Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm


"Tiểu Lộ?" bàn tay Khương Dịch Duy vuốt ve ở cổ Lộ Kiều, ôn nhu xoa xoa.
Đem kéo Lộ Kiều ngồi xuống sofa, mới dời tay kéo cằm Lộ Kiều, làm cậu ngẩng đầu nhìn mình.
"Đừng khóc." Ngữ khí Khương Dịch Duy thực nhẹ, sợ nói lớn sẽ làm người trong ngực khóc càng dữ.
Lộ Kiều nghe được ngữ khí hiện tại của Khương Dịch Duy, liền nhịn không được nhớ đến bộ dạng lạnh nhạt của hắn tối qua, trong lòng lại càng đau càng khó chịu.
Cậu để Khương Dịch Duy tùy ý giúp mình lau khô nước mắt, hô hấp bình phục một chút mở miệng hỏi: "Tối qua không phải em đã nói cùng anh đến công ty sao? Buổi sáng sao anh không chờ em?"
Khương Dịch Duy nắm lấy ngón tay Lộ Kiều, nói: "Kế hoạch cho lễ kỷ niệm công ty xuất hiện vấn đề, buổi sáng mở cuộc họp.

Khi đó em còn ngủ, anh không nhẫn tâm đem em đánh thức."
Sợ Lộ Kiều không tin, Khương Dịch Duy đứng dậy đi lấy ký lục cuộc họp cho Lộ Kiều xem.
Lộ Kiều cũng không muốn càn quấy, chính là trong lòng cậu khó chịu, không quá vui.
Đem ký lục cuộc họp đưa cho Khương Dịch Duy, hốc mắt cậu hồng nói nhỏ: "Thực xin lỗi...!Những lời tối qua là thật sự.

Bất luận chọn tới bao nhiêu lần, em cũng chỉ kết hôn cùng anh."
Bộ dạng xin lỗi của Lộ Kiều thật cẩn thận, ngay cả ánh mang mang theo một tia nhút nhát.
Khương Dịch Duy không khỏi tự trách, lúc trước đã nói sẽ đối tốt với Lộ Kiều, vậy mà hắn lại lấy lạnh nhạt đối đãi với Lộ Kiều, hại cậu thương tâm khổ sở.
"Người không đúng là anh." Hắn đau lòng mà đem Lộ Kiều ôm vào trong ngực, nói, "Người nên nói xin lỗi cũng là anh."
Kỳ thật lời Hứa Thăng Vinh nói hắn không chỉ nghe được một câu cuối cùng đó, khi nói chuyện về người trong đáy lòng Lộ Kiều, hắn đã ở phía sau vách ngăn.
Người Lộ Kiều thích so với mình ưu tú hơn, hắn hẳn phải nỗ lực hơn mới đúng.

Từ vóc dáng đến tiền tài, vô luận là phương diện nào, đều không thể chậm trễ.

Hắn muốn cho Lộ Kiều biết, hắn cũng không kém so với người Lộ Kiều thích.
Vẫn ngồi dỗ Lộ Kiều, Khương Dịch Duy quên mất còn có cuộc họp đang chờ.
Từ trước tới nay chưa từng thấy Khương tổng xuất hiện trễ trong bất cứ cuộc họp nào, thư ký Vương lập tức đi xem có chuyện gì.

Kết quả cửa văn phòng Khương Dịch Duy mở toang, thư ký Vương thấy Lộ Kiều ngồi trên đùi Khương Dịch Duy, vùi đầu khóc rống.
Khương Dịch Duy ôm eo Lộ Kiều, không ngừng mà nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, không khóc."
Thư ký Vương nhìn thấy lỗ tai đều đỏ.
Hắn do dự nửa ngày, thấy không thể kéo dài, dùng tay gõ gõ cửa: "Kia..

