"Tiểu
Tố. . . . . . cha. . . . . ."
Hàn
Thanh Sơn há mồm nói hai tiếng rồi nghẹn lại không biết phải nhanh chóng phá
giải ngăn cách giữa cha và con thế nào nữa. Chuyện đã vướng mắc trong lòng thì
rất khó cởi ra. Mà trong lòng Hàn Dẫn Tố và Hàn Thanh Sơn còn có vướng mắc
khổng lồ nữa thì càng khó có thể giải quyết vướng mắc được.
Dù
sao vợ trước đã đi, tất cả ân oán theo vợ trước đã dần dần lãng quên theo mơ
hồ. Mặc dù ông vô cùng nhớ nhưng lại không biết làm cách nào để nói rõ cho con
gái hiểu, mà hôm nay còn thêm cả Triệu Hồng và Hàn Dĩnh nữa.
Trong
mắt Triệu Hồng dâng lên một tia đề phòng, mặc dù gả cho Hàn Thanh Sơn nhiều năm
như vậy, Hàn Thanh Sơn đối với bà nói gì nghe nấy nhưng bà vẫn cảm thấy trong
lòng Hàn Thanh Sơn còn vướng mắc về vợ trước. Cái loại nhớ thương đó như hạt
cát vướng trong mắt, tuy không có ý nghĩa nhưng lại khiến người ta không thể
thích ứng, khó chịu vô cùng.
Cũng
vì thế cho nên Triệu Hồng càng làm trầm trọng thêm, dùng trăm phương ngàn kế
tách hai cha con họ ra. Trong mắt bà, trong lòng bà chỉ có Hàn Dĩnh, bà và Hàn
Thanh Sơn mới là người một nhà còn Hàn Dẫn Tố hoàn toàn chỉ là người ngoài. Cho
nên Hàn Thanh Sơn càng phải càng bài xích Hàn Dẫn Tố nhưng không ngờ ở đây lại
thấy được nguy cơ cha con hàn gắn lại.
Triệu
Hồng kiên quyết cắt đứt câu chuyện của Hàn Thanh Sơn:
"Cô
xem đấy, đã nhiều năm như vậy cô cũng không thèm về nhà một chuyến, qua năm mới
cũng không chịu gọi điện. Mà cha cô lại quan tâm đến cô, biết cô ly hôn tôi và
cha cô đã lo lắng một trận. Mà cô là đứa hiểu chuyện, chỉ cần nghĩ cũng nên
biết chuyện cô và Trịnh Vĩ ly hôn không thể hoàn toàn trách tội em cô được.”
"Em?"
Ánh
mắt Hàn Dẫn Tố chợt bén nhọn và lạnh như băng, vì nhìn thấy áy náy trong mắt
cha mà chút hy vọng dâng lên trong lòng,nhưng trong nháy mắt đã tan biến. Cô
đứng thẳng, ánh mắt chiếu qua cha và Triệu Hồng rồi nhìn đồng hồ và cắt đứt lời
liến thoắng của Triệu Hồng:
"Hai
người đến có chuyện gì?”
Triệu
Hồng bị Hàn Dẫn Tố chẹn họng có chút hậm hực, bĩu môi lấy ra một tờ thiếp mời
đặt lên bàn trà:
"Hai
ngày sau là hôn lễ của Tiểu Dĩnh.”
Nói
xong, ánh mắt hoài nghi quét Hàn Dẫn Tố một cái:
"Nghe
Tiểu Dĩnh nói, cô đang có bạn trai là quân nhân, đến lúc đó đừng quên mang đến.
Vừa đúng lúc cho cha cô xem mặt luôn.”
Lời
nói rất dễ nghe nhưng cái loại đùa giỡn ác ý mà lại có tính thăm dò rất rõ
ràng:
"Triệu
Hồng, bà nói lung tung gì đó? Quân nhân nào?”
