mình chơi còn không được sao?"
05-Sep-21
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...