Cái kia...!Khương tổng, cuộc họp đã bắt đầu rồi, chỉ chờ ngài đến."
Văn phòng đột nhiên truyền đến âm thanh của người khác, hồn Lộ Kiều bị dọa bay.
Lập tức nhảy từ trên người Khương Dịch Duy xuống, sắc mặt cậu hoảng loạn, giống như cấp dưới yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với tổng tài.
Khương Dịch Duy bị phản ứng ngây ngốc của Lộ Kiều chọc cười, đứng dậy cho Lộ Kiều tiếp tục ngồi xuống, "Ở đây chờ anh, anh đi họp."
Lộ Kiều nghĩ đến video phỏng vấn của mình còn chưa có quay xong, liền lắc lắc đầu: "Em cũng nên đi rồi, còn chưa xong việc."
Ba người cùng nhau đi vào thang máy, thư ký Vương đứng sau rụt rè, cảm thấy chính mình thật sự dư thừa.
Trước mắt người khác hai bọn họ cũng không hề kiêng dè, Khương Dịch Duy ôm lấy eo Lộ Kiều, môi dán vào bên tai Lộ Kiều không biết thấp giọng nói cái gì đó.
Khương Dịch Duy cùng thư ký Vương ra khỏi thang máy trước Lộ Kiều, thừa lúc trong thang máy còn lại một mình, Lộ Kiều sờ sờ vành tai đã nóng lên.
Vừa rồi Khương Dịch Duy quá xấu rồi, trước mặt thư ký Vương làm trò dùng môi cọ xát vành tai cậu không nói, còn dùng âm lượng chỉ mình cậu nghe được nói: "Hôm nay anh có thể sẽ về khuya, ngoan ngoãn chờ anh về nhà bồi tội."
Không cần suy nghĩ cũng biết "bồi tội" trong miệng Khương Dịch Duy là ý gì, đến lúc đó chịu khổ còn không phải mông mình.
Nhưng cậu nhịn không được ý cười, trong lòng cao hứng không nói nên lời.
Bên kia Khương Dịch Duy đi về phía phòng họp, rảo bước tiến đến cửa phòng thì ngừng lại, dường như nhớ tới cái gì nói với thư ký Vương: "Ngươi đi tra một người."
"Người này hẳn là bạn cùng trường với Lộ Kiều, gia thế vóc dáng đều tốt hơn ta."
"Loại người này thật sự tồn tại sao?" trong lòng thư ký Vương nghi hoặc, nam nhân đứng đầu như Khương Dịch Duy tìm không ra người thứ hai.
Khương Dịch Duy không trả lời, ánh mắt hạ xuống tựa hồ đang xác nhận với thư ký Vương thật sự có một người như vậy, mọi thứ thật sự đều mạnh hơn mình.
Mơ hồ đoán ra một ít manh mối, thư ký Vương không hề truy vấn tiếp.
Họp được một nửa, di động Khương Dịch Duy nhận được một cái tin Wechat.
Đổi thành người khác hắn nhất định không để ý tới, nhưng người nhắn là Lộ Kiều.


Thanh âm hắn mắc kẹt, cúi đầu nhìn thoáng qua di động.
Lộ Kiều nói với hắn: |Em đã quay chụp xong, chờ anh ở nhà.|
Khương Dịch Duy cười cười, tiếp tục cuộc họp.
Lúc về đến nhà đầu tiên Lộ Kiều xem đi xem lại mấy cái video phỏng vấn.
So với mấy cái video trước tốt hơn không ít, biểu tình cũng nhẹ nhàng rất nhiều, không trầm trọng như cái trước.
Louis muốn Lộ Kiều bồi mình chơi một lát, ngậm bóng đẩy đẩy chân Lộ Kiều.

Lộ Kiều thật sự không có cách, đi ra sân chơi cùng Louis.
Hiện tại mặt trời chưa xuống núi, cậu ngồi trên cỏ ném bóng thật xa, Lộ Kiều liền vui vẻ chạy về hướng bóng.
Chơi thật lâu, cánh tay Lộ Kiều càng lúc càng mỏi.
Cũng may Louis chơi đến nóng cả người, đem bóng vứt qua một bên, nhảy xuống hồ bơi một vòng lại một vòng.
Cậu lần đầu thấy Louis bơi, lông dài trong nước bay bay, thoạt nhìn có điểm giống....!Quỷ nước....
Louis giống như nghiện chơi ở bể bơi không chịu đi lên, Lộ Kiều muốn Louis đừng bơi nữa, chuông cửa lại có người ấn.
Đi ra mở cửa, là tiểu ca chuyển phát nhanh.
Phía sau hắn là hai cái thùng lớn, một cái cao, thấp đến không chịu được.