Hàn
Thanh Sơn có mấy phần ngạc nhiên, tuy nói ông hy vọng muốn đến xem cuộc sống
của con gái như thế nào nhưng không ngờ Triệu Hồng lại đưa thiệp mời thì còn
nói được gì nữa. Còn quân nhân? Quân nhân là ai? Tính tình Tiểu Tố ông hoàn
toàn có thể hiểu, giống hệt vợ trước. Nhìn thì nhu nhược ôn hòa nhưng trong
lòng thì kiêu ngạo và thanh cao hơn bất kỳ ai.
Hơn
nữa, ông không tin người mới ly hôn chưa bao lâu như Tiểu Tố sẽ sớm có bạn
trai. Điều này hoàn toàn không phải là tính cách của cô. Triệu Hồng liếc xéo
một cái:
"Ông
có gì phải kinh ngạc. Là Tiểu Dĩnh nói với tôi, nói chị gái của nó có bản lĩnh
vừa ly hôn đã tìm được bạn trai là sĩ quan cao cấp, cũng không biết là thật hay
giả nữa.”
Giọng
nói có chút chói tai không giấu nổi hoài nghi và ghen tỵ trong lòng. Ánh mắt
Hàn Dẫn Tố lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hồng chậm rãi dằn từng chữ:
"Tôi
không có em gái gì hết, mẹ tôi chị sinh ra một mình thôi cho nên xin không cần nhận
thân thích loạn.”
"Cô….."
Triệu
Hồng giận điếng người trợn tròn mắt, Hàn Dẫn Tố ngẩng đầu nhìn vào mắt bà ta
không chút lùi bước:
"Thiệp
mời tôi nhận, hai hôm sau nhất định tôi sẽ có mặt. Giờ không còn sớm mời hai vị
trở về đi!”
Cô
nói không thèm để ý đến sắc mặt đỏ bừng bừng của Triệu Hồng, cô bước tới mở
cửa. Cô không có hơi sức đâu mà quan tâm đến thái độ của bà ta.
"Xin
mời! Thứ cho tôi không tiếp đãi chu đáo.”
Từng
câu nói của Hàn Dẫn Tố như những mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào lòng Hàn Thanh
Sơn. Áy náy bị tức giận đè xuống, mặc dù Triệu Hồng nói không xuôi tai nhưng dù
sao cũng là trưởng bối. Làm vãn bối như Tiểu Tố mà
thái độ chống đối vô lễ như vậy thì không được. Hơn nữa cô còn hạ lệnh đuổi
khách như hai người bọn họ như là khách không mời mà đến.
Huống
chi, cho dù Tiểu Dĩnh là người có lỗi nhưng Triệu Hồng nói cũng có điều đúng,
Tiểu Dĩnh dù sao cũng là em gái của nó. Hàn Thanh Sơn nhìn chòng chọc vào Hàn
Dẫn Tố thật lâu mới mở miệng:
"Tiểu
Tố, cha thất vọng vì con.”
Đi
tới cửa mới dừng lại nói tiếp:
"Bất
kể nói thế nào Tiểu Dĩnh cũng là em gái của con, con làm chị gái thì nên nhường
nhịn em con một chút.”
Lòng
Hàn Dẫn Tố hoàn toàn lạnh, cha đối với Hàn Dĩnh vẫn vậy. Từ khi mẹ con Hàn Dĩnh
vào Hàn Gia đến giờ bất kể hành động của Hàn Dĩnh có đúng hay sai đều không
tính toán mà thiên vị hết. Như trước kia cha cũng cưng chiều cô nhưng cũng có
nguyên tắc nhưng đối với Hàn Dĩnh là không có chút nào.
Khi
trong lòng cha địa vị của Hàn Dĩnh luôn vĩnh viễn đứng trên cô. Mặc dù Hàn Dĩnh
vô sỉ đoạt chồng cô cha vẫn không cảm thấy đó không phải là lỗi của Hàn Dĩnh.
Hàn
Dẫn Tố sớm nên biết không nên ôm lấy tia kì vọng thêm gì nữa. Vì có kỳ vọng thì
cũng chỉ là thất vọng. Tuy không nhịn được muốn cho bản thân và cha có thêm một
cơ hội để hàn gắn nhưng càng thêm thất vọng cực độ. Thật là nực cười.