Một cái vừa to vừa cao, ước chừng cao 4m, rộng 3m.
"Đây là...!Thứ gì a?" Lộ Kiều không biết bên trong là cái gì, trước đó cậu chỉ mua chút đồ tình thú trên mạng, này chắc chắn là đồ vật Khương Dịch Duy mua.
Tiểu ca chuyển phát nhah nhìn hai kiện hàng: "Cái cao kia là từ nước ngoài gửi đến, còn cái thùng này là thiết bị tập thể hình."
Thiết bị tập thể hình.
Khương Dịch Duy là điên rồi đi! Dáng người hắn còn tiếp tục luyện sao?
Đem hai kiện hàng vào phòng có chút cố sức, tiểu ca chuyển phát nhanh thấy thân thể Lộ Kiều đơn bạc, giúp cậu một tay.
Lộ Kiều có chút mệt, nghỉ ngơi nửa ngày mới đem kiện hàng mở ra.


Thùng vuông xác thật là thiết bị tập thể hình, tạ tay so với trong phòng tập thể hình của Khương Dịch Duy nặng hơn mấy phần.
Còn cái kiện cao bẹp kia, là hình cưới của cậu và Khương Dịch Duy chụp ở Ireland.

Còn có một số tấm kích cỡ nhỏ, cỡ một mét.
Đem thùng giấy để ở cửa, Lộ Kiều nhìn tấm hình cưới lớn nhất mặt đỏ cả lên.
Khương Dịch Duy phóng đại tấm khác không được sao? Cố tình phóng lớn tấm cậu cởϊ qυầи, áo sơ mi che mông, ngồi ở trên người Khương Dịch Duy này.
Lúc chụp bức ảnh này, đôi tay Khương Dịch Duy để sẵn ở eo cậu, trong đáy mắt chứa ôn nhu vô tận còn khắc trong đầu không quên, cậu mơ hồ có cảm giác trở lại ngày đó.
Lộ Kiều đang nhìn hình cưới phát ngốc, Louis rốt cuộc cũng ra khỏi bể bơi, cả người ướt nhẹp chạy đến bên chân Lộ Kiều, cọ cọ làm quần Lộ Kiều một ướt sũng.
Lộ Kiều lúc này mới phục hồi tinh thần, đi vào phòng tắm lấy khăn lau khô cho Louis.
Louis không quá thành thật, lắc lắc thân người, đem nước văng lên cả người Lộ Kiều.
Đầu tóc ướt dính ở sườn mặt, Lộ Kiều lấy tay tùy tiện vén qua bên cạnh, lại tìm dây cột tóc cột gọn lên.

Quần ngủ rộng thùng thình cũng bị sắn cao, cậu ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục giúp Louis lau khô.
Lông Louis quá dày, lau xong lại dùng máy sấy tóc giúp nó sấy khô, sấy nửa ngày trên người vẫn ướt nhẹp.
Cánh tay Lộ Kiều thật sự mỏi, buông máy sấy định nghỉ một lát lại tiếp tục.
Lấy di động nhìn giờ, 5 giờ 40.

Cậu muốn hỏi Khương Dịch Duy đại khái mấy giờ có thể về đến nhà, vì thế nhắn Wechat một tin: |Còn phải bao lâu mới có thể về nhà a?|
Tin nhắn chuyển đi, cậu nghĩ đến mình với cùng Khương Dịch Duy kết thúc chiến tranh lạnh, liền gửi vài cái emoji, bỏ thêm ký hiệu khóc thút thít: | TT chờ anh chờ đến rất vất vả!|
Lúc Khương Dịch Duy nhận được Wechat này đang đi thang máy xuống lầu một, hắn cố ý xử lý nhanh những công việc cấp bách, liền muốn về nhà hảo hảo bồi bồi Lộ Kiều.