Triệu
Hồng cùng chồng ra khỏi tiểu khu. Trên mặt Hàn Thanh Sơn vẫn còn nỗi tức giận,
Triệu Hồng hừ một tiếng không nhịn được bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa:
"Đấy
ông xem, không phải là tôi nói đâu nhá! Đứa con gái này của ông, ông còn khoe
khoang là được nuôi dạy tốt, giờ thì xem đi! Thái độ của cô ta và Tiểu Dĩnh là
thái độ gì? Căn bản là cô ta xem thường mẹ kế như tôi đây và em gái. Còn quân
nhân, cái đồ xấu xa mới ly hôn thì….”
"Triệu
Hồng!"
Hàn
Thanh Sơn thấp giọng cảnh cáo quát một tiếng:
"Tiểu
Tố là con gái của tôi, bà nói nó không xem bà như mẹ kế hả? Bà có đối xử với nó
như con sao? Bà hận đến mong nó không bao giờ trở về nhà nữa, bà nghĩ tôi không
biết sao? Còn chuyện Tiểu Dĩnh và Trịnh Vĩ dù sao cũng là lỗi của Tiểu Dĩnh,
Tiểu Tố đối xử như vậy thì cũng đúng thôi.”
Triệu
Hồng nhìn sắc mặt và giọng điệu của chồng không tốt nên giọng nói
mềm đôi chút:
"Ông
nhăn mặt cái gì? Tôi nói sai sao? Ông biết đứa con gái này của ông thật là càng
ngày càng giỏi, không ngờ tìm được vị sĩ quan chống lưng. Thật mất hết cả mặt
mũi, tôi không tin anh chàng sĩ quan đó có thể coi trọng nó.”
Rồi
nói lẩm bẩm mấy câu, giọng nói cực nhỏ nên Hàn Thanh Sơn không nghe rõ mà cũng
không còn hơi sức mà cãi nhau với bà ta. Nhưng theo bản năng ngước nhìn lên
phía trên, tâm tình có thể nói là không chỉ thất vọng mà còn cô đơn, thậm chí
là khổ sở. Tiểu Tố và ông vẫn còn rất xa lạ.
Đuổi
hai người đi Hàn Dẫn Tố như mất đi hết tất cả sức lực toàn thân ngồi bệt xuống
sàn nhà. Trong thời gian dài vẫn đắm chìm trong câu nói kia của cha. Cô vẫn
không lấy lại được bình tĩnh, thất vọng, cô đối với cha hoàn toàn thất vọng.
Hàn
Dẫn Tố không khỏi mỉm cười chua chát, mắt nhìn lên thiệp mời chói mắt trên bàn
trà. Trong đầu háo thắng và đấu tranh nổi lên, Hàn Dĩnh và Triệu Hồng muốn xem
trò của cô thì cô sẽ để họ nhìn thật kỹ.
Nghĩ
đến đây Hàn Dẫn Tố với tay không do dự nhấn số điện thoại của Phương Chấn Đông.
Điện thoại vang lên một tiếng đã có người bắt máy:
"Tố
Tố?"
Âm
thanh truyền đến rõ ràng là giọng Phương Chấn Đông, không biết vì nguyên nhân
gì mà trong nháy mắt bao nhiêu cô đơn khổ sở trong lòng cô tản đi hết. Giọng
anh trầm ấm khiến mỗi lần cô nghe là một loại ấm áp kỳ lạ.
Phương
Chấn Đông thật không ngờ cô gái nhỏ mà anh đang nghĩ đến lại chủ động gọi điện
cho anh. Nếu kể ra thì đây là lần đầu tiên cô chịu gọi điện cho anh. Mặc dù
chuyện chỉ nho nhỏ như vậy nhưng bỗng nhiên khiến anh có cảm giác vô cùng thư
thái trong lòng.
Nhưng
chỉ là do cá tính, mặc dù trong lòng đang sung sướng ngất trời nhưng giọng anh
vẫn lạnh băng và bá đạo như vậy. Anh cau mày nhìn đồng hồ treo tay một chút:
"Mấy
giờ rồi? Sao còn chưa ngủ, nhanh đi ngủ đi, có gì mai hãy nói.”
"Hả?"
Trong
điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên hồi lâu rồi có
chút dở khóc dở cười. Cô lập tức gọi lại, bên kia vừa bấm nút nhận cô không
thèm đợi Phương Chấn Đông nói lập tức nói luôn:
"Không
cho tắt máy, em có việc cần nói!”
Phương
Chấn Đông không khỏi nhếch khóe miệng, cô bé này lá gan càng ngày càng lớn, dám
dùng giọng ra lệnh như vậy nói chuyện với anh à? Nhưng anh vẫn đáp lời cô:
"Ừ?"
Hàn
Dẫn Tố thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên phát hiện không biết nên nói từ đâu.
Trầm mặc hồi lâu mới ấp úng mở miệng:
"À,
hai ngày sau anh….anh có rảnh không?”
"Hai
ngày sau?"
Phương
Chấn Đông hơi ngẩn ra, trả lời:
"Có.
Hình như sư bộ đang có việc.”
Hàn
Dẫn Tố vừa trầm mặc lặng yên mấy giây:
"Vậy
anh cứ lo việc của anh đi, không sao.”
Trong
giọng nói của cô có vẻ thất vọng rõ ràng, Phương Chấn Đông không thể coi thường
được, suy nghĩ một lát mới mở miệng:
"Cũng
không phải anh nhất định phải có mặt, lão Phùng có thể đi thay anh.”
Ánh
mắt Hàn Dẫn Tố sáng lên:
"Vậy
anh có thể đi đến đám cưới này với em được không?”
"Đám
cưới?”
Phương
Chấn Đông cau mày:
"Đám
cưới của ai?"
Đầu
kia yên lặng một hồi mới truyền đến giọng nói bình thản của cô:
"Chồng
trước của em.”
Để
điện thoại di động xuống đột nhiên anh có một luồng xúc động dâng lên hận không
thể lập tức trở về ôm cô gái nhỏ vào ngực mình. Giọng nói của cô trong điện
thoại tuy bình thản nhưng anh có thể cảm giác được sự cô đơn của cô. Mà chính
điều đó làm lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Nếu
như anh nhớ không lầm chồng trước của cô và em gái cô….
Cả
người anh dâng lên một nỗi tức giận, chồng trước của cô đúng là tên đàn ông vô
sỉ. Đã mèo mỡ với em vợ rồi còn gióng trống khua chiêng làm đám cưới đã thế còn
dám giễu qua mặt vợ trước. Nếu hắn mà là lính dưới tay anh thì đã sớm bị anh
lột da rút gân rồi.
Phương
Chấn Đông chợt nhớ tới lời nói của lão Phùng:
"Hai
vị thân sinh nhà cậu đã không đồng ý rồi nên con gái nhà người ta gả cho cậu
chắc chắn sẽ phải chịu uất ức.”
Anh
đã quên mất điều này, anh là người đàn ông đơn giản chưa bao giờ nghĩ tới
chuyện kết hôn lại phức tạp như vậy. Nhưng lão Phùng đã nhắc nhở anh thì anh
cũng không cam lòng để người phụ nữ của mình phải chịu uất ức. Dù người đó là
cha mẹ mình anh cũng không cho phép.
Thật
ra thì những điều này đều là do lão Phùng suy đoán. Hai vị thân sinh Phương Gia
với mọi chuyện của anh đều luôn tôn trọng. Nhưng vì mục đích của bản thân phải
đạt được thỏa đáng nên anh cảm thấy nên phòng ngừa chu đáo là hơn.
Theo
trực giác của anh nếu đưa thẳng Tố Tố về nhà mình thì cũng không thỏa đáng lắm.
Một chút anh cũng không muốn người phụ nữ của mình phải đối mặt với lúng túng
hoặc là không được hoan nghênh.
Đầu
tiên nên để Phương Nam biết đến sự tồn tại của Tố Tố. Phương Nam mặc dù là con
gái của Phương Gia nhưng có ảnh hưởng cực lớn với cha mẹ. Mà anh dám chắc
Phương Nam sẽ thích Tố Tố, rồi sẽ nhanh chóng thuận theo mà chấp nhận cô là chị
dâu. Mà hai ngày sau chính là thời cơ tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...