Nhưng hắn ngó trái ngó phải, đều đọc không hiểu ký hiệu |TT| rốt cuộc là ý tứ gì.
Charlie trùng hợp cũng ở trong thang máy, Khương Dịch Duy đem điện thoại đưa qua, hỏi: "Hai chữ T, nghĩa là gì?"
Charlie nhìn thoáng qua, trong lòng ám trào Khương Dịch Duy vô tri, nói lung tung với Khương Dịch Duy: "Hai cái T không phải ý là thao thao sao? Khương tổng, ngươi còn không hiểu Lộ Kiều gửi cái Wechat này cho ngươi là có ý gì sao?"
Khương Dịch Duy thu di động lại, có chút đã hiểu.
Lần trước ở siêu thị bị nhận ra, Lộ Kiều không có mặt mũi mà dám lấy nhiều áo mưa.


Hiện tại tính tính, dùng cũng sắp hết.
Hô hấp hắn trầm xuống, chờ cửa thang máy mở nói với Charlie: "Cảm ơn."
Ngay sau đó bước nhanh ra ngoài.
Charlie chút nữa là phụt cười, cầm di động gọi cho Lộ Kiều.
Bên kia Lộ Kiều lại bắt đầu sấy lông cho Louis, di động rung nửa ngày mới nhấc máy.
"Làm sao vậy?" Cậu mở miệng liền hỏi.
Charlie hưng phấn còn có chút quá khích, trong điện thoại nói: "Khương tổng của chúng ta sao lại đơn thuần như vậy a! Hắn vừa hỏi ta ngươi gửi TT là có ý gì, ta nói đó là thao thao, hắn cư nhiên tin!"
"Phỏng chừng lúc này hắn đang ở hiệu thuốc mua đồ!"
"......"
Lộ Kiều trầm mặc một lát, bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi có tin hay không hắn có thể mua một túi về!"
"Còn không tốt sao? Đủ cho các người dùng một thời gian." Charlie cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt thật tốt, trong giọng dương dương tự đắc, "Được rồi, ta không quấy rầy ngươi.

Chuẩn bị hưởng thụ một hồi tình ái cực hạn đi!"
Đầu Lộ Kiều muốn nổ tung, sợ đêm nay bị Khương Dịch Duy đùa chết.
Cậu nhìn chằm chằm đồng hồ trên di động, trong lòng nửa vui nửa buồn.

Vui chính là làʍ ŧìиɦ với Khương Dịch Duy thật sự thoải mái, buồn chính là Khương Dịch Duy quá quấn người, mỗi lần đều có thể đem cậu làm mệt đến chết.
Lộ Kiều im lặng xuất thần, không để ý tới Khương Dịch Duy đã đứng ở cửa.
Vừa về đến nhà là hình ảnh Lộ Kiều ngẩng đầu, lộ ra cần cổ trắng muốt đẹp đẽ.
Ống quần bị sắn lên, cẳng chân bị lộ toàn bộ ra bên ngoài, trắng đến lóa mắt.
Yết hầu Khương Dịch Duy không khỏi phát khẩn, rất muốn chế trụ cổ Lộ Kiều, nắm lấy cẳng chân Lộ Kiều.
Louis phát hiện Khương Dịch Duy về nhà trước tiên, chạy đến bên cửa xoay xoay quanh Khương Dịch Duy hừ hừ kêu.
Lộ Kiều lúc này mới hoàn hồn, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Khương Dịch Duy đổi dép đi trong nhà rồi đi về hướng mình, tay phải còn xách theo một cái túi màu trắng.
Trong lòng Lộ Kiều lộp bộp, trong lòng mặc niệm: Anh ấy về, anh ấy mang theo một túi áo mưa, đi tới...
30aug21